Chương 3: Giản đơn cành cúc dại
Hôm nay đến lớp tôi nghe lũ con gái trong lớp đang bàn về đại hội thể thao trong tỉnh. Đứa nào cũng muốn đi xem, Phát đã nghe lời tôi đăng kí tham gia rồi. Nhưng không phải là đá bóng, mà là đấu võ.
Tôi quên mất năm nay đợt đá bóng đã bị hoãn lại, do đội tuyển của trường không đủ người. Vậy là cậu ấy đành phải tham gia môn sở trường. Nhưng như vậy cũng tốt, cậu ấy sẽ cùng thi đấu với Thành.
Sáng nay thấy Thành tham gia đấu võ tôi còn giật mình, hóa ra những gì tôi để ý đến anh ấy vẫn là chưa đủ.
Còn hơn một tuần nữa là đại hội diễn ra rồi, tôi hơi lo, nghe lũ con gái bàn tán việc mua đồ mặc tôi cũng thấy nao nao trong lòng.
“Uy, cậu nghĩ mình nên mặc gì đi cổ vũ?” Giờ ra chơi tôi túm Phát lại, không cho cậu ấy đi ra ngoài.
Cậu ấy nhìn tôi bĩu môi, “Cậu mặc gì cũng vậy thôi.”
“Ý cậu là gì chứ, rõ ràng là tôi đang nghiêm túc mà.” Tôi giận. Tôi biết cậu ấy chỉ là đang đùa, nhưng tôi đang lo lắng mà cậu ấy còn chọc tôi.
Tôi quay đi, nằm xuống bàn, không thèm nói chuyện với cậu ấy nữa.
“Nè, nè...” Cậu ấy dùng hai tay xoay đầu tôi lại. Tôi muốn khóc. Cậu ấy không cần chọc giận tôi rồi bày ra vẻ mặt dịu dàng như thế.
Cậu ấy thấy tôi sắp rơi nước mắt vội cuống quýt nhìn tôi, tôi thấy cậu ấy sắp ôm tôi vào lòng đến nơi nên vội vàng né tránh. Tuy bình thường cậu ấy dỗ dành tôi bằng cách ấy nhưng đây là lớp học, tôi không thể để cậu ấy làm vậy được.
“Này, cậu chọc giận gì Mây nữa vậy hả?” Lệ Mai đi ngang qua bàn tôi nên hỏi thăm. Cô ấy chỉ ngồi sau lưng cách chúng tôi một bàn.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, nước mắt sắp rớt đến nơi rồi. Hễ tôi muốn khóc, mọi người cứ để yên thì tôi sẽ cố kìm lại, nếu có ai hỏi tới tôi lại càng cảm thấy tủi thân và càng khóc dữ hơn.
Phát vỗ vỗ vai tôi, rồi nói với Lệ Mai: “Tối nay cậu rảnh không? Đưa cô ấy đi mua đồ nhé!”
Cậu ấy gãi gãi đầu, có vẻ bối rối. Tôi nghĩ không phải là cậu ấy nói móc gì tôi, mà cậu ấy thực sự không rành về ăn mặc nên mới nói như vậy.
Tôi đột nhiên hiểu ra, mình trách lầm cậu ấy rồi. Cậu ấy không phải là một người bạn gái có thể tư vấn cho tôi cách ăn mặc thế nào phù hợp. Dù cậu ấy có thân thiết với tôi thế nào, thì cũng chỉ là một cậu con trai, không hơn, không kém.
Lệ Mai cười, cô ấy cười thực sự rất đẹp. Cô ấy đi vòng qua phía bên tôi, xoa đầu tôi. “Được rồi, tối nay mình với Thành cũng định đi mua sắm. Các cậu cùng đi đi.”
Tôi và cô ấy không thân thiết lắm. Nhưng mối quan hệ với cô ấy như vậy đã tốt lắm rồi. Bởi vì trong lớp có nhiều bạn gái không thích tôi đâu. Đột nhiên tôi thấy có lỗi với cô ấy quá, tại sao tôi lại tơ tưởng đến bạn trai cô ấy được chứ. Nhưng mà tôi thật sự rất thích anh ấy.
Phát thấy Lệ Mai nhiệt tình cũng đồng ý với cô ấy. Tôi thì ngẩn ngơ, lần này được đi với Thành rồi.
Buổi tối, Phát qua nhà tôi. Cậu ấy và nhóc Huy đang nằm trên giường xem phim hoạt hình. Tôi không nghĩ hai chàng trai bự đầu như vậy mà lại thích xem phim hoạt hình. Nhóc Huy năm nay cũng học lớp chín rồi, nó chỉ nhỏ hơn tôi có hai tuổi (tất nhiên là xét về tuổi thật của tôi ấy).
