Chương 18

Sau khi sinh hai đứa con trai, cô ta tự nhân là công thần lớn của Giang gia, thẳng thắt lưng, sau đó bản thân cô ta muốn sinh một đứa con gái tới giúp đỡ con trai, lúc con trai không có ở đây, con gái có thể giúp cô ta làm việc ở nhà, tương lai già rồi có con gái chăm sóc.

Cô ta tự nhận đối xử với Giang Ninh rất tốt, con gái nhà ai không phải tám chín tuổi đã đi xuống ruộng cấy mạ gặt lúa, giặt quần áo nấu cơm, chăn trâu giữ em? Lúc cô ta bảy tám tuổi, đã lên núi cắt cỏ, xuống sông bắt cá, các em trai em gái của cô ta, ai không phải là do một tay cô ta nuôi lớn?

Một là cô ta không gọi cô chăn trâu, hai là không bảo cô cắt cỏ, cô nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ bên ngoài có việc gì, hai anh trai của cô sẽ làm, cô đi học ở trường, từ nhỏ đến lớn cũng không chịu khổ gì, cô còn không hài lòng?

Con gái nhà ai không phải mười một mười tuổi thì theo người lớn trong thôn đi ra ngoài làm công? Cô mười lăm tuổi (Tuổi mụ), còn không biết chia sẻ một ít việc nhà, hai anh trai cô đều phải học đại học, trọng trách trong nhà nặng như vậy, cô cũng không biết hiểu chuyện một chút, đi giúp các anh trai, còn theo chân bọn họ đòi đi học.

Trong thôn có mấy cô gái giống như cô, học đến tốt nghiệp trung học cơ sở? Toàn là biết vài chữ tiểu học, thực sự không biết đọc, chỉ biết trở về làm việc.

Chén hôm qua ăn, đến hôm nay cũng vẫn chưa rửa, đợi cô ta về rửa, cô ta làm việc đồng áng ở bên ngoài cả ngày, mệt đến mức thắt lưng muốn gãy, cũng không biết đau lòng cho cô ta.

Con gái nhà người ta, cũng không biết yêu thương mẹ già các cô ấy biết bao, ở nhà không biết chịu khó biết bao, cô ta nuôi con gái, tim giống như làm bằng sắt.

Cô ta cam chịu số phận dọn dẹp chén đũa, lại quét dọn sạch sẽ trên đất, giữ lại vỏ ngoài bình thủy, dù sao thì còn phải đi thị trấn mua ruột.



Nghĩ đến bình thủy bị đập vỡ, cô ta lại lau nước mắt.

Nhưng rất nhanh, cô ta lại nằm trên giường, mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Lúc Giang Ninh trở về trong nhà rất yên tĩnh, ông nội Giang và ba Giang đều ngủ ở sân phơi thóc, đoán chừng mẹ Giang cũng đang ngủ trưa ở trong phòng.

Thấy chén đũa trong nhà đã rửa hết, trên đất cũng được dọn dẹp, cô im lặng cầm quần áo phơi nắng.

Quần áo trong nhà vẫn là mẹ Giang giặt, cũng không phải không bảo Giang Ninh giặt, Giang Ninh sáu bảy tuổi đã bắt đầu giặt quần áo nấu cơm, nhưng cô ta sợ Giang Ninh giặt không sạch, làm việc quá chậm chạp, sau đó hùng hùng hổ hổ tự mình nhận lấy đi giặt.

Mẹ Giang thuộc kiểu này, vừa làm, vừa mắng, cuối cùng phí sức cũng không được người ta cảm ơn.

Giang Ninh từ nhỏ đã nhìn vào mắt, rất nhỏ, nhỏ đến mức cô hoàn toàn không hiểu chuyện, trong lòng có ý nghĩ mơ hồ, trưởng thành nhất định sẽ không trở thành người giống mẹ, cho nên cô trưởng thành hoàn toàn trái ngược với mẹ Giang.