Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Decorator Edit: Lilia Trong suốt phiên tòa xử Sara Carstairs vì cái chết của chồng em gái mình, Max Worthe đã nghiên cứu thái độ lạ lùng của cô sau vành móng ngựa, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp c …
Xem Thêm

Chương 18
Sara ngồi trên giường uống cốc sô cô la nóng mà cô hầu của nàng mới mang đến vài phút trước. Dù Martha đón chào nàng với những tin tức vui vẻ rằng hôm nay là một ngày mùa hè ấm áp đẹp đẽ, nàng cảm thấy lạnh và run rẩy. Đã muộn, gần trưa, nhưng nàng không thể gom ý chí lại để dậy. Tất cả những gì nàng muốn là kéo chăn trùm kín đầu và quên mọi thứ tồn tại bên ngoài căn phòng riêng an toàn của nàng.

Không ai nhìn nàng lúc này nhận ra nàng bị tấn công đêm qua. Những vết thương rõ nhất là vết xước dài ở cổ nàng và những vết xước ở tay nàng. Nếu nàng buộc phải giải thích thì nàng sẽ nói rằng nàng chơi với lũ mèo hoang. Có cả những vết trầy xước ở đầu gối nàng nữa nhưng có vẻ không ai sẽ thấy chúng.

Nàng không muốn ai biết về vụ tấn công bởi vì nàng không muốn trả lời những câu hỏi rắc rối. Nhưng hơn hết, nàng không muốn gây ra mối nghi ngờ nàng đã nghĩ trong đầu mình.

Cũng nhiều như nàng muốn, nàng không thể ngừng nhớ lại từng khoảnh khắc của nỗi kinh hoàng nàng đã trải qua: cánh tay đàn ông mạnh mẽ, tóm lấy nàng từ đằng sau, khoá tay nàng sang bên. Nỗi sợ hãi, sự hoảng loạn khi tay hắn siết chặt quanh nàng, cắt đứt hơn thở của nàng. Mùi trộn lẫn của mồ hôi và nước hoa hoặc đó chỉ là mùi hương từ những đoá hoa hồng leo hoặc kim ngân?

Các chi tiết trở nên mờ ảo nhưng nàng không bao giờ quên được nỗi kinh hoàng ấy.

Nàng lại run rẩy.

Có quá nhiều điều để nghĩ, quá nhiều điều lo lắng. Nàng không biết phải rẽ đường nào, phải làm gì tiếp sau đây. Nàng ghét cảm giác bất lực. Max đã cho nàng đường thoát nhưng nàng còn ngập ngừng đón nhận nó. Nàng không biết làm gì là tốt nhất.

Mắt nàng lạc đến chiếc ghế Max đã chiếm đêm qua. Nếu chàng không ở đó, nàng sẽ không đủ dũng khí nhắm mắt mình lại.

Và đêm qua nàng đã hứa sẽ cưới chàng.

Nàng chạm ngón tay lên môi, nhớ lại chàng đã hôn nàng thế nào. Khi nàng thấy cơ thể mình bị kí©h thí©ɧ vì khuấy động, nàng hổn hển, tung tấm chăn ra và ra khỏi giường.

Lúc nàng xuống tầng dưới, người chạy việc nói rằng có một quý ông đang đợi nàng trong căn phòng buổi sáng. Tên chàng là ngài Fallon nhưng người chạy việc chẳng biết gì hơn ngoại trừ chàng đã trở nàng một lúc rồi.

Người đàn ông trẻ đứng tiến đến từ cửa vào nhà nàng có chiều cao trung bình và vẻ mặt cởi mở, dễ chịu. Tóc chàng hơi thưa hai bên thái dương. Nàng tán thành bộ quần áo của chàng, chiếc áo khoác màu xanh lam đậm với chiếc quần ống túm màu be. Không có những núm tua rua ở bốt của chàng.

“Tôi có thể giúp gì cho ngài, ngài Fallon?” nàng nói, ra dấu cho chàng có thể ngồi xuống ghế. Nàng ngồi xuống ghế sofa.

Chàng trình bày luôn lý do. “Đức ngài Maxwell yêu cầu tôi đưa cho cô nương lá thư này trước khi anh ấy rời đi Winchester. Nó sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của cô.”

