Sau khi bắt gặp mái đầu đen nhánh ngoài dự kiến, toàn thân Văn Gia Kỳ lo lắng bồn chồn, giống như nhìn thấy một điềm báo xấu. Anh cảm thấy bộ dạng hiện tại của Lỗ Thuận Tâm càng khó chấp nhận hơn bờm sư tử vàng kia, bằng trực giác, anh cho rằng một Lỗ Thuận Tâm mới càng thêm nguy hiểm. Anh trở nên cảnh giác, thế nên mới nhẫn nhịn, không đi dò hỏi xem ngày hôm đó rốt cuộc có phải cô đã nhìn thấy anh nên mới vờ như tình cờ gặp gỡ không. Anh tự cảnh cáo bản thân, phải vứt cô ra khỏi tâm trí, khi tóc Medusa bắt đầu hóa thành rắn, người khôn ngoan nên biết chạy trốn.
Nửa ngày sau Văn Gia Kỳ không hề rời khỏi văn phòng cho tới khi tan làm. Thời điểm anh lái xe ra khỏi bãi đỗ, ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn sang vỉa hè, tìm kiếm mái tóc vàng hoe quen thuộc. Anh cố gắng ngăn chặn hành vi của mình, nhưng khi không nhìn thấy cô, trong lòng anh vẫn có chút thất vọng, xen lẫn cảm giác nhẹ nhõm thở phào, anh cũng đâu thật lòng muốn tìm cô.
Tối nay anh đã hứa sẽ gặp bạn của Chu Vi Quỳnh, Văn Gia Kỳ điều chỉnh lại tinh thần, lái xe đến nhà hàng Chu Vi Quỳnh đã dặn. Lòng anh ôm đầy hi vọng tới gặp cô, cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy Chu Vi Quỳnh, anh thở hắt một hơi, tựa như mới ngoi lên khỏi biển lớn. Anh chẳng còn điểm tựa, cứ thế phiêu dạt đến bên Chu Vi Quỳnh, tay đặt lên vai cô. Chu Vi Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, bằng cặp mắt đong đầy tình yêu mà cô đã chuẩn bị từ trước.
"Sao cứ có cảm giác chúng ta trở thành bóng đèn ấy nhỉ?" Lý Tuyết Nhiên cười nói, đứng dậy nhường chỗ cho Văn Gia Kỳ, còn mình sang ngồi một bên khác cạnh Chu Vi Quỳnh. Văn Gia Kỳ nói lời cảm ơn, Chu Vi Quỳnh kéo anh ngồi xuống, vui sướиɠ mà ngại ngùng, đó là dáng vẻ của một người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu.
"Tôi còn tưởng anh không đến chứ? Vi Quỳnh cứ giấu anh không cho chúng tôi gặp mặt." Lý Tuyết Nhiên nói.
Chu Vi Quỳnh đánh khẽ cô ấy, cười nói: "Mình giấu hồi nào?" Văn Gia Kỳ đã gặp qua Lý Tuyết Nhiên một hai lần, không quá quen thuộc, anh chẳng biết mấy về bạn bè của cô, mà anh cũng không cho rằng chuyện đó là cần thiết.
Lý Tuyết Nhiên cũng cười: "Được rồi, đùa cậu thôi, mình biết cậu không cố ý giấu, mà do Văn tổng quá bận, không có thời gian gặp bọn mình, đúng không?"
Văn Gia Kỳ lúc này mới mở miệng: "Có bận cũng phải đến, Vi Quỳnh đã cảnh cáo tôi rồi."
Chu Vi Quỳnh mỉm cười nhìn anh.
Lý Tuyết Nhiên là một người thân thiện, không giống Chu Vi Quỳnh, cô ấy lanh lợi tháo vát, khiến bầu không khí không quá sượng sùng. Lý Tuyết Nhiên cũng rất biết chừng mực, cho dù có mục đích riêng cũng sẽ không nói trắng ra ngay từ đầu, làm người khác mất hứng.
