Nhà cửa của nhà họ Giang này, quả thật là một căn nhà cũ nát và nhỏ bé duy nhất trong vùng gần đây.
Cô nói: "Nhìn thấy nhà của mày cũ nát như thế này, mày không thấy xấu hổ à? Sao mày không kiếm chút tiền lo cho gia đình để đổi nhà đi? Không nói là đổi thành nhà lầu cao, đổi một cái nhà gỗ cũng tốt rồi! ”
Đối với chuyện cô ta xây nhà lầu cho nhà mình, Giang Nguyệt Cầm cảm thấy vô cùng tự hào, đi trong thôn đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào khỏi nói.
Hiện tại trong thôn ai mà không khen cô ta có năng lực, khen cô ta hiếu thuận, khen ba mẹ cô ta có phúc?
“Chờ khi chị xây tòa nhà lầu cao cho nhà mình xong thì chị có thể lập gia đình!” Trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm khao khát, cô ta mười chín tuổi, trên mặt có vẻ ngây thơ thành thục.
Cô ta đi theo phía sau Giang Ninh, ánh mắt rơi vào trên người Giang Ninh đang chuyên tâm bánh nướng trong phòng bếp tối tăm hẹp hòi, giống như một người lớn đã nhìn thấy thế giới đang nhìn một cô gái quê mùa, cô ta tràn đầy cảm giác ưu việt.
"Mày chưa bao giờ đến thành phố, phải không? Đèn thành phố đầy màu sắc, đẹp hơn cầu vồng, trên đường không có một chút bùn đất nào, không giống như quê của chúng ta, khi trời mưa, bàn chân có thể bị lún mắc kẹt trong vũng bùn sâu ba thước.”
"Ở trong thành phố, hai bên đường kết đầy táo, quýt, táo tàu, mày muốn hái tùy thích, chị toàn là vừa ăn vừa vứt đi, ăn rồi cũng không muốn ăn tiếp nữa."
"Mày đã bao giờ nhìn thấy xe hơi chưa? Lái rất nhanh đó!”
Cô ra đã nói nhiều như vậy, thấy trên mặt Giang Ninh không hề có phản ứng, không có hâm mộ khao khát, cũng không ghen tị tự ti, cô ta không khỏi sốt ruột: "Rốt cuộc mày có muốn đi ra ngoài với chị hay không? Thực sự kiếm được rất tiền, mày có thể làm nhân viên phục vụ trước, một tháng tiền lương là hai trăm tệ!" Cô ta vươn hai ngón tay ra: "Nếu không phải dưới trướng của chị thiếu người thì chị sẽ không dẫn theo mày đâu, cũng chẳng qua là do mẹ mày đến cầu xin chị thôi! ”
Cô ta kiêu ngạo nâng cằm lên.
"Không đi."
Vào thời điểm này làm công nhân trong thành phố, một tháng cũng chỉ có một trăm tệ, rất nhiều người còn phải đối mặt với nguy cơ bị sa thải, một tháng hai trăm tệ, đó là mức lương khổng lồ mà rất nhiều cô gái nông thôn đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Rất nhiều người nghe cô ta nói một tháng được hai trăm đồng lương cơ bản, phản ứng đầu tiên chính là thán phục: "Ôi thật giỏi quá!" Sau đó bản thân cũng muốn đi.
Nhưng Giang Ninh lại mang vẻ mặt không chút lay động, bưng bánh đã nấu xong đuổi cô ta ra ngoài: "Tôi không muốn kiếm tiền, chỉ muốn học, thi đại học, chị đi đi."
Giang Nguyệt Cầm nóng nảy: "Ối, đại học nào có dễ thi chứ? Học tập mệt chết đi được!”
Giang Ninh đặt bữa sáng đã nấu xong xuôi vào giỏ rau, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Tôi không mệt, tôi học tập rất thoải mái.”