“Cho con gái đi học thì có ích lợi gì? Không phải là đi học cho người khác sao?” Bác trai Giang ngồi xổm ở trên bờ ruộng, nhìn qua ba Giang đang ở dưới ruộng gặt lúa, hít một ngụm thuốc: “Ninh Ninh cũng đã mười lăm, đợi mấy năm nữa thì cũng có thể kết hôn, chú nhìn nhà Ái Quốc, Ái Đản một chút, con gái ra ngoài làm từ sớm, một năm có thể kiếm rất nhiều tiền trở về, cũng đã xây nhà lầu, chú thử nhìn lại nhà mình một chút xem...”
Ông ta chỉ vào căn nhà lầu màu trắng ở phía cửa thôn cách đó không xa, ở đó có một căn nhà ngói thấp bé nhất: “Trong cái khu này, cũng chỉ có nhà chú là thấp nhất.”
Ý là, chú nhìn chung quanh tất cả đều là nhà lầu, cũng chỉ có mỗi nhà của chú là căn nhà xám xịt cũ.
Chuyện mà bác trai Giang đắc ý nhất đời này chính là xây được hai cái nhà lầu cho cả hai đứa con trai, lúc này nói chuyện cũng rất mạnh mẽ, trong giọng nói không giấu được vẻ tự hào và ức chế.
Nói đến chuyện này, ba Giang cũng có chút hổ thẹn, ở nông thôn, nhà là sức mạnh và căn nguyên.
Ông ấy thở dài, nói: “Nhà ở thì có ích lợi gì? Chỉ cần ba anh chú bọn nhỏ thành tài, cho dù không có nhà thì chú cũng vui vẻ!”
Ba Giang có hai đứa con trai và một đứa con gái, người nhỏ nhất chính là Giang Ninh.
Đầu của Giang Ninh còn có chút mê muội, có chút mơ hồ nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, lại nằm mơ thấy chuyện lúc còn bé.
Có lẽ là ký ức lúc còn bé quá sâm đậm, dù sau này cô đã tự xây được căn nhà lầu ba tầng, nhưng lần nào cô cũng nằm mơ giữa ban ngày, vẫn mơ thấy căn nhà nhỏ bé cũ nát kia.
Trong căn nhà lớn kia, nhà anh cả có một tầng, nhà anh hai có một tầng, ba mẹ một tầng, sau khi cô kết hôn, vào ngày hôm sau, căn phòng nhỏ thuộc về mình đã bị chị dâu và các cháu trai cháu gái chiếm, còn không kịp đợi đến khi cô lại nhà.
Cô từng đọc được một câu nói ở trên mạng, nói, sau khi phụ nữ lấy chồng sẽ không còn nhà.
Vốn là cô không đồng ý với câu nói kia, nhưng ngay khi cô nhìn thấy chị dâu cháu trai cháu gái nằm ở trên giường mình thì cô đột nhiên hiểu được câu nói kia.
“Chú vui lòng thì có ích lợi gì? Phải để con gái nhà người ta vui lòng. Giang Tùng cũng đã mười chín, năm nay không thi đậu thì hai năm nữa cũng phải lập gia đình, Giang Bách cũng mười bảy, không đến 2 năm nữa cũng phải cưới vợ, đến lúc đó con gái nhà người ta nhìn thấy phòng ốc như vậy thì ai sẽ đồng ý gả cho bọn họ chữ?”
Bác trai Giang nói rất thực tế: “Chú để Ninh Ninh đi đi làm, kiếm tiền mấy năm, dù là một năm kiếm được một ngàn thì đợi 5 năm cũng có hơn 5000, vợ chồng các chú cũng kiếm thêm một chút, đến lúc đó xây nhà lên, cho dù là Giang Tùng đi học hay đi làm cũng được, đều có nhà ở, chờ Giang Bách tốt nghiệp đại học xong thì cũng có thể kết hôn. Bây giờ ba đứa đi học, chỉ có hai người các chú kiếm tiền, anh nói với chú, đến lúc đó đừng làm chậm trễ Giang Tùng Giang Bách!”
Ba Giang nghĩ đến việc để con trai học lại một năm, trầm mặc một hồi, phất phất tay: “Anh đừng nói nữa, chắc chắn là không thể để Ninh Ninh bỏ học được, cùng lắm thì em chỉ cần vất vả một chút, kiếm chút chuyện khác để làm.” Bác trai Giang cười xùy một hồi.