Nhìn chung, Văn Gia Kỳ xem như tận hưởng bữa ăn này, người ở đây đều lịch sự biết điều. Bọn họ đều là những người anh từng xã giao, tuy không có gì mới mẻ, nhưng cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lý Tuyết Nhiên không đề cập thẳng đến chuyện đầu tư mà nói rất khéo léo, không trực tiếp kêu gọi anh mà lấy Chu Vi Quỳnh làm cớ. Bởi vì ấn tượng đối với Lý Tuyết Nhiên không tệ, Văn Gia Kỳ cũng không từ chối, chỉ làm bộ vui đùa, nói rằng muốn khảo sát thay Chu Vi Quỳnh một chút.
Chu Vi Quỳnh vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không hề lên tiếng. Những người khác đều hâm mộ tình yêu của cô, còn âm thầm đánh giá Văn Gia Kỳ, cô có thể cảm nhận được. Thế nên cô tràn ngập vui sướиɠ, nhưng chỉ trong một chốc, tâm trí cô phiêu đi rất nhanh, đến một cảm giác sung sướиɠ hơn nữa.
Trước khi tới đây, cô tìm Cát Tuấn Bân để mát-xa.
Hôm qua là sinh nhật của Cát Tuấn Bân nên cậu xin nghỉ phép, có điều, cậu cũng không nói cho Lỗ Thuận Tâm biết, cô cũng chẳng nhớ rõ. Thế nhưng Chu Vi Quỳnh lại biết được, cô khoan thai tới muộn, còn tặng cho cậu một hộp quà.
"Sao chị biết được sinh nhật của tôi?" Cậu hỏi.
Chu Vi Quỳnh mỉm cười như đang che giấu bí mật gì to lớn, cô không trả lời, chỉ nói cậu mau mở quà ra xem.
Hộp quà đặt trên giường mát-xa, Chu Vi Quỳnh ngồi ngay bên cạnh, tay chống lên giường, tư thái thoải mái, tựa như không chút ý đồ, Cát Tuấn Bân vô thức căng thẳng, cậu bước tới trước mặt cô. Cậu chưa từng nhận được bất kỳ món quà sinh nhật nào, tay mở hộp quà do dự như đang làm chuyện xấu. Có mùi hương thoang thoảng chui vào mũi cậu, nhưng bên trong không phải hoa, mà là một đôi giày. Hóa ra, một đôi giày có thể thơm hơn cả hoa, cậu âm thầm nhớ kỹ.
"Nghe nói mấy cậu trai trẻ bây giờ đều thích loại giày này? Cậu thích không?" Chu Vi Quỳnh ngồi đó nhìn Cát Tuấn Bân, lo lắng hỏi, giống như thật sự sợ cậu không thích.
Mà Cát Tuấn Bân không đáp nổi chữ thích, cậu không dám lên tiếng, chỉ thấy bất an trong lòng. Đôi giày này hoặc là một giấc mộng đẹp, hoặc là một cái bẫy chờ cậu nhảy vào. Chu Vi Quỳnh còn đang đợi cậu trả lời, sắc mặt cô điềm đạm, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt cậu, tựa hồ phải nghe được đáp án. Cát Tuấn Bân đành cúi đầu, nhìn đôi giày chằm chằm, nói lời cảm ơn khô khan, rồi lại lí nhí phản đối: "Tôi không mang được."
Chu Vi Quỳnh lập tức bật cười, như không nghe thấy câu nói kia, cô đứng dậy, lại gần cậu rồi nói: "Cậu mau mang vào đi! Xem có vừa chân không?" Cô nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lên giường ngồi, sau đó cô cầm giày lên, định tự tay xỏ vào cho cậu.
"Không cần!" Cát Tuấn Bân hoảng sợ, vội vàng bắt lấy tay cô. Chu Vi Quỳnh giãy giụa, giày rơi xuống đất, cô kêu lên một tiếng rồi cúi người xuống nhặt. Cát Tuấn Bân cũng vội vàng khom người cúi xuống, tay cả hai cùng chạm vào giày. Bọn họ ngồi xổm dưới giường, giống như hai con kiến bị một mảnh mây đen che khuất. Khi ngẩng đầu lên, họ chỉ thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương và đôi mắt sáng rực như sao trời. Hơi thở quấn quýt lẫn nhau, dường như cả tiếng mồ hôi lăn dài trên da thịt người kia cũng có thể nghe được.
