Chương 17
Ở thành phố Diều
Thành phố Diều ở trên bãi cát dọc bờ sông. Ở đây không có cây cối nên phố xá không đẹp bằng ở Thành phố Xanh. Nhưng trái lại, hoa thì chỗ nào cũng có, y như Thành phố Hoa ấy. Nhà cửa thì rất xinh xắn. Nóc nhà nào cũng có một mũi tên và ở đầu mũi tên có một con gà trống bằng gỗ có thể quay theo gió hoặc là một chiếc cối xay nhỏ xíu luôn luôn cử động, có nhiều cái cối lại có còi cứ kêu rít không ngớt. Và trên bầu trời của thành phố lúc nào cũng có những cánh diều bay liệng vì thả diều là một thú vui của dân thành phố. Họ buộc vào chiếc diều những băng giấy dài rồi thả căng dây ra, thế là cái diều rít lên trong gió thành một tiếng động đến khó nghe, cứ y như tiếng ong vo ve vậy. Tiếng động bát nháo ấy hòa lẫn với tiếng còi, làm thành một thứ tiếng ồn ào liên tục. Tất cả các cửa sổ đều có lưới che, thứ lưới bằng gỗ mà người ta thường che kín cửa mỗi khi có các trận đá bóng vì các chú tí hon ở đây vừa ham chơi diều lại vừa mê đá bóng. Những tấm lưới ấy bảo vệ an toàn cho các khung cửa kính mà ánh sáng vẫn rọi vào nhà. Chúng ta phải thừa nhận rằng không hiểu vì sao quả bóng đáng lẽ phải lăn đi đúng nơi đúng chỗ thì lại cứ nhè vào các cửa kính mà lao tới. Xe ô-tô đã bon vào phố chính, vài phút sau nó quặt vào một phố rẽ ngang rồi dừng lại trước một cái cổng lớn làm bằng ván gỗ có đυ.c một cái cửa nhỏ. Bên trên chiếc cổng, có một mũi tên bằng gỗ mang một khối Thủy Tinh tròn sáng bóng phản chiếu rõ như chiếc gương cả cảnh phố xá với nhà cửa, hàng rào và chiếc xe ô-tô vừa đỗ lại. Bánh vòng – đó là tên chú tài xế – xuống xe, lại gần hàng rào và ấn vào một cái nút. Lập tức cánh cửa mở ra lặng lẽ. Chú bảo Bu loong và Đinh vít:
images
- Lại đây, mình sẽ giới thiệu các cậu với Đinh ốc một tay rất ngộ, rồi các cậu sẽ biết.
Ba người vào trong sân, tiến về phía ngôi nhà và leo lên một cái thềm nhỏ bằng đá. Bánh vòng lại ấn vào một cái nút và một lần nữa, cái cửa lại lặng lẽ mở ra. Ba chú bước vào ngưỡng cửa một gian phòng vắng ngắt. Các chú chỉ thấy một cái võng treo trên tường, trên võng có một chú tí hon bận quần áo xanh đang nằm ngủ, tay nhét vào túi, chân bắt chéo lên nhau. Bánh vòng gọi:
- Cậu còn ngủ cơ à, Đinh ốc? Trời sáng bạch ra từ lâu rồi!
Đinh ốc quay mình về phía ba ông khách, đáp:
- Không, mình có ngủ đâu, mình đang nghĩ đấy.
Bánh vòng nói tiếp:
- Mình giới thiệu với cậu đây là các cậu thợ máy Bu loong và Đinh vít, các cậu ấy đang cần một cái mỏ hàn đấy.
Đinh ốc đáp:
- Chào các cậu. Mời các cậu ngồi xuống.
Ngồi xuống ư? Ngồi vào cái gì? Bu loong và Đinh vít bối rối đưa mắt nhìn quanh. Nhưng Đinh ốc đã giơ tay ra, ấn vào một cái nút ở gần chiếc võng. Lập tức ba chiếc ghế ở trong bức tường trước mặt bật ra như kiểu những cái ghế ở rạp hát. Bu loong và Đinh vít ngồi xuống. Đinh ốc nói:
- Các cậu thấy đấy, ở đây chỗ nào cũng có nút cả. Bấm vào một cái nút, thì cổng mở; bấm một cái khác thì các ghế hiện ra; muốn có cái bàn thì cũng làm như thế…
Vừa nói, chú vừa bấm vào một cái nút thì một cái bàn đã từ trong tường bật ra, suýt nữa thì nó đập trúng vào đầu Bu loong. Đinh ốc hỏi:
- Có tiện không các cậu?
- Thật là kỳ diệu! – Bu loong đáp và sợ hãi đưa mắt nhìn quanh.
Đinh ốc nói, rất tự hào:
- Kỹ thuật cao đi đến chỗ kỳ ảo rồi đấy!
Bánh vòng nói:
- Có điều bất tiện là ta chỉ có thể ngồi ở gần tường thôi.
Nhà phát minh đáp:
- Chính mình đang nghĩ cách để đưa cái ghế ra xa hơn nữa.
