Ánh mắt Văn Tĩnh lóe lên, cười nói: “An Kỳ, lúc nãy không phải cô nói muốn góp phần sao? Vậy bây giờ cô lấy ra đi, để vào phần lương thực chung của chúng ta.”
Sắc mặt Bạch An Kỳ hơi thay đổi, cô ta vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện lấy cớ để ứng phó thôi. Những món quý giá như lạp xưởng và thịt hộp, cô ta mới không nỡ lấy hết ra. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Phương Đường, hận không thể cào cấu khuôn mặt của ả đê tiện này.
Phương Đường không khách sáo trợn mắt nhìn lại, đôi mắt của cô càng to và đẹp hơn cô ta, ai sợ ai chứ!
“Không nỡ thì đừng giả vờ hào phóng, nói suông để lừa chúng tôi làm việc. Chỉ có mình cô thông minh, người khác đều là kẻ ngốc à!”
Phương Đường trợn mắt với cô ta, sau đó chui vào ổ chăn ngủ. Dù sao thì đời này, cô ăn gì cũng sẽ không ăn thiệt thòi.
Văn Tĩnh lộ ra ánh mắt mỉa mai, nhỏ nhẹ nói: “Tôi thấy hay là mỗi người tự nấu đi. Nấu chung quả thật phiền toái.”
“Không nấu chung thì thôi. Tôi ăn một mình.”
Bạch An Kỳ tức giận lên giường ngủ, còn lấy từ trong túi ra một ít bánh quy, bỏ vào miệng ăn phát ra tiếng sột sột soạt soạt, trong căn phòng rất nhanh tràn ngập mùi thơm của kem.
Khuôn mặt ngăm đen của Trương Vệ Hồng trở nên khó coi, ba người bạn cùng phòng này, người nào người nấy đều khó chơi, còn không nghe theo sự chỉ huy của cô ta, không có một chút ý thức tự giác về tinh thần tập thể, coi thường kỷ luật tổ chức, tự do buông thả, cực kỳ khó quản.
Gió lạnh lùa qua khe cửa, ngọn đèn dầu lập lòe, cả người Trương Vệ Hồng run lên. Trong ổ chăn lạnh ngắt, hơi ấm vừa ủ được một chút lại bị gió lạnh thổi tan. Ngày mai nhất định phải tìm thứ gì đó chặn kín khe cửa, nếu không thì ban đêm không thể ngủ được, qua thời gian dài sẽ không chịu nổi.
Đêm nay, ngoại trừ Trương Vệ Hồng, Phương Đường và những người khác đều ngủ rất ngon. Sáng sớm họ bị tiếng loa vang dội đánh thức, đội trưởng Hoàng ra lệnh: “Thanh niên trí thức tập hợp lúc bảy giờ rưỡi. Mọi người nhanh lên, đi muộn sẽ trừ công điểm!”
Phương Đường giật mình, vội vàng vén chăn, rửa mặt một cách qua loa. Không có nước nóng nên cô dùng nước lạnh rửa. Nước lạnh chạm vào mặt, kí©h thí©ɧ cả người tỉnh táo. Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh cũng đã rửa mặt xong, chỉ có Bạch An Kỳ vẫn còn đang ngủ, Trương Vệ Hồng gọi mãi không dậy.
“Ồn ào quá, còn chưa đến tám giờ, gấp cái gì!”
Bạch An Kỳ nhìn đồng hồ, mới bảy giờ hai mươi. Lúc còn ở nhà, cô ta ngủ đến tám chín giờ mới dậy. Vì thế cô ta lấy chăn trùm đầu, tiếp tục ngủ.
Không kịp nấu bữa sáng, Phương Đường nhớ trước khi xuống nông thôn, mẹ kế của cô đã chuẩn bị cho cô một túi bột sữa lúa mạch, còn cho cô một gói bánh quy. Ở đời trước cô còn cảm động đến chết, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười, bán cô cho người lấy oán trả ơn, còn giả vờ đối tốt với cô, thật ghê tởm.
Bột sữa lúa mạch còn chưa khui. Phương Đường vốn định pha một ly để uống nhưng lại nhịn. Cô định quay lại tặng cho hai ông lão, họ cần thứ này hơn.
Cô ăn vài miếng bánh quy, lại uống một ly nước nóng, cả người ấm áp. Bên ngoài truyền đến giọng nói to như tiếng chuông của đội trưởng Hoàng.
Phương Đường súc miệng, chạy vội ra ngoài. Mười thanh niên trí thức xếp thành một hàng, Triệu Vỹ Kiệt và Bạch An Kỳ đều không ra.
“Báo cáo, Triệu Vỹ Kiệt bị thương ở đầu, cậu ta xin nghỉ!” Trương Kiến Thiết nói lớn.