Chiêm Hạo gật đầu: “Ừm.”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Xà bổ sung: “Lưu đày.”
Như sét đánh ngang tai! Kim Mao nghe xong mà run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.
Thẩm Hề giả vờ vô tình hỏi: “Tiểu Ngao Võ, vết thương của em sao rồi? Kim Mao hội trưởng, ngươi nghĩ thế nào về chuyện này…”
Tiểu Ngao Võ đảo mắt, lắc lư thân hình, yếu ớt ngả vào lòng hội trưởng, để lộ những vết thương chằng chịt, thở dốc: “trưởng đoàn, tôi có lẽ sắp không qua khỏi. Trước khi chết, tôi có một tâm nguyện, đó là muốn vạch trần Tinh Cầu Thứ Nhất…”
“Khoan đã! Tôi nhớ ra rồi, tôi còn một chiếc tàu SW!” Kim Mao hoảng hốt, mặt xanh mét vì đau lòng.
Tiểu Ngao Võ liếc nhìn: “Còn gì nữa không, trưởng đoàn? Tâm nguyện của tôi…”
“Tôi… tôi đã đưa ra tất cả tài sản rồi.”
Không thể đưa thêm một đồng nào nữa, nếu không hắn chỉ còn nước ra đường ăn xin.
“Không cân nhắc thêm chút nào sao?” Thẩm Hề nhíu mày, ánh mắt đanh lại, bất chợt tỏa ra uy áp mạnh mẽ. Thần thức của anh hóa thành bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ họng của Kim Mao, chỉ cần một cái búng tay là có thể lấy mạng hắn.
“Đợi đã! Đợi đã! Tôi nhớ ra rồi! Tôi còn hai hành tinh! Nếu ngài thích, tôi xin tặng ngài vô điều kiện.” Cảm thấy cái chết đang đến gần, Kim Mao hoảng loạn, giọng khàn đặc, cố gắng nói ra những từ ngữ từ kẽ răng.
Thẩm Hề cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ngao Võ: “Không cần chuyển cho tôi, chuyển cho Tiểu Ngao Võ.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!”
“Chuyển ngay bây giờ, ghi rõ rằng ngươi tự nguyện tặng lại cho Ngao Võ.”
“Được… được… khụ khụ…” Kim Mao mồ hôi đầm đìa, những gì hắn ta đã gây dựng suốt nhiều năm qua giờ đã gần như tan biến. Lòng hắn đau như cắt.
Dựa vào Thương Hội Hề Nhiên làm hậu thuẫn, Kim Mao đã được nuôi béo. Nhưng giờ đây, ánh mắt của hắn ta đầy sự oán hận, không thể giấu nổi cơn giận, hắn ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Chiêm Hạo nhận ra sát khí, móng tay lập tức bật ra.
Thẩm Hề nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng ấn tay cậu ta xuống: Tiểu Xà đừng vội, còn chưa vắt kiệt hắn đâu.
Chiêm Hạo mím môi: Ừm.
Tiểu Ngao Võ bị hai hành tinh từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng, quên cả việc giả vờ, đôi mắt mở to tròn xoe: trưởng đoàn?!
Thẩm Hề mỉm cười: “Sao vậy?”
Tiểu Ngao Võ lắc đầu liên tục, trái tim nhỏ bé trong l*иg ngực đập thình thịch. Cậu nhóc cảm thấy hạnh phúc vô cùng! Có người quan tâm cậu, thật sự rất vui!
Nhưng mà…
Xúc tu cuộn tròn lại thành nắm đấm, Tiểu Ngao Võ dụi mắt, ôm lấy cánh tay của Thẩm Hề, giọng non nớt run run: “trưởng đoàn, tôi không cần hành tinh, tôi chỉ muốn được theo ngài. Tôi không cần hành tinh, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn mà!”
trưởng đoàn đã cho cậu nhóc quá nhiều rồi.
Cậu nhóc không dám tham lam quá mức. Trong tuyệt vọng, cậu đã tìm thấy một ngọn lửa nhỏ, chỉ mong sưởi ấm đôi tay, không dám mơ ước gì hơn.
“Ta không định đuổi em đi đâu.” Nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé bị dọa bởi khối tài sản khổng lồ, Thẩm Hề thở dài: “Cứ giữ tạm trước đã, giống như bảo vệ thẻ sao vậy.”
Những gì Kim Mao nợ, Tiểu Ngao Võ đáng được nhận.
“...Vậy, vậy được ạ.” Tiểu Ngao Võ mím môi, gật đầu đầy nghiêm túc.
Đáng yêu quá, muốn sờ quá.
Đôi mắt Thẩm Hề sáng rực lên, anh ôm chặt Tiểu Ngao Võ vào lòng, cười thích thú, vuốt ve cậu nhóc: “Ngoan!”
Trước đó, Chiêm Hạo không để ý nhiều đến cậu bé bạch tuộc này, nhưng giờ anh cũng không nhịn được mà nhìn cậu nhóc với ánh mắt tò mò. Đôi mắt lạnh lùng của loài rắn lướt qua người cậu một lượt.
Chậc.
Thẩm Hề nói: “Nếu trưởng đoàn Kim Mao biết điều, thì ta cũng sẽ tử tế. Nhưng chuyện này…”
“Ngài còn muốn gì nữa?!” Hắn đã mất hết tài sản rồi!
Thẩm Hề mỉm cười, nhặt lấy một cành hoa Thiên Thái Hề Nhiên, khẽ chà xát, nó lập tức biến thành một dây leo màu vàng nhạt: “Đánh một trận, chúng ta xí xóa mọi ân oán.”
Kim Mao trợn mắt, mặt tái xanh vì cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm: “Ngài… ngài…”
“Không muốn sao?”
“…”
Kim Mao tức đến run người, suýt ngất đi mấy lần, gân xanh nổi lên trên trán, từ kẽ răng nghiến chặt bật ra mấy chữ: “Muốn!”
Thẩm Hề gật đầu, lật tay đưa dây leo cho Tiểu Ngao Võ.
Tiểu Ngao Võ ngạc nhiên: “??”
Kim Mao: “!!”
“Đánh.” Thẩm Hề mỉm cười, tay cầm quả thạch trong suốt: “Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là chiến thắng nó, nắm nó trong tay.”