Tôi chợt thấy mình ngu ngốc khi đến giờ sắp đi mua sắm. Chẳng phải tôi đi mua đồ đẹp để xuất hiện trước mặt Thành sao? Thế sao giờ đổi lại là cùng anh ấy đi mua đồ? Tôi biết mặc gì đi mua sắm bây giờ?
Tôi tự cú vào đầu mình, đúng là con hâm mà!
Gần đến giờ hẹn với Lệ Mai tôi gần như chôn vùi mình vào đống quần áo kinh điển của mình, áo thun và quần jean. Thôi đành chấp nhận số phận. Tôi nhắm mắt bốc đại một cái áo thun và một cái quần ngắn. Thay đồ xong tôi tự soi mình trước gương, nhìn chắc cũng không đến nổi tệ đâu nhỉ?
Tôi thoa một lớp son màu hồng, nhưng rồi lại rửa đi và chỉ dùng một ít son bóng màu cam nhạt. Dù gì thì son bóng cũng hợp với tôi hơn.
Đến trung tâm mua sắm tôi và Phát đã trễ gần mười lăm phút. Và khi tôi và cậu ấy cũng nhau cởϊ áσ khoác để cất vào con Airblade màu đen của mẹ cậu ấy (tất nhiên là cậu ấy vẫn chưa có bằng lái, phải tận hai tháng nữa cậu ấy mới đủ tuổi lấy bằng lái), thì tôi như chết đi khoảng vài giây. À, là vì áo hai chúng tôi mặc trông chẳng khác gì áo cặp, mặc dù không hẳn là áo cặp.
Đó là áo mà hai gia đình chúng tôi cũng đặt chung một màu, một kiểu, để đi chơi đợt tết đây mà. Cái áo thun màu xanh biển nhạt với hình những con cá, ốc, sao biển, và cả những loài tảo... Nói chung trông cũng ngồ ngộ. Nhưng càng ngộ hơn là khi đi ra ngoài chỉ có hai đứa tôi.
“Sao... sao cậu lại mặc cái áo này?” Tôi lắp bắp chỉ vào chiếc áo cậu ấy đang mặc.
Phát lườm tôi muốn cháy mặt: “Cậu thay đồ sau tôi mà!”
À, ờ... thì đúng là tôi có thấy, nhưng khi tôi bốc trúng cái áo này mặc vào tôi đã quên bẵng đi rồi. Ông trời ơi! Thế này là thế nào?
Tôi thiểu não chạy lon ton theo cậu ấy vào cửa sau siêu thị, nơi Lệ Mai và Thành chờ sẵn. Chắc anh ấy sẽ hiểu lầm tôi mất, nhưng cũng tốt, Lệ Mai sẽ nghĩ tôi và Phát là một đôi. Nhưng như vậy thì có ích gì... Tôi cũng đâu thể giành được Thành chỉ vì Lệ Mai không biết tôi có tình cảm với anh ấy? Tôi cố nặn ra một nụ cười không thể tươi hơn dù trong lòng đang rối rắm khi đứng trước mặt Thành.
Lệ Mai là người thấy chúng tôi trước tiên, cô ấy vẫy tay với chúng tôi.
Tôi thì thấy Thành trước tiên. Anh ấy đứng đó, trong chiếc áo sơ mi màu đen và quần ka ki màu nâu với đôi giày thể dục cũng... đen nốt.
Tim tôi ngừng đập mất mấy giây.
“Tưởng hai cậu không đến rồi chứ?” Lệ Mai cười cười, nháy mắt với Phát. “Cái áo dễ thương thật.”
Tôi biết cô ấy đang cố tình trêu Phát thôi, không ai khen một thằng con trai cao to như Phát dễ thương cả. Nhưng cậu ấy mặc chiếc áo này, ừm, trông cũng hơi ngố, nhưng cũng... khá đáng yêu.
Tôi nhìn lại mình và Lệ Mai, thì ra so với một đóa hoa hồng rực rỡ như cô ấy tôi không thể nào tỏa sáng được.
Nếu nói Lệ Mai nồng và sắc như đóa hồng, hay phù dung, thì cùng lắm tôi cũng chỉ xếp được vào hàng cỏ dại bên đường. Hay cao quý lắm cũng được làm cúc dại. Một loại hoa ven đường không ai trân quý. Dù biết không ai so sánh tôi với cô ấy, nhưng đứng gần cô ấy cái cảm giác tự ti ấy vẫn cứa vào tim tôi đau nhói.
