Chương 14
Trong bệnh viện
Bạch tuyết dừng lại trước cửa và giật chuông: “Reng, reng!”. Cửa mở. Một cô gái mặc áo choàng trắng hiện ra ở ngưỡng cửa, đầu cô quấn một tấm khăn để lộ ra mớ tóc óng vàng. Cô ta chắp tay lên ngực nói:
- A! Trời ơi, lại một bệnh nhân nữa à! Chúng tôi chẳng còn chỗ nằm đâu! Các cô tìm thấy họ ở đâu đấy? Quanh năm suốt tháng, bệnh viện vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ai muốn chữa chạy gì, thế mà bây giờ… Đây là bệnh nhân thứ mười lăm trong ngày hôm nay đấy.
Bạch tuyết đáp:
- Cậu này không ốm đau gì đâu, chỉ đến thăm các bạn cậu ta thôi.
- À, thế thì các người vào đi.
Mít Đặc đi theo các cô tí hon vào phòng của bác sĩ. Mật ngọt ngồi sau chiếc bàn, đang hí hoáy viết. Trước mặt cô là một đống giấy tờ ghi chép về bệnh nhân. Trông thấy Bạch tuyết và Mắt xanh cô nói:
- Các cô chú đến thăm bệnh nhân phải không? Không được vào thăm đâu. Các cô chú quên rằng họ cần được yên tĩnh à. Còn cô Mắt xanh, cô đã có cái lá cao ở trên trán rồi ư? Tôi có lời mừng cô đấy! Tôi đã bảo cô cơ mà: hễ có chú tí hon nào vào nhà là y như rằng các