Nàng cầm lấy lá thư từ tay chàng mà không nhận thức được điều đó. Nàng cảm thấy tê liệt. Điều đầu tiên đến với nàng là Max đã thay đổi suy nghĩ về việc cưới nàng và không biết nói với nàng thế nào. Nhưng ý nghĩ đó chỉ sống được một thời gian ngắn. Dù Max là ai, chàng cũng không phải kẻ hèn nhát.

Ngài Fallon tiếp tục, “Anh ấy không muốn đánh thức cô. Anh ấy rời đi từ rất sớm, cô hiểu đấy. Đó là lý do mà anh ấy để lại lá thư cho tôi.”

Thất bại, nàng mở lá thư và bắt đầu đọc. Nàng có thể tin vào Peter Fallon, Max nói, bởi vì chàng và Peter là bạn cũng như đồng nghiệp. Cho đến khi chàng quay về từ Winchester – và chàng sẽ ở Longfield vào chiều hôm đó, tất cả sẽ tốt đẹp – Peter sẽ chăm sóc nàng. Trong lúc ấy, chàng sẽ kiếm một giấy phép đặc biệt từ giám mục và khi chàng quay trở lại, họ sẽ kết hôn ngay lập tức tại nhà nguyện của Longfield. Chàng chỉ chấp nhận trì hoãn khi có những lý do rõ ràng. Tất cả những gì nàng phải làm là ở gần Peter và chắc chắn mục sư có ở đó.

Giờ thì không còn đường quay lại nữa. Chúa thân yêu, nàng đã làm gì thế này?

“Cô ổn chứ, cô Carstairs?”

Nàng ngẩng lên nhìn thấy Peter Fallon đang tìm hiểu nàng. “Trông ngài chẳng giống với vệ sĩ gì cả,” nàng nói.

Chàng nhìn nàng điềm đạm. “Cơ bắp không cần thiết trong trường hợp này. Cô không bao giờ được ở một mình. Đó là những gì Đức ngài Maxwell nói. Bất cứ cô đi đâu tôi cũng sẽ ở ngay bên cạnh.”

“Và làm sao để ngài có thể làm điều đó? Tôi sẽ không nói với gia đình mình rằng ngài ở đây để bảo vệ tôi đâu. Điều đó chỉ làm họ lo lắng. Tôi sẽ phải kể cho họ nghe về...” Nàng ngập ngừng, không chắc Max đã tin cậy người đàn ông này đến đâu.

Chàng nói nốt câu hộ nàng. “Về vụ tấn công cô đêm qua? Tôi hiểu. Cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi.”

Nàng nhìn chàng chăm chú hồi lâu rồi lạnh lùng nói, “Ngài là ai Fallon?”

Chàng dễ dàng trả lời nàng. “Tôi làm việc cùng đức ngài Maxwell. Nếu cô muốn biết nhiều hơn, cô phải hỏi anh ấy. Nhưng vì mục đích của chúng ta, chúng ta chỉ cần đơn giản nói rằng tôi được uỷ quyền của Đức ngài Maxwell viết về thiết kế của Longfield. Điều đó sẽ giải thích sự hiện diện của tôi. Nhưng tôi sẽ đi loanh quanh, để mắt đến cô. Nếu cô rời nhà thì tôi muốn biết.”

“Thật sự!” Nàng đột ngột đứng lên. “Lần này Max tự gánh cho mình quá nhiều trách nhiệm đấy.”

Chàng cũng đứng dậy. “Vâng, anh ấy làm việc đó rất khá. Cô Carstairs, xin hãy có lý một chút. Thậm chí cô sẽ không nhận ra rằng tôi ở đây đâu. Và khi Max quay về, cô có thể ra ngoài cùng anh ấy.”

Nàng muốn giận dữ, nhưng nụ cười nửa nửa miệng rầu rĩ, chẳng giống cười của chàng thật khó mà cưỡng. Nàng nhận ra mình đang dịu đi, bất chấp chính mình, góc miệng nàng cong lên. “Nghe giọng ngài,” nàng nói, “như thể ngài cũng từng là nạn nhân của Max ấy.”

