Chương 29

Dẫn theo một em gái đi sẽ được năm trăm, dẫn theo mười người chính là năm ngàn.

Đáng tiếc lúc này các cô gái trong thôn đều đi làm thuê trong nhà máy, trong thôn cũng chỉ còn lại ba người Giang Ninh, Giang Hà Hoa và Giang Dương Cầm.

Giang Hà Hoa cô ta cũng không dám mang theo, Giang Dương Cầm... Càng không có khả năng, đó chính là cục cưng lớn của cả nhà cô ấy, một đống anh chị, sức chiến đấu đặc biệt bưu hãn, nhất là mẹ cô ấy, nếu như cô ta thật sự dám mang Giang Dương Cầm đi, mẹ cô ấy thật sự sẽ dẫn cả nhà bọn họ đến xé cả nhà cô ta, lại đi xé nát cả nhà ông chủ cô ta.

Chỉ có Giang Ninh.

Nói đến Giang Ninh, cô ta vốn tưởng rằng trở về sẽ là một cô gái trẻ xinh đẹp trắng trẻo, vóc dáng cao gầy, đầy khí chất tri thức, kết quả, cô đã gầy gò thì thôi, tóc còn cạo giống như con trai, phía trước dài, phía sau ngắn, ở giữa có một khối giống như bị dao gọt phẳng, giống như một cái đầu vảy nến.

Hoàn toàn không giống một cô gái.

Nếu như dẫn cô đi, thật sự cũng chỉ có thể làm bồi bàn.

Có điều Giang Nguyệt Cầm cảm thấy, nuôi hai năm hẳn là có thể được, dù sao ba cô, các anh trai cô đều rất đẹp.



Nghĩ đến Giang Ninh, Giang Nguyệt Cầm lại lần nữa đi tới nhà họ Giang.

Hôm nay cô ta vẫn mặc áo ngắn tay hở rốn, bó sát lấy thân thể lồi lõm của cô ta, phía dưới là quần ống loe màu đỏ cam, trên thắt lưng treo hai chuỗi kim loại, đi một đôi dép sandal đế bệt màu trắng, trước ánh mắt người trong thôn nhìn phong cách Tây mà đi tới nhà họ Giang.

Giang Ninh và Giang Nguyệt Cầm tuy là bạn học tiểu học, nhưng cũng không quen thân.

Ở nơi này của bọn họ có một câu tục ngữ địa phương gọi là "Tám tuổi đi học rất phí công", ý là tám tuổi đi học là không có được thành tích gì, đều là học phí công, người nông thôn mê tín dị đoan với những tục ngữ này, vậy nên thế hệ trẻ con bọn họ này, phổ biến 9 tuổi 10 tuổi mới đi học, chỉ có Giang Ninh, ba Giang cảm thấy Giang Ninh khi còn bé đặc biệt thông minh

Khi những đứa trẻ khác 9 tuổi 10 tuổi mới được gửi đến trường, cô trên danh nghĩa 7 tuổi, tuổi thực sự là 5 tuổi cùng với những đứa trẻ 9 tuổi 10 tuổi này học cùng lớp.

Ví dụ như Giang Dương Cầm cùng lớp với cô đã lớn hơn cô hơn ba tuổi.

Vì vậy, cô và các bạn cùng lớp về cơ bản không thể chơi với nhau, bọn họ cũng không đưa cô đi chơi.

Giang Nguyệt Cầm lại làm như hai người giống như rất quen thân mà đi tới nhà họ Giang, cũng không đợi người ta mời đã tự mình bước vào ngưỡng cửa nhà họ Giang, ngồi trên băng ghế dài bên cạnh bàn ăn của nhà họ giang, trong mắt mỉm cười đánh giá căn nhà cũ kỹ mờ mịt của nhà họ Giang, trong mắt mang theo vẻ tự đắc và khinh thường rõ ràng: "Ninh Ninh, chỉ có một mình mày ở nhà thôi sao?”