Chương 22: Phần Thưởng

Ở nhà, mỗi ngày cô ta phải ăn một quả trứng, ở cái nơi chết tiệt này chẳng có gì cả, cơm cũng không được ăn, cô ta không muốn ăn khoai lang, dù sao ba cô ta cũng là quản lý cửa hàng bách hóa. có rất nhiều tiền, lại có phiếu công nghiệp, còn cả phiếu giảm giá rất quý hiếm với người dân ở nông thôn nữa.

Bạch An Kỳ chỉ cuốc được một lúc là kiệt sức, cô ta tìm được một thanh niên trí thức nam cường tráng, hứa sẽ cho anh ta môt tấm tem phiếu thực phẩm một cân, thanh niên trí thức nam cũng vui vẻ đồng ý giúp đỡ.

Khi mặt trời sắp lặn, Bạch An Kỳ đang cuốc đất, cô ta lấy từ trong túi ra một chồng vé, lấy một tờ đưa cho thanh niên trí thức nam đã giúp đỡ mình, số còn lại thì nhét lại vào túi.

Những thanh niên trí thức khác nhìn thấy thì vô cùng ghen tị, có nhiều phiếu như vậy, có thể đổi được rất nhiều lương thực nên sẽ không phải chịu đói nữa.

Bạch An Kỳ đắc ý bước đi, trước khi rời đi còn trừng mắt khıêυ khí©h nhìn Phương Đường, Phương Đường trợn mắt, nhưng cũng lười quan tâm.

“Được rồi.”

Tang Mặc đi tới, mặt đất được cuốc, đất xới tung được xử lý ngay ngắn, nhìn rất đẹp mắt.

“Cảm ơn anh, để tôi đi lấy sữa mạch nha cho anh.”

Phương Đường đứng dậy, vỗ nhẹ vào mông và mỉm cười ngọt ngào với Tang Mặc.

Trên trán Tang Mặc lấm tấm mồ hôi, anh đã cuốc liên tiếp hai mảnh đất, nóng đến mức chỉ mặc một chiếc sơ mi hải quân, chiếc sơ mi mỏng hải quân có vài lỗ thủng và vài sợi tóc rụng, nhưng khi mặc ở trên người Tang Mặc thì lại có cảm giác rất đẹp, cơ bắp làm cho chiếc áo hải quân căng chặt ra, mùi hormone nồng đậm tỏa ra, xộc vào mũi Phương Đường.

Phương Đường đỏ mặt lùi lại một bước, cơ thể Tang Mặc có mùi rất nồng, dù đổ mồ hôi cũng không có mùi hôi, cô có lòng tốt nhắc nhở: “Trời gió lớn, anh nên mặc thêm quần áo vào kẻo bị cảm.”

“Ừm.”

Tang Mặc đáp lại, nhưng anh không mặc áo khoác, thân thể của anh rất khỏe, ngay cả giữa mùa đông cũng sẽ không bị cảm lạnh.

“Nhiệm vụ cuốc đất đã hoàn thành, khen thưởng ngón tay ngọc tinh xảo và một ít phiếu đổi.” Hệ thống đột nhiên xuất hiện.

Phương Đường sửng sốt một chút, duỗi tay ra, vết máu vẫn còn đó, nhưng cô cảm thấy tay mình dài hơn, da tay trắng hơn, mềm mại hơn, giống như ngón tay được viết trong tiểu thuyết vậy, tay cô biến thành y như vậy.

Thật sự rất đẹp mắt.

Phương Đường nhìn đến mức si mê, tay đẹp như vậy, thật sự không nên dùng đôi tay như này để làm việc, sau này cô muốn nhờ ‘boss lớn’ giúp cô làm việc nhiều hơn.

“Trời tối rồi.”

Tang Mặc không có kiên nhẫn mà thúc giục, ‘người phụ nữ này đột nhiên đứng yên, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình một lúc lâu, hai bàn tay của cô bị làm sao vậy?’

Anh liếc nhìn bàn tay của Phương Đường thì sửng sốt một lúc, rồi mới không tình nguyện mà phải thừa nhận rằng đôi tay của cô thật sự không xấu.

Nhưng bàn tay như vậy căn bản không phù hợp để lao động ở nông thôn, hôm nay cô dùng sữa mạch nha để trả, thế ngày mai phải làm sao bây giờ?

Anh muốn xem người phụ nữ này có bao nhiêu sữa mạch nha.

Phương Đường buông tay xuống, chuẩn bị quay trở lại ký túc xá, nhưng đi được vài bước, cô nhìn thấy trên con đường phía trước có một số điểm xanh xám, cô vô thức tiến lên một bước và dẫm lên chúng.

“Phương Đường còn chưa về à?”

Trương Vệ Hồng và những người khác đi đến chào hỏi cô.

“Chân tôi có chút đau, nên nghỉ ngơi một chút.” Phương Đường giả vờ xoa xoa đầu gối.