Chương 23: Có Tiến Triển

Trương Vệ Hồng cau mày, ‘cả ngày cô ta không làm việc, đều là Tang Mặc phụ trách cuốc đất, thế mà chân cô ta vẫn đau sao?

Phương Đường này quá yếu đuối và không có tinh thần chịu khó làm việc gì cả.

Sau này nhất định phải dành thời gian để nói chuyện chân tình với Phương Đường mới được. Nếu đã về nông thôn thì nên học tập những người già ở đây, chịu khó chịu khổ, cần cù chăm chỉ tham gia vào hoạt động lao động tập thể, không thể cứ luôn lười biếng được.’

Tang Mặc im lặng đứng ở bên cạnh, không nói gì, anh cũng nhìn thấy những chấm xanh xám, nhưng không ngờ Phương Đường lại di chuyển nhanh hơn anh, ‘người phụ nữ này làm việc không giỏi, nhưng lại khá có năng lực ở phương diện này.’

Khi mọi người đã đi hết, Phương Đường lén nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, sau đó mới nhấc chân lên, nhặt vé lên và nhìn kỹ hơn, Phương Đường vui mừng khôn xiết.

“Là một tấm phiếu vải, có mười mấy thước đấy.”

Phương Đường cười đến mức hai mắt đều cong, thứ hiếm nhất đối với người dân nông thôn chính là phiếu vải, mười thước có thể làm thành cả một bộ quần áo, nhất định có rất nhiều người muốn có, vừa đúng lúc có thể đổi lấy cơm và trứng cho hai ông già.

Ánh mắt Tang Mặc trở nên kinh ngạc, lần trước con thỏ tự sát, lần này tấm phiếu đột nhiên xuất hiện, tất cả đều là do người phụ nữ này, anh không cho rằng đây là vận may của mình, mấy năm nay anh cũng chưa từng nhặt được một đồng tiền nào cả.

Chẳng lẽ người phụ nữ phiền toái này chính là người may mắn trong truyền thuyết sao?

Anh phải khẳng định nếu là thật thì anh sẽ đi theo người phụ nữ này mỗi ngày, nếu cô nhặt được cái gì đó tốt, thì anh cũng có thể hưởng ké.

Tang Mặc đang định nói, mỗi người một nửa, thì Phương Đường liền nhét hết phiếu vào tay anh: “Anh có thể đổi những tấm phiếu này với dân làng để lấy một ít gạo và trứng, như vậy có thể bổ sung dinh dưỡng cho ông Phương với ông Ngô rồi.”

Chưng 10: Nếu anh còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ chém chết anh

Tang Mặc sửng sốt, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt nói: “Là cô nhìn thấy trước, nên chỉ cần chia cho tôi một nửa là được rồi.”

“Tôi đưa nó cho ông nội Phương và ông nội Ngô, anh không cần phải khách sáo với tôi đâu.”

Phương Đường vừa nói xong liền nghĩ ra một biện pháp hay, cô đưa tay ra, lộ ra những vết phồng rộp máu kinh khủng, đáng thương nói: “Nếu không thì sau này anh giúp tôi làm việc được không? Lần sau nếu lại nhặt được thứ gì tốt thì tôi sẽ đưa hết cho anh.”

Có hệ thống ở đây, cô cũng không lo sẽ không có đồ tốt.

Ánh mắt Tang Mặc lóe lên, cố ý hỏi: “Cô thường xuyên nhặt được đồ sao?”

“Đúng vậy, tôi rất may mắn, anh thấy có được không?”

Sắc mặt Phương Đường không hề thay đổi mà thừa nhận, nhưng thật ra thì từ nhỏ đến lớn một xu cô cũng chưa từng nhặt được.

“Được.”

Tang Mặc đồng ý, đúng như anh nghĩ, người phụ nữ phiền phức này thật may mắn, làm anh không khỏi chờ mong điều tốt đẹp đến vào lần sau.

“Vậy chúng ta coi như là hợp tác, chúng ta bắt tay đi!”

Phương Đường mỉm cười xinh đẹp, Tang Mặc do dự một lúc rồi nhanh chóng bắt tay cô, không chạm vào cô dù chỉ một giây.

“Độ thiện cảm là 10, độ thân mật là 5, ký chủ cố lên!” Âm thanh máy móc của hệ thống càng vui vẻ hơn, ký chủ có tiến bộ lớn, làm nó có một loại cảm giác kiêu ngạo như mẹ già.