Chương 4: Mông lung của Xà Yêu và Gà Rừng

Đào Khâu Tiên sương khói

lượn

lờ quanh

năm,

nếu vào Đào Khâu không phải



tu đạo,tu yêu

chỉ

cần bước vào sương

mù dày đặc

này

cũng đừng

hòng

rời đi,

chỉ



thể đi

loanh quanh

trong sương



rồi

cuối

cùng

chết

tại đây,

dần dà phàm



người

hay

tiên đều ít khi đặt

chân đến

nơi

này.

Nam

tử bạch y

cầm quạt

tranh

trong

tay,

y phục bay bay

theo gió

cốc

thổi

mạnh,

dáng dấp

tiên

hân,

nếu

như đứng bên

cạnh

hắn không phải



một

con gà

trống

thì

càng

hoànmỹ

hơn.

Tiểu

hồ

ly bên

trong Đào Khâu



mò quan sát

người

lạ

chưa

từng

thấy qua,

mấy

con

tiểuhồ

ly

to gan

tiến đến

trước

mặt Bạch Tử Khiêm,

đuôi

hồ

ly

to

lớn ở sau

lưng

lắc

lư khôngngừng,

phát

ra âm

thanh

chi

chi.

“Lão

hồ

ly,

mau

ra

ngoài

cho bổn đại gia!”

Bởi vì ở

hang ổ

của

mình,

tất

cả

hồ

ly đều

hóa

thành

nguyên

hình đi

lại

trong Đào Khâu,một

lúc sau,

một

con

hồ

ly già

cầm gậy

run

rẩy đi

tới,

xoa xoa

hai

mắt xong

rốt

cuộc

thấy

rõ dáng dấp

người

tới.

Má ơi,

tại sao

lại

là oan gia

này!

Thiên địch

của

hồ

ly,

chính

là đại

mãng xà ở

núi Bất Độ!

Lão

hồ

ly đổi

thành

mặt

tươi

cười,

chắp

hai

tay,

một đôi

mắt

to vô

tội

nhìn về phía Bạch Tử Khiêm: “Bạch Xà đại gia,

cơn gió

nào

thổi

ngài đến đây vậy.”

“Hử,



rừng,

còn

chưa

hóa

hình sao?”

Lão

hồ

ly

chú ý

tới

lần

này

còn



một

con gà

rừng

nhỏ đi

cùng

rắn

trắng,

kinh

ngạc

hỏi.

Ba

ngàn

năm

trước,

Tam Yêu đã

từng

thấy qua,

vốn

tưởng

rằng không

tới

trăm

năm

con gàrừng

nhỏ

này sẽ

hóa

hình

thành

công,

nhưng

hôm

nay xem

ra

con gà

rừng

tinh

này vẫn

nhưtrước.

“Chính

là vì

hắn,

đến bây giờ gà

rừng vẫn

chưa

hóa

hình,

ta dẫn

hắn đến

cho ông

nhìn xem,

tìm

ra

nguyên

nhân.”



Trong Đào Khâu,

một

con gà

rừng ủ



cúi đầu,

đi

theo phía sau

nam

nhân,

tâm

tình

trùng xuống.

“Tôi

cho

rằng

hắn ăn xà

linh

của

ngài

mới

chậm

chạp không

thể

hóa

hình,

nhưng

tôi

cũng không biết phương pháp

nào



thể

hóa giải

linh

lực

trong



thể

hắn.”

Vừa nghĩ tới lời lão

hồ ly nói, gà

rừng

tựa như quả cà

bị phấn trắng,

khổ sở.

Sớm biết sẽ ảnh

hưởng mình hóa

hình, ban

đầu

không

nên

ăn vụng!

Dùng

cánh

tát một bạt tai, gà

rừng

rầu rĩ không vui đi

theo

sau nam tử

bạch

y, hai cánh buông thõng,

miệng gà

chúi

xuống

phía

dưới, hiển nhiên tâm tình rất

tệ.

“Đừng

buồn, tìm

được

nguyên nhân sẽ

tìm

được

biện

pháp.

Mấy

ngày

nữa ta tìm

lão

vương

bát

giúp

mi hỏi một

chút.”

Lão vương

bát chính

là một con

rùa

yêu trên núi Bất Độ,

hình

thể

to lớn như

núi,

cho

tới bây giờ luôn ngẩn ngơ

một

chỗ đã nhiều năm, bất độn.

Đợi dưới chân núi vài ngày, rốt cuộc tìm

được

lão

vương

bát

trên núi Bất Độ, bạch xà

mang

về một tin

tốt

và một tin

xấu

cho gà rừng.

Tin tốt: Có thể

hóa

giải yêu linh trong

cơ thể.

Tin xấu: Song tu mới

có thể hóa giải.

Gà rừng nghe tin tức

này,

nhìn

rắn

trắng, lại

cúi

đầu nhìn mình.

Yêu tinh không

có cái gọi

là tiết tháo,

song

tu cũng không có vấn

đề gì, nhưng bây giờ mình không thể hóa

hình

trưởng thành,

rốt cuộc phải song tu thế

nào?

“Lão

đại ~” Gả

rừng

dùng

đầu cọ cọ

lòng

bàn tay Bạch Tử

Khiêm, làm bộ

tội nghiệp

nhìn

về phía hắn.

Xà yêu bị

gà rừng cọ

cọ nổi cả

da gà, hắn cẩn

thận

nhìn

gà rừng nhỏ: “Nói đi chuyện gì?”

Gà rừng nhỏ cúi

gằm

mặt,

ngượng ngùng nói: “Lão đại, hiện giờ tôi

không thể

biến

hóa,

mà anh có

thể...”

Xà tinh híp mắt, nhướng mày nói: “Tiếp tục.”

“Hay

là…

Hay

là…

Anh

biến

thành

gà mái, chúng

ta làm một

phát?” Gà

rừng

sợ hãi co

ro cổ, nhảy ra

khỏi lòng

xà yêu, trốn trong

đống

cỏ khô bên

cạnh.