Nhưng mà nghĩ đến nấm tươi ngon, Tang Mặc lại không cảm thấy phiền toái, thậm chí còn cố gắng để tâm mà tìm kiếm nấm, không bao lâu đã tìm được một bụi rất mập mạp, nấu canh chắc chắn sẽ rất ngon.
Phương Đường lấy hai con cá trích béo nhất từ trong thùng ra, một lát nữa để Tang Mặc đi đưa cho đội trưởng Hoàng, trong thùng còn lại một con cá trắm, một con cá trích, hai con cá mè to, như vậy là có thể ăn được mấy bữa rồi.
“Ông Phương, ông Ngô, hai người thích ăn cá kho hay là hấp?”
“Đều được, cháu Đường làm thế nào cũng đều ngon cả.”
Hai ông cụ rất dễ nói chuyện, thời buổi này có thể ăn được một miếng cá là tốt rồi, còn có gì để chọn chứ?
Vận may của bọn họ đã thật sự thay đổi rồi, trời cao phái Hắc Đản và Đường nha đầu tới, cuộc sống đã trở nên ngọt ngào hơn.
Phương Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy hấp cá trích, còn cá mè thì kho, đầu có thể hầm canh, hôm nay chúng ta sẽ ăn bữa tiệc toàn cá.”
“Được, để ông đi làm cá.”
Ông cụ Phương chủ động đi làm cá, đầu mùa xuân trời giá rét, nên tốt nhất là phụ nữ không nên chạm vào nước lạnh, trước kia khi ông còn ở nhà thì cũng không cho bạn già rửa nước lạnh.
Phương Đường vào phòng bếp xử lý gia vị, ông cụ Ngô đi vào, nhẹ giọng hỏi: “Cháu gái à, cháu và Triệu Vỹ Kiệt là chuyện như thế nào?”
Chuyện con bé này cầm dao chém người đã truyền đến ồn ào huyên náo ở đại đội, ông ấy và ông Phương cũng nghe nói, lời đồn gì cũng đều có. Có người nói là Triệu Vỹ Kiệt giở trờ lưu manh, Phương Đường lập tức phản kháng, cách nói này còn tính là đáng tin cậy.
Thật sự có vài lời đồn rất đáng giận, nói rằng tác phong của Phương Đường không tốt, chân đạp vài chiếc thuyền. Vốn dĩ Triệu Vỹ Kiệt là người yêu của cô lại bị cắm sừng, liền tìm Phương Đường nói rõ lí lẽ, kết quả là động đến dao luôn, còn nói Phương Đường ỷ vào việc mình trông xinh đẹp, mới muốn làm gì thì làm, thông đồng với vài người đàn ông để chống lưng cho cô.
Ban ngày ông ấy và ông Phương chăn bò ở trên sườn núi, nghe thấy hai phụ nữ trong thôn đang đào rau dại nói chuyện, chính là nói như vậy, lúc ấy ông Phương đã muốn đi lý luận, nhưng mà bị ông ấy ngăn cản.
Thân phận của ông ấy và ông Phương quá mẫn cảm, không tiện ra mặt, ngược lại còn có thể mang thêm phiền phức cho Đường Đường. Còn nữa, việc này phải hỏi thăm rõ ràng mới được hành động. Chắc là thằng nhóc Hắc Đản kia không rõ lắm, vẫn nên trực tiếp hỏi Phương Đường mới tốt.
Phương Đường đang băm gừng, nghe xong lời này thì buông dao phay xuống, cúi đầu nói: “Cha anh ta là giám đốc nhà máy, đồng ý đề cử chị gái của cháu vào đại học Công Nông Binh, chuyển công việc chính thức cho em trai cháu, cho bố cháu một đề cử công việc, vì vậy cha mẹ cháu liền đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cháu không đồng ý, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của cháu.”