Chương 2: Thường ngày của Xà Yêu và Gà Rừng

Mặt

trời

lên

cao,



rừng dang

hai

chân gà

nhỏ

chạy

hùng

hục

trên sườn

núi,phía sau



một

con

chồn siêu

lớn vừa

chạy

theo vừa gào

lên: “Đứng

lại,



rừng

nhỏ!Hôm

nay

mày

nhất định phải

chết,

mau

nhả Hoàng

tiên sinh

trong

miệng

màyra!”

“Hù

chết gà,

tôi không dừng đấy!

Không dẫn ông sang đây không được,

đời gà

của

tôi sao

lại đáng

thương

như vậy?!”



rừng

nhỏ vọt vào

một bụi

cỏ

rấtcao,

chồn vọt vào

theo,

lại bị

một

con

rắn

trắng

cắn

cổ.



rừng

nhỏ

thành

thật đứng bên

cạnh

rắn,

cúi đầu,

mổ

mổ

mặt đất.

Sau khi xà

tinh ăn

no

nê,

dùng đuôi

rắn

cuốn gà

rừng đến

trước

mặt

mình: “Ừ,hôm

nay gà

rừng

nhỏ

làm không

tệ,

bổn đại gia

cảm

thấy

nguyên

thần

lại

tăngthêm không ít,

xem

ra qua không bao

lâu

nữa,

bổn đại gia



thể

hóa

hình.”

“Xà

lão đại,

tiểu đệ gà

rừng

rất

mừng

cho

lão đại!”



rừng

nhỏ vui sướиɠ phe phẩy

cánh gà

rừng.

“Anh sớm

hóa

hình

nha,

tôi

cũng không

cần phải

cực khổ

như vậy,

lần

nào

cũng sợ gần

chết,

đời gà

của

tôi sao

lại bi

thảm

như

thế?”



rừng

nhỏ

mặc

niệm

tronglòng.

“Ha

ha,

chờ

lão đại

ta biến

hóa,

sau

này dẫn

mi đến

thế giới

nhân

loại,

ăn

hương uống

lạt*!”

(Ăn

hương uống

lạt: ăn

ngon)




rừng

nhỏ kéo

họng gà

của

mình,

nói: “Tạ ơn

lão đại.”

Thệ giả

như

tư,

bất xá

trú dạ.*



chỉ

thời gian

như

nước

chảy

một đi không

trở

lại)


Trên

bầu trời sấm chớp đùng đùng, mây đen giăng đầy, một vầng trăng đen chỉ

lộ bóng,

ánh trăng

không

thể

xuyên

qua

tầng

mây đen dày đặc, trên núi

Bất

Độ hoàn toàn yên tĩnh.

“Ầm ——”

Gà rừng nhỏ dựa

vào

cửa động,

nhìn

rắn trắng

to lớn ở trên bầu trời, nghênh

đón

từng

tia sấm, nhát gan vùi đầu

gà vào lòng.

“Xà lão đại, ngàn vạn lần

anh

đừng

xảy ra chuyện gì! Gà

rừng

nhỏ

còn cần anh dẫn

đến

nhân

gian

ăn hương uống lạt, anh còn phải bảo

vệ gà rừng nhỏ

đó!”

Da rắn trắng bị

bóc

ra từng tầng, biến hóa từng tâng, bạch y

bay

bay,

nam tử mày

kiếm

mắt

sáng,

rất

phong

thần

tuấn

lãng, trên mặt

biểu

thụ

ý cười, từ

trên

trời đạp

không

mà đến, rơi xuống trước

mặt gà rừng nhỏ

vùi

đầu như đà

điểu.

Rắn trắng

vươn

một tay túm gà

rừng

nhỏ lên: “Ô, gà

rừng

nhỏ

sợ?”

Gà rừng nhỏ quẫy quẫy chân gà

nhỏ:

“Anh

anh anh là

ai?

Đừng

động

đậy,

sau lưng tôi có

rắn!”

“Ngay

cả lão đại nhà

mi cũng không

nhận

ra, còn định mang lão đại

nhà

mi ra

dọa

người, xem

ta có bóp

chết

con

gà rừng ngu ngốc này

hay

không!” Rắn trắng cười ha

hả,

đặt gà rừng nhỏ

vào

tay vuốt ve.

Gà rừng nhỏ làm

bộ đáng thương

ngẩng đầu

gà lên, nhìn chằm chằm nam tử

hồi

lâu mới lên tiếng: “Lão đại, dáng vẻ quỷ

này

của anh, sao gà

nhận

ra được?!”

“Hừ,

còn nói dối!” Nam tử

dứt

lời,

tiếp

tục chà đạp gà

rừng

nhỏ.