“Thường xuyên,” chàng quả quyết với nàng, và nén lại một cái rùng mình cường điệu.

Nàng cười vui vẻ. “Đợi ở đây nhé,” nàng nói. “Đầu tiên tôi muốn cảnh báo – là nói cho gia đình tôi biết tôi và Max sẽ cưới nhau đêm nay, rồi tôi sẽ quay lại với ngài và giới thiệu ngài với họ.”

Peter Fallon vẫn còn đứng khi Sara rời phòng, rồi chàng ngồi xuống trở lại và rót cho mình một tách cà phê mới từ cái bình bạc mà cô hầu vừa mới mang đến. Chàng cũng vừa tiêu thụ hết một đĩa đầy bánh nho Hy Lạp nướng với rất nhiều bơ tan và chàng tự hỏi liệu có nên gọi thêm một đĩa khác không. Có một điều về Max. Chàng luôn nghĩ đến sự thoải mái của bạn bè, đặc biệt nếu người đó là bạn-kiêm-nhân-viên? – điều đó sẽ cho chàng đặc ân. Chàng chỉ cần kéo cái dây chuông và người hầu sẽ chạy đến đưa cho chàng bất cứ thứ gì chàng muốn.

(Deco: Chỗ này buồn cười ghê, muốn ăn thêm bánh mà Peter nghĩ ngợi rắc rối quá thể)

Đó là nơi chàng sẽ bắt đầu, chàng quyết định, những người hầu. Nếu một trong số họ đã mang bức thư đến cho cô Carstairs đêm qua, chàng sẽ phát hiện ra đó là ai sớm thôi, không phải bằng cách đặt câu họ trực tiếp cho họ, mà gián tiếp. Phương pháp của chàng khác với Max và theo quan điểm khiêm tốn của mình, thì nó hiệu quả hơn nhiều. Người hầu biết nhiều hơn chủ của họ cho phép. Không nói trước được chàng có thể tìm ra những điều gì khác nữa.

Chàng lơ đãng uống cà phê, hàng lông mày rậm của chàng nhíu lại thành cái cau mày. Đó là Sara Carstairs. Chàng đã gặp nàng ở phiên toà nhưng không rõ ràng, không thấy toàn bộ gương mặt nàng mà không có cái mũ trùm đầu. Giờ thì chàng nhìn thấy nàng rồi, chàng không ngạc nhiên sao Max lại say mê. Không phải bởi vẻ đẹp của nàng dù nàng khá xinh đẹp với mái tóc tối màu bóng mượt lấn áp gương mặt và đôi mắt xám biểu cảm. Có điều gì nữa, sự pha trộn kỳ lạ giữa kiêu hãnh và dễ vỡ. Nhưng nàng có phải là kẻ sát nhân không nhỉ? Max đã thay đổi suy nghĩ hay câu hỏi đó không liên quan gì cả.

Chàng ngáp và lại ngáp tiếp. Chàng không ngạc nhiên vì mình mệt mỏi. Chàng đã thức nửa đêm. Phút trước chàng đang ấm áp trong chiếc giường của mình ở căn phòng thuê ở Cat and Fiddle, phút sau chàng bị dựng dậy bởi một người chạy việc ở Longfield và kéo ra khỏi nhà để bàn chuyện với Max. Chàng nghe tin đồn đang lan truyền ở Stoneleigh là cô Carstairs đã hứa hôn với một kẻ đào mỏ nào đó và chàng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang tiếp diễn đây.

Giờ thì chàng đã biết, và chàng kinh ngạc.

Max nói rất ngắn gọn trước khi chàng đi. Không phải là những cuộc nói chuyện họ thường làm, chỉ thuật lại ngắn gọn các sự kiện để chàng có thể cập nhật và một chuỗi các yêu cầu. Đầu tiên và trước hết, Max muốn giữ cô Carstairs an toàn cho đến khi chàng quay trở lại. Nàng không được đi đâu một mình. Rồi Peter có thể bắt đầu đào bới tìm những câu trả lời. Max muốn biết ai đặt bức thư đó lên bàn trang điểm của nàng, ai ở vị trí biết và giả mạo chữ viết của William Neville, và mọi người ở đâu đêm qua khi vụ tấn công diễn ra. Câu trả lời hiển nhiên rằng cô Carstairs phải chịu trách nhiệm và rằng chẳng có vụ tấn công nào, không thuyết phục được Max hoặc chàng từ chối xem xét nó.

