Tính tình mẹ Giang nóng nảy, tâm trạng Giang Ninh ổn định đến mức ngay cả chính cô cũng ghét tâm trạng mình quá mức ổn định, ổn định đến không biết phải nổi giận thế nào.
Đương nhiên, bây giờ cô đã học được cách nổi giận, thậm chí là có tính tình.
Nhưng chuyện nổi giận này đối với cô mà nói, giống như là nổi giận để phát giận, người khác xúc phạm đến điểm mấu chốt của cô, trong lòng cô có tiểu nhân bình tĩnh nói cho cô biết, cô cần phải lên cơn, cô phải nói cho đối phương biết, không được giẫm vào điểm mấu chốt.
Mẹ Giang thích lải nhải oán trách, Giang Ninh lại là trầm mặc, bất kể ai nói với cô bất cứ bí mật gì, không bao giờ thốt ra từ miệng cô, chỉ cần mở miệng nói, chính là khích lệ, khen ngợi, tán dương.
Những thứ này đều là bất tri bất giác hình thành nên tính cách, sau này cô thi viên chức, bạn trai cô hỏi cô: “Sao em biết vuốt mông ngựa thế hả? Sao thấy ai cũng vuốt mông ngựa?”
Lúc đó cô hơi bối rối, thầm nghĩ em không vuốt mông ngựa.
Bởi vì mỗi một câu cô khen người khác, mỗi một câu tán dương người khác, đều là thật lòng thật dạ.
Ánh mắt của cô sẽ không tự chủ được nhìn ưu điểm của người khác, chỉ thấy ưu điểm trên người người khác.
Cô yêu cầu những người có ưu điểm riêng này, đi làm việc tương ứng với tính cách năng lực của bọn họ.
Nhưng những thứ này đều trong tiềm thức của cô, bản thân cô vốn không ý thức được, vẻ mặt tươi cười như gió xuân ấm áp và hành vi nói tốt của cô với người ta, trong mắt những người khác là vuốt mông ngựa.
Vì thế cô thu liễm lại, trầm mặc hơn.
Giống như cách mẹ cô dạy dỗ phê bình chèn ép cô quanh năm khiến cho cô khắc sâu sự tự ti vào trong xương cốt, lúc cô còn rất nhỏ trong tiềm thức đã tự nói với bản thân không nên trở thành kiểu người như mẹ, cũng luôn phát triển hoàn toàn trái ngược với tính cách mẹ cô, cũng khắc sâu vào xương cốt, căn bản không sửa được.
Nhưng lãnh đạo thích cô, các đồng nghiệp cũng thích cô, mà cô càng trầm mặc hơn, ở trong mắt các lãnh đạo, lại trở thề kiên định chững chạc đáng tin cậy.
Vì thế lãnh đạo các đồng nghiệp lại càng thích cô.
Ai lại không thích một người mở miệng ra là khen ngợi chân thành, khẳng định nặng lực của bạn, thấy ưu điểm của bạn, đồng ý khổ cực và nỗ lực của bạn chứ?
Thực ra cô vốn không tốt như người khác thấy, cô không thông minh, cũng không ổn trọng.
Cô không nói lời nào, là sợ nói sai.
Ai biết, thực ra tính cách cô hoạt bát sôi nổi, là người lạc quan bẩm sinh.
Chính hoàn cảnh trưởng thành, khiến cho cô trở thành người trầm mặc, hướng nội, ổn trọng, có thể tin tưởng trong mắt cấp dưới và lãnh đạo.
*
Giang Ninh về đến phòng, tìm thấy sách số học lớp mười, lật ra xem.
Sau khi nghỉ hè xong sẽ học lớp mười, nhưng kiến thức trung học cơ sở cô đã sớm trả lại cho giáo viên, nhất là số học, cô từng cho rằng những kiến thức này cô vĩnh viễn sẽ không quên, nhưng thời gian là thứ gạt đi ký ức, những kiến thức rõ ràng quen thuộc không gì sánh bằng, cuối cùng vẫn bị năm tháng xóa mờ.