Chương 3

Mơ mộng đôi lúc cũng chẳng sao. Nhưng đừng mơ mộng quá mức, để rồi tỉnh lại thì mộng cũng không còn.

Nặng nề mở đôi mắt, phát hiện mình đang ở bệnh viện khiến cô cần vài giây để ngẫm nghĩ. mái tóc dài che khuất đi đôi mắt đen huyền không chút ánh sáng - cái màu đen cũng nguyên chất giống như màn đêm trong không gian kia.

- Cạch.

Một bóng người cao lớn bước vào. Trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ cương nghị nhưng cũng đầy vẻ lạnh nhạt, cái vẻ lạnh nhạt đó cũng nhuốm trong đôi mắt sẫm nâu của anh. Anh thoáng nhìn qua cô rồi lên tiếng:

- Tôi là Lâm Cảnh, bác sĩ phụ trách của cô. Vũ tiểu thư, hiện giờ cô cảm thấy thế nào? - Một câu hỏi đúng theo chức trách của một bác sĩ.

Cô nâng mắt lên nhìn anh ta một chút. Người này, không quen.

- Tôi ổn - Một câu trả lời thường thấy của một bệnh nhân.

Không gian rơi vào khoảng lặng tầm khoảng 5 giây. Cô lên tiếng:

-Tôi muốn xuất viện.

-Vũ tiểu thư, sức khỏe của cô còn chưa ổn định. Đặc biệt là vết thương ngay bả vai còn chưa khép miệng. Cô cần ở lại bệnh viện một vài ngày để quan sát thêm.

Khẽ nhướng mày, cô lẩm bẩm với cái giọng điệu hoàn toàn khẳng định:

-Bị bắn à.

Phải, cô bị bắn. Nhưng không phải chỉ là bị ăn một phát đạn thôi sao? Nếu so với kết cục của Vũ Lan kiếp trước thì kết quả như vậy cũng không ăn nhằm gì. Vũ Lan đã bị gϊếŧ trong cuộc bắt cóc nọ, kết thúc tuổi thanh xuân không mấy tươi đẹp nhưng lại là duy nhất của mình. Cuộc đời của Vũ Lan là những trang viết đầy bi kịch. Tình yêu, đau đớn, máu và cả nước mắt cứ xoay quanh, hòa quyện thành một bức chân dung - một "Vũ Lan" đầy u ám, điên cuồng trong không gian xám xịt vô tận kia.

Vốn sinh ra trong một gia đình danh giá, được ba mẹ và anh trai nuôi yêu thương, có cả vương quốc rộng lớn của riêng mình cùng vị bạch mã hoàng tử - Bách Thành - cũng là người bạn thanh mai trúc mã thuở bé, Vũ Lan chính là một nàng công chúa hạnh phúc nhất trần đời.

Thế rồi chỉ vì một nét vẽ sai lầm của một nhà danh họa vô danh đã phá hủy toàn bộ bức tranh đẹp kia. Việc đột nhiên có thêm một người chị cùng người mẹ lạ lẫm khiến cô bàng hoàng, không chấp nhận được. Kể từ khi chị ta sống trong nhà, người cha luôn yêu thương cô lại bắt đầu lạnh nhạt với cô. Những người bạn của cô bắt đầu xa lánh cô. Mặc kệ người mẹ dịu dàng xinh đẹp đang ngày càng yếu ớt, bỏ mặc những lời khuyên bảo của người anh trai nuôi Ngôn Ngạn, cô ngày ngày, giờ giờ đối nghịch với cô chị bạch liên hoa Vũ Ly - để rồi toàn rước lấy tiếng xấu về mình. Ong bướm bên cạnh chị ta ngày càng nhiều, cô càng tức tối, càng làm thêm nhiều việc ngốc nghếch hơn nữa - với ý nghĩ thơ ngây rằng sẽ cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Vũ Ly.

Nhưng sai lầm chồng chất sai lầm. Bi kịch lại nối tiếp bi kịch.

Sinh nhật lần thứ 16, mẹ đã bỏ cô lại một mình trong một vụ tai nạn, anh trai thì phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại.

Sinh nhật lần thứ 17, Bách thành tuyên bố hủy bỏ hôn ước với cô, chính thức quang minh chính đại qua lại với Vũ Ly.

Sinh nhật lần thứ 18, họ đính hôn với nhau.

Làm sao cô có thể chịu đựng được đây?!

Ngay khi bữa tiệc gần tàn, cô lại đi kiếm chuyện với Vũ Ly rồi cả hai bị bắt cóc. Vũ lan bị gϊếŧ vì cái tội "quá ồn ào", xác bị quăng xuống dưới chân núi. Con Vũ Ly được dàn hậu cung cứu ra, tiến tới hạnh phúc viên mãn.

Vũ Lan, mơ mộng quá nhiều, để rồi cuối cùng không còn mạng để mà mơ mộng nữa rồi.

Cuộc đời Vũ Lan giống như một vai nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết "vạn bài như một", cũng như một vài nét chấm phá cho bức tranh rực rỡ huy hoàng đến chói mắt của những người kia.

Còn bức tranh của chính mình, như một tác phẩm thất bại của người họa sĩ vô danh, bị vứt bỏ, để rồi dần mục nát trong cơn mưa ngâu.

Cô không gặp tình cảnh giống như Vũ Lan, chắc vì cô không ồn ào như cô ấy nhỉ? Còn vết thương này, chắc là do Thiên Lãnh - một tên bang chủ hắc đạo cũng là một trong dàn hậu cung của Vũ Ly - Dùng mình như một tấm bia đỡ đạn cho Vũ Ly quý hóa đi.

Mệt...

-Tôi muốn nghỉ ngơi. - Cô khẽ thều thào, thầm nghĩ đến cái kết hết sức "lãng xẹt" của Vũ Lan.

-Vậy tôi ra ngoài trước. - Lâm Cảnh gật đầu, rồi ra khỏi phòng bệnh.

-Ngốc.

Cô lại tiếp tục thì thầm, không biết từ bao giờ trong tay cô lại xuất hiện một viên ngọc màu đen. Xung quanh viên ngọc nhỏ bé ấy lại bị bao phủ bởi những làn khí lạnh lẽo làm người ta nặng nề, hít thở không thông. Cô đưa viên ngọc lên ngang tầm mắt, khẽ vân vê. Đôi mắt đen huyền lấy lại chút tiêu cự, chăm chú nhìn vào viên ngọc.

-Ngốc thật đấy.