Chàng đang lật đi lật lại suy nghĩ ấy trong đầu khi nàng trở lại. Màu sắc giận dữ hiện trên má nàng và có ánh sáng chiến tranh trong mắt nàng.

“Nếu ngài đi lối này, ngài Fallon,” nàng nói, “Tôi sẽ giới thiệu ngài và mọi người.”

Chưa có lễ cưới nào ảm đạm hơn cái này. Nó có thể là lễ tang ngoại trừ sự đau buồn mất mát tràn ngập trong không khí không quá nhiều như những niềm hi vọng tan vỡ. Max không ở trong tâm trạng để quyến rũ gia đình Sara, kéo họ ra khỏi sự rầu rĩ. Chàng đã phi ngựa trối chết đến Winchester và trở lại trong một ngày, chàng mệt mỏi và cáu kỉnh.

Chàng liếc nhìn nhà nguyện. Nó chỉ là một trong những cái tháp tròn và có thể chứa không quá hai mươi người. Dịp này là sáu người, kể cả mục sư. Martin đang đọc sách; Constance đang nhìn chằm chằm ra phía trước; Anne cầu nguyện và Lucy hơi õng ẹo. Chỉ có một điều làm dịu bớt cái tâm trạng tồi tệ của Max là cả Simon và Martin đều không cào cấu họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là không ai trong họ tấn công Sara đêm qua. Vì lợi ích của nàng, chàng hi vọng nàng đúng. Nhưng nàng ở cái nơi quái quỷ nào vậy?

Nếu nàng thay đổi, điều đó thực quá sức tồi tệ. Chàng không cho nàng lựa chọn. Chàng cố tỏ ra hào hiệp nhưng nếu điều đó không hiệu quả, chàng sẽ quay trở lại những phương pháp nguyên thuỷ hơn. Chàng sẽ bắt cóc nàng đến nhà nghỉ ở khu săn bắn của chàng ở Cornwall và giữ nàng ở đó cho đến khi nàng tỉnh trí lại. Một người mù cũng có thể thấy điều gì giữa họ. Sao người phụ nữ này lại quá đần độn như vậy?

Năm phút, đó là tất cả những gì chàng cho nàng, rồi chàng sẽ đi theo sau nàng.

Mục sự lại nhặng xị. Max đứng lên khỏi ghế ngồi. “Giờ thì là cái gì thế?” chàng gắt gỏng hỏi.

Với giọng trầm nghiến chặt lại, vị mục sư nói. “Tất cả điều này đều quá không đúng nghi lễ. Ngài nên cưới ở nhà thờ, không phải ở nhà riêng. Và vào buổi sáng, đấy là luật.”

“Giám mục đã nói rõ mọi thứ rồi phải không? Có lẽ ngài muốn cãi nhau với ngài ấy à?”

Vị mục sư im lặng.

Sẽ như vậy, Max nghĩ, bởi vì chàng đã nói rõ mọi thứ với giám mục. Tất nhiên, có sự giúp đỡ từ việc cha chàng và Giám mục Hyde là bạn từ thời còn đi học. Chàng giải thích rằng chàng sợ cô dâu sẽ bị tấn công nếu tổ chức ở nhà thờ và có một nhà nguyện ở Longfield. Chàng cũng nhấn mạnh sự cần thiết phải gấp rút. Giám mục ném cho chàng cái nhìn buồn rầu kỳ cục nhưng ông đã ký tất cả những giấy tờ cần thiết.

Chỉ khi trên đường quay trở lại Longfield thì Max mới tình cờ nghĩ ra chàng đã làm vị giáo sĩ già hiểu sai rằng cô dâu của chàng có nguy cơ sinh ra đứa con đầu của họ ngoài giá thú.

Điều đó giải thích cái nhìn buồn rầu.