Cát Tuấn Bân thoáng do dự, cậu buông giày ra, nắm lấy bả vai Chu Vi Quỳnh. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, trong thoáng chốc, cũng có lẽ là một lúc thật lâu, cô chậm rãi nhắm mắt. Cát Tuấn Bân thử tiến lên, cánh môi cô hé mở, cậu cảm tưởng mình nhảy vào biển lửa, thiếu nóng rát da thịt, nhưng chẳng thể dừng lại.
Bọn họ lăn lộn trên mặt đất, giống như hai con cá bị vớt lên bờ tranh nhau chút không khí trong miệng đối phương. Chu Vi Quỳnh rất thô bạo, Cát Tuấn Bân tưởng chừng mình sẽ bị cô nuốt mất, nhưng lại cầm lòng không đậu mà cắn cô, tâm trí trong đầu bốc hơi hết. Đột nhiên cô kêu một tiếng, thoát khỏi vòng tay cậu, Cát Tuấn Bân mở mắt ra, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, cậu mê mang hỏi: "Làm sao vậy?" Chu Vi Quỳnh khẽ liếʍ môi, mỉm cười nhìn cậu: "Đau đầu lưỡi." Cát Tuấn Bân thì thầm tiếng xin lỗi, rồi lại nhướn tới hôn cô. Chu Vi Quỳnh không né tránh, cô mở to mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, và cả hàng mi run rẩy. Lúc hôn cô, cậu giống như một chú cún nhỏ mong được chú ý, mong được cô đáp lại, trái tim cô mềm nhũn, cô câu lấy cổ Cát Tuấn Bân, lần nữa nhắm mắt lại.
Thời điểm tan làm, Cát Tuấn Bân đi giày mới trở về, không ai phát hiện ra biến hóa nho nhỏ của cậu, Lỗ Thuận Tâm nhìn thấy cậu cũng không phản ứng gì. Cô cho rằng cậu chẳng có gì khác, cô chưa từng nhìn cậu bằng cả tâm ý như Chu Vi Quỳnh.
Mỗi lần cậu về nhà, cô luôn nằm trên giường, mặc chiếc áo sơmi cũ của cậu làm đồ ngủ, mái tóc còn ướt sũng, xõa ra trên chiếu, hai tay cô giơ cao điện thoại, bộ dạng buồn cười như một con khỉ.
Trong phòng vừa nóng vừa ẩm, Cát Tuấn Bân cảm thấy bọn họ dường như đang sống trong một nồi nước, đáng sợ hơn, bên dưới cái nồi này còn mở lửa, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị nấu chín.
"Anh không đi tắm à?" Thấy cậu cứ đứng bất động ngoài cửa, Lỗ Thuận Tâm lên tiếng thúc giục. Chỉ cần nhìn thấy cậu đứng đó, trong lòng cô sẽ nghẹn lại.
"Chút nữa." Cát Tuấn Bân tháo đôi giày mới ra, nâng niu đặt lên tầng cao nhất trên kệ, rồi cậu ngồi xuống bấm điện thoại.
Lỗ Thuận Tâm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, chẳng nói gì.
Trước khi Cát Tuấn Bân trở về, cô đã định kể cho cậu nghe những chuyện xảy ra trong công ty dạo đây, kể cho cậu nghe bộ mặt thật của Văn Gia Kỳ. Nhưng nhìn thấy người trước mắt, đột nhiên cô chẳng muốn nói gì nữa. Đôi mắt cô chăm chăm nhìn màn hình điện thoại, đầu óc lại bay ngược về khoảnh khắc trước. Kỳ thực, cô cảm nhận được, cô biết Cát Tuấn Bân có gì đó khang khác, giống như trên người cậu mọc ra một bức tường băng, che đi đôi mắt cô, khiến cô không nhìn ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện tốt hay xấu? Sao cậu không nói với cô?
Nhưng rồi cô hỏi chính mình, cô thực sự muốn biết chăng? Cô biết rồi, thì có thể làm được gì?
Có lẽ cô không biết sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Lỗ Thuận Tâm nhanh chóng thuyết phục bản thân, cô trở mình, yên lặng nhắm mắt lại.