Nếu tôi xinh đẹp lộng lẫy như Lệ Mai liệu Thành có nhìn tôi với ánh mắt khác đi. Hay nếu tôi thông minh giỏi giang, anh ấy có nhớ về một người vốn dĩ không quen là tôi như một người bạn gặp rồi sẽ gật đầu chào nhau?
Tôi không biết.
Có lẽ không.
Cũng có lẽ chỉ vì nể mặt Lệ Mai.
Tất nhiên anh ấy phải xem trọng Lệ Mai hơn tôi rồi. Dẫu đối với người đàn ông nào đi chăng nữa, một đóa hồng nồng nàn lúc nào cũng quý hơn một khóm cúc bên đường.
Tôi biết. Nhưng nếu đã ngăn được con tim mình thì mọi thứ vốn dĩ đã khác đi nhiều, rất nhiều.
“Có hẹn với người đẹp mà không đến sao được!” Phát ra vẻ công tử trả lời Lệ Mai.
Cậu ấy gật đầu chào Thành. Tôi cũng theo quán tính gật đầu với anh ấy.
“Đây là cô bé đó à?” Thành hỏi.
“Ừm.” Phát trả lời chắc chắn.
“Hai người đang nói gì thế?” Lệ Mai xen vào. Cô ấy đã hỏi luôn suy nghĩ trong lòng tôi mất rồi.
Thành mỉm cười. Với tôi. “Chuyện của đàn ông thôi.”
“Hai người có quen nhau à?” Tôi buột miệng hỏi. Đột nhiên tôi có cảm giác hai người đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Phát luồn tay vào mớ tóc rối của tôi, xoay xoay rồi thong dong trả lời: “Cậu quên tôi và Thành học võ cùng một câu lạc bộ à?”
À, ra vậy. Thảo nào, cậu ấy và Thành trông có vẻ thân thế.
“Thôi vào đi! Cô bé, hôm nay em dễ thương lắm!” Thành nói, xoa đầu tôi như con cún con ở nhà. Tôi không ngờ anh ấy lại thân thiện với tôi như vậy.
Tôi không biết anh ấy nhìn tôi với vị trí như thế nào. Có lẽ chỉ là bạn gái của một người bạn cùng học võ. Nhưng như thế với tôi là đủ rồi.
Chúng tôi đi dạo vòng khu mua sắm, mua được cho tôi một chiếc quần jean trắng và một chiếc áo thun xanh rêu ôm cột nơ phía sau lưng, cổ thấp do Lệ Mai lựa chọn cho tôi. Tôi thề đây là lần đầu tiên diện cho mình một chiếc áo thun ôm. Vì trước giờ tôi toàn mặc những chiếc áo rộng thoải mái, hay áo sơ mi cũng rộng nốt.
Lệ Mai thỏ thẻ với tôi: “Trông cậu nhỏ nhắn mà cũng đầy đặn ra phết đấy chứ!”
Nhìn Lệ Mai thân thiết kéo tay tôi, thỏ thẻ với tôi như hai chị em tôi thực lòng cảm thấy mình xấu xa. Tôi đã không quan tâm đến cô ấy, mà lại để ý đến Thành. Nhưng tôi tự nhủ là mình sẽ không bao giờ nói ra tình cảm ấy, nên mới nguôi ngoai được phần nào.
Tâm trạng tôi giờ rất giằng co, tôi thực sự sợ hãi, vì lòng mình, vì tình yêu, tình bạn. Thành có đủ để tôi đánh mất một người bạn tốt như Lệ Mai? Tuy không thân thiết với cô ấy lắm, nhưng tôi cảm thấy cô ấy đối với tôi thật lòng. Mà cái khoản bạn gái thân này đã lâu rồi tôi không còn cảm nhận được nữa.
Phát dù thân thiết thế nào cậu ấy cũng chỉ là một cậu con trai không có cùng sở thích hay có thể đi chơi khắp các nơi mà con gái hay đến như tôi được.
Nhưng nếu thân thiết với Lệ Mai quá tôi lại sợ cô ấy biết được tình cảm của chính mình.
Tôi mang theo cái tâm trạng rối ren ấy về nhà. Bị Phát cú đầu một cái rồi tống tôi vào phòng ngủ đóng sập cửa lại. Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà với những ngôi sao dạ quang dán chi chít, chẳng buồn mở đèn, cũng uể oải chẳng thèm đánh răng hay rửa mặt mà chui tọt vào chăn rồi thϊếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, những ám ảnh ấy sẽ thôi đeo bám tôi nữa. Chắc là vậy...