Chàng không biết tại sao chàng lại cười toe toét bởi vì nếu điều đó đến tai cha mẹ chàng thì chàng sẽ phải trả giá đắt, Max quay ra cánh cửa mở. Sara, khoác tay Simon, bước vào. Căn nhà nguyện nhỏ, với một lối duy nhất đi giữa hai hàng ghế. Chỉ mất vài bước nàng đã đến bên Max. Nàng đã bỏ rất nhiều cố gắng cho vẻ bề ngoài của mình, Max gật đầu tán thành. Tóc nàng được uốn xoăn thành những lọn nhỏ và được giữ bằng một sợi ruy băng màu trắng. Váy nàng bằng vải sa tanh màu ngà và khoác ra bên ngoài một chiếc áo len ngắn dài tay được bấm cúc lên tới tận cổ. Nàng mang một bó hoa trắng trong tay.

Sự mệt mỏi và cáu kỉnh của chàng rơi mất. Chàng cầm lấy tay nàng. Ngón tay nàng run rẩy. Nàng nhìn như thể nàng sẽ chạy trốn dù chỉ hơi bị khıêυ khí©h. Chàng cúi đầu xuống để nghe những lời nàng nhẹ nhàng nói.

“Chàng chưa ký vào bản hợp đồng hôn nhân,” nàng nói.

Đây không phải là những lời chàng hi vọng muốn nghe. Chàng muốn nói rằng chàng có thể mua và bán nàng nhiều gấp mười lần. Ừm, hai lần. Điều ngăn chàng lại hơi kỳ dị. Chàng muốn Sara tin chàng không dè dặt. Chàng muốn nàng có cùng niềm tin với chàng như nàng có với cái gia đình đáng thương của nàng. Chàng muốn –

Nàng bóp tay chàng.

“Gì thế?” chàng hỏi, không quá dịu dàng.

“Max, vẫn còn thời gian để chàng thay đổi suy nghĩ.”

Chàng nheo mắt nhìn nàng. Mắt nàng lo lắng, bấp bênh và dễ vỡ. Tốt. Chàng sẽ cho nàng thứ khác để lo lắng.

“Không còn cơ hội đâu,” chàng nói, “bởi vì em, tình yêu của ta, sẽ khiến điều đó có lợi cho ta.”

Vị mục sư hắng giọng và buổi lễ bắt đầu.

Constance giúp nàng cởi đồ để đi ngủ.

Nàng không muốn sự giúp đỡ của Constance nhưng nàng không cảm thấy có thể chối từ khi đó là bộ váy mà nàng đã mượn bà cho dịp này. Max chỉ có một cơ hội nhỏ để xen vào họ. Chàng ngủ gục bên bàn ăn tối và phải được giúp đỡ đưa về giường.

Không phải nàng khiển trách chàng. Gia đình nàng ngồi im lặng và bất động suốt bữa ăn mặc dù họ có rất nhiều điều để nói về mình khi Max đã đi. Chính Anne đã khiến họ im lặng.

“Tất cả các người đều mù à?” nàng gào lên. “Các người không thể thấy Sara yêu Max và anh ấy cũng yêu chị à? Anh ấy không quan tâm đến tài sản của chị ấy. Đây là hôn nhân vì tình yêu.”

Tất cả mọi người đều choáng váng, bao gồm cả chính nàng.

Nàng đẩy ký ức đó đi, trượt vào chiếc áo choàng và quay ra nhìn Constance. “Cám ơn dì đã cho con mượn váy. Nếu con có tự đặt riêng cho mình một chiếc thì con cũng muốn một chiếc thế này. Nó thực sự rất đẹp.”

“Ta đã hi vọng được tự mình mặc nó trong đám cưới của con.” Constance thở dài và lắc đầu. “Nhưng ta chưa từng nghĩ đến một lễ cưới thế này. Ta không biết cha con sẽ nói gì nếu ông ở đây. Con luôn luôn quá điềm đạm. Nhưng con cũng không hơn bất cứ một cô gái trẻ ngốc nghếch nào khác, ta nghĩ thế. Con cho phép bản thân mình bị cuốn đi bởi một người đàn ông có gương mặt đẹp trai và một bờ vai rộng.”

