Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông nội vừa khóc, lòng cô cũng muốn tan nát, chỉ có thể quay lại trường học lần nữa.

Bọn họ cũng không biết cô đã trải qua những gì ở trường học.

Cô nói với bọn họ, bọn họ chỉ biết bảo cô nhịn một chút, nhịn một chút thì sẽ qua.

Mẹ Giang biết, thì hỏi cô: “Tại sao người nọ không bắt nạt người khác chỉ bắt nạt mày? Chẳng phải là mày có vấn đề sao?”

Khi đó cô mềm yếu hướng nội không dám hỏi ngược lại mẹ Giang: “Người khác ức hϊếp con ngược lại là vấn đề của con?”

Cô chỉ biết là, không phải lỗi của cô, cô không có sai!

Cô không thể đi học, người vui vẻ nhất chính là mẹ Giang.

“Đúng là ba và ông nội kiên trì để con đến trường, con vĩnh viễn đều nhớ câu họ nói, ‘Chỉ cần con tiếp tục học, cho dù học bác sĩ tiến sĩ đều sẽ sẵn lòng cung cấp cho con đi học’. Không có họ kiên trì cho con đi học, sẽ không có con bây giờ.”

Cô biết kiến thức và hoàn cảnh tạo nên tư tưởng và quan niệm của mẹ Giang, cô ta cũng là người bị hại trong hoàn cảnh như thế này, nhưng cô không cách nào yêu cô ta cảm kích cô ta như hai anh trai.

Toàn bộ tình yêu của cô ta đều cho hai anh trai.

Đúng vậy, đạo lý này, cô hiểu.

Những gì cô phải trải qua khi còn nhỏ từ lời nói, kiểm soát thân thể, chèn ép, bạo lực và bắt nạt, cũng không thể xóa nhòa bằng cách hiểu đạo lý này.

Bọn họ là những người được lợi.

Người bị tổn thương chỉ có cô.



Cũng bởi vì cô là con gái.

Cho dù là ba Giang ngoài miệng nói nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ, ông ấy đối xử với ba đứa con đều như nhau, nhưng thực tế lại không phải vậy!

Ông ấy xây nhà cho hai đứa con trai của mình, cho bọn họ tiền để mua nhà, mua cho bọn họ máy tính ngay cả khi bọn họ không thiếu cũng không cần, nhưng khi cô cần, ông ấy không nỡ, cũng không muốn mua cho cô một cái máy tính.

Sự khác biệt rõ ràng như vậy, nhưng chính ông ấy không cảm thấy, ông ấy thấy mình đối xử với ba đứa con như nhau.

Ngay cả người trong làng khi nói về ba Giang cũng nói: "Người không trọng nam khinh nữ nhất chính là ba của cháu!" ”

"Ba của cháu trọng nam khinh nữ? Nói ra lời này cháu cũng không có lương tâm nhỉ!”

"Cháu tự mình nghĩ mà xem, trong thôn có nhà nào có thể làm được như ba cháu đâu."

"Ba cháu đối xử với cháu còn không tốt sao?"

Cô không nói ba Giang đối với cô không tốt, cũng không nói ba Giang không yêu cô, chỉ là đối với ông ấy mà nói, tiền bạc và tình yêu, là hai thứ khác nhau.

Ông ấy yêu cô nhưng không yêu cô nhiều.

Ông ấy yêu cô, nhưng ông ấy yêu con trai mình nhiều hơn.

Tình yêu và sự ưu ái trọn vẹn duy nhất mà cô từng nhận được là từ ông nội.

*

Ruộng lúa nhà họ Giang có hơn mười mẫu, năm ngoái có hai thiếu niên trai tráng là Giang Bách và Giang Tùng ở đây, rất nhanh có thể thu hoạch xong, năm nay thiếu đi hai lao động khỏe mạnh, chỉ dựa vào ba Giang mẹ Giang, anh Giang và ông nội Giang thì so với trước kia tốn nhiều thời gian hơn vài ngày.
« Chương TrướcChương Tiếp »