Cha Phương nhìn con trai mình đang ngồi trên ghế sô pha một cách cà lơ phất phơ, ngồi không đúng tư thế, không có tư thế trang trọng, ông ta cau mày bất mãn mắng cậu: “Ngồi xuống hẳn hoi, hôm nay lại đi làm muộn, nếu còn tiếp tục như vậy, thì thậm chí không thể giữ lại làm tạm thời được đâu!”
Đứa con trai này thật sự làm cho cha Phương phải đau đầu, học đã không được lại còn hay ăn lười làm, ông ta đã phải dùng mối quan hệ của mình để sắp xếp một công việc tạm thời trong nhà máy, chỉ cần Phương Hoa làm việc tốt thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ được chuyển lên làm chính thức, hơn nữa, giám đốc Triệu cũng đồng ý với ông ta rồi, chờ đến khi Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt kết hôn, thì con gái lớn của ông ta sẽ học đại học Công Nông Binh, còn con trai của ông ta sẽ được nhận vào làm nhân viên chính thức, ông ta cũng sẽ được thăng tiến, tất cả đều sẽ được thực hiện.
Nhưng cho dù là ván đã đóng thuyền thì cha Phương cũng hy vọng Phương Hoa có thể thể hiện tốt một chút, tránh để cho bất cứ ai ở trong nhà máy bàn tán, dù sao thì số lượng được lên làm nhân viên chính thức cũng chỉ có mấy suất mà thôi, mỗi năm đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào đó để tranh giành, nếu Phương Hoa không thể hiện tốt hơn một chút thì làm sao có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục được?
Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cha, giám đốc Triệu đã đồng ý rồi, cha còn lo lắng cái gì? Chỉ cần chị hai của con gả cho Triệu Vỹ Kiệt thì con sẽ được lên làm nhân viên chính thức, cho nên không có gì phải lo lắng cả.”
Cậu ta và Phương Đường là anh em sinh đôi, nhưng nhìn không giống nhau chút nào, ngũ quan cũng coi như đẹp trai, nhưng nhìn tổng thể thì Phương Hoa lại rất cợt nhả, khiến người ta có cảm giác không đáng tin cậy.
Cha Phương tức giận đến đen mặt, hạ giọng chửi: “Việc chưa thành thì chưa có gì là chắc chắn cả, dù sao con cứ đi làm cho tốt vào, sau này còn đến muộn nữa thì xem cha xử lý con như thế nào!”
Phương Hoa muốn cãi lại, nhưng mẹ Phương nháy mắt với cậu ta, rồi hòa giải nói: “Được rồi, được rồi, út Hoa đã biết rồi, không phải chỉ là đến muộn một chút thôi sao, trong nhà máy mỗi ngày đều có người đến muộn mà, cũng không có ai quan tâm đâu.”
“Bà quản nó cho tốt đi, cái dạng cà lơ phất phơ này của nó cũng là do bà dạy thành đấy.” Cha Phương tức giận trở về phòng, đi viết thư, ông ta cảm thấy vẫn phải khuyên nhủ con gái thứ hai thật tốt mới được, nhất định phải chung sống hòa thuận với Triệu Vỹ Kiệt, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể để xảy ra thay đổi gì được.
Chỉ cần con gái lớn vào trường Đại học Công Nông Binh, con trai út trở thành nhân viên chính thức, đứa con gái thứ hai gả vào gia đình nhà giám đốc nhà máy, ông ta được thăng chức, thì nhà họ Phương sẽ là nhà có thể diện nhất, ai còn dám coi thường ông ta nữa chứ?
Cha Phương mỉm cười đầy đắc ý, lấy tờ giấy ra, sắp xếp ngôn từ và bắt đầu viết thư.