Sara chạm ngón tay vào lông mày và vuốt mượt nó. “Có nhiều thứ hơn thế về Max.”

“Có ư? Sao con biết? Cha mẹ anh ta là ai? Tiền của anh ta từ đâu tới? Anh ta có chút tiền nào không? Ta rất nghi ngờ điều đó. Ồ, không, cô gái của ta, anh ta thúc đẩy cuộc hôn nhân này trước khi chúng ta có cơ hội tìm ra bất cứ điều gì về anh ta. Anh ta là kẻ đào mỏ và anh ta là thế, anh ta sẽ huỷ hoại tất cả chúng ta.” Đôi mắt xanh lục loé sáng dịu đi và bà nói giọng dỗ dành. “Không quá muộn đâu. Con có thể hủy bỏ hôn lễ. Từ chối anh ta một hai đêm cho đến khi Drew đến và con có cơ hội bàn bạc với cậu ấy.”

“Con không muốn bàn bạc với Drew. Con tự mình biết.”

Khi Constance mở miệng định nói, Sara khoát tay khiến bà im lặng. Nàng không muốn tranh cãi với Constance hay bất cứ ai khác trong đêm hôn lễ của mình nhưng nàng đã nhận đủ sự tấn công vô cớ nhằm vào Max rồi.

“Từ giờ trở đi,” nàng nói, “dì cần nói về Max với sự tôn trọng, Simon và Martin cũng thế. Nếu nhiệm vụ đó quá nhiều cho dì, thì con cho rằng dì nên rời khỏi Longfield ngay lập tức. Ý con là, con chưa từng nghiêm túc về bất cứ việc gì trong đời mình hơn thế này.”

Constance há hốc miệng, rồi bà hít vào một hơi thật dài nghe rõ rồi nhìn trừng trừng Sara. “Vấn đề với con,” bà nói, “là con không biết ai là bạn con ở đây. Ta chưa bao giờ nghe những lời như thế từ con.”

“Dì sẽ không phải nghe nó nếu gì biết cách cư xử.”

Với chiếc váy vắt qua một tay, Constance diễu hành ra cửa. Nhưng bà chưa xong. Bà quay lại nhìn Sara. “Con đã đánh giá sai em trai mình hoàn toàn. Con nghĩ vì sao mà chúng nó bị gửi trả về từ Oxford chứ?”

“Bởi vì chúng nó đánh nhau vì một ả điếm.”

“Ồ không. Bởi vì chúng nó đánh nhau vì con. Chúng nó muốn bảo vệ tên tuổi của con. Và đó không phải lần đầu hay lần cuối chúng nó lao vào để bảo vệ con. Đừng nói cho chúng biết ta nói. Chúng nó sẽ tức giận nếu chúng biết.”

“Cái gì? Constance...”

Với một nụ cười đắc thắng, Constance oai vệ đi ra khỏi phòng.

Nàng cảm thấy phát ốm từ bên trong. Nàng nhớ lại nàng đã thuyết giảng các em nàng khi chúng nói cho nàng rằng chúng bị đuổi đến hết học kỳ. Vụ chiến đấu là vì danh dự của một quý cô, Simon đã nói với nàng và khi Martin định nói thêm, Simon đã ngắt lời nó.

Nàng bước tới bước lui khi ý nghĩ đuổi nhau trong đầu nàng. Đến bên cửa sổ, nàng dừng lại và nhìn ra ngoài. Không có ánh sáng nhấp nháy từ căn nhà của Drew. Và chàng quá giống một thành viên của gia đình đến mức nàng muốn có chàng tham dự hôn lễ, nhưng Simon bảo với nàng rằng Drew đã đi Winchester vì công việc.

Giá mà Bea ở đây, bà có thể khuyên bảo nàng. Nhưng Bea đã từ chối đến Longfield bởi vì bà hiểu rằng nàng, Sara, đã tin cậy bà nhiều thế nào và bà không muốn đứng chắn vào giữa chồng và vợ.

Chúa thân yêu, nàng đã làm gì thế này?

Nàng ngồi bên mép giường, nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, nghĩ ngợi.

Thêm Bình Luận