Đinh vít nói:
- Có lẽ làm những cái ghế bình thường thì giản tiện hơn.
Đinh ốc vui vẻ trả lời:
- Ý kiến hay đấy! Mình phải chế ra một cái ghế thật đơn giản, thật bình thường mới được! Cái gì thật là thiên tài bao giờ cũng rất đơn giản. Cậu cũng là thợ máy đấy phải không?
Đinh vít đáp:
- Phải. Cả hai đứa chúng mình đều là thợ máy.
- Các cậu đến đây để kiếm cái mỏ hàn à?
Đinh ốc lại bấm vào một cái nút, chiếc võng liền nhẹ nhàng hạ xuống. Hai ông khách hết sức ngạc nhiên vì cái võng hạ sát xuống đất mà Đinh ốc vẫn nằm dài trong võng.
Đinh ốc đứng dậy nói:
- Các cậu mà nằm cái võng thường thì khi bước xuống đất các cậu có thể bị vướng cẳng trong dây võng và ngã lộn nhào dập mũi ra ấy. Nhưng dùng cái võng cơ khí hóa này của mình thì hoàn toàn tránh được sự nguy hiểm đó, các cậu vừa trông thấy đấy. Mình chỉ việc để cho nó hạ từ từ xuống đất rồi đứng lên thôi. Lúc nào muốn nằm võng thì chẳng có gì là phiền phức: mình nằm xuống cái võng để ở dưới đất rồi ấn vào cái nút, thế là cái võng lại lên cao tùy ý mình muốn.
Đinh ốc bắt đầu đi đi lại lại trong phòng và bấm vào một loạt nút khác, lập tức hiện ra nào tủ ngăn, nào bàn ghế. Rồi chú ấn vào cái nút cuối cùng, một cái cửa mở ra và ba ông bạn thấy chú biến vào trong một cái hầm! Một phút sau từ ngoài sân, chú gọi:
- Các cậu lại đây!
Nghe tiếng nói vọng từ ngoài sân vào, ba chú liền bước ra.
- Đây là ga-ra xe của mình!
Đinh ốc nói và dẫn các bạn đi đến một cái nhà chứa xe bằng gạch có cửa sắt khép kín. Chú bấm vào cái nút, cánh cửa cuốn lên như cái màn ở rạp hát. Bên trong có một chiếc xe ô-tô kỳ dị với một đống bánh xe. Đinh ốc giải thích:
- Xe này chạy bằng hơi và có hệ thống làm nguội máy bằng nước ướp lạnh bạc hà. Nó có tám bánh, bốn bánh bên trên và bốn bánh bên dưới xe. Thường thì nó chạy bằng bốn bánh dưới còn bốn bánh trên để phòng trường hợp xe đi lộn ngược. Tất cả các bánh xe đều lắp nghiêng để cho ô-tô không những có thể chạy như mọi xe khác mà còn có thể chạy bằng mặt phải, chạy cả mặt trái và ngả lưng xe ra mà chạy, bốn bánh chổng lên trời. Kết quả là không có tai nạn gì nữa hết.
Chú leo lên xe và cho xe chạy theo đủ cả bốn kiểu mà chú vừa mới nói. Sau đó chú lại tiếp tục giảng giải:
- Cái bình bình thường đã được thay bằng một cái nồi dùng để đun nước đường. Nhờ có hơi nước, sức ép càng mạnh và bánh xe càng quay nhanh hơn. Sau cái nồi có một chiếc ống chứa nước ướp lạnh bạc hà dùng để làm nguội máy. Nước đá bị hun nóng tan ra và chảy qua cái ống vào nồi để làm dầu mỡ bôi máy. Cái xe này có thể thay đổi tốc độ từ số một đến số bốn. Nó có thể đi giật lùi và đi nghiêng một bên xe. Nó có cả máy giặt, vừa chạy vừa giặt quần áo. Khi nào đỗ lại, nó có thể bổ củi, gọt vỏ khoai, nhào đất sét nặn gạch.
Bu loong và Đinh vít ngạc nhiên quá sức, hai chú mê mẩn cả người trước cái xe kỳ lạ ấy. Hai chú bước vào xưởng của Đinh ốc ngổn ngang những đồ sắt. Những chiếc xe đạp cũ kỹ nằm giữa đống bàn đạp, dây xích và ghi đông; có cả một đống con quay nữa. Đinh ốc lục lọi khắp nơi mà không tìm thấy cái mỏ hàn đâu cả. Đột nhiên chú vỗ trán nói:
- Mình ngốc quá. Mình để quên nó ở nhà cậu Cả láu rồi. Các cậu chịu khó đến đấy mà tìm vậy.
Bánh vòng đáp:
- Một nhà văn.
Đinh vít nói:
- Thật thế à? Mình rất muốn làm quen với cậu ta xem sao. Mình chưa trò chuyện với một ông nhà văn nào bao giờ.
Bánh vòng ngồi vào chỗ tay lái, hứa hẹn:
- Được rồi, mình sẽ đưa các cậu đến làm quen với cậu ta đây. Một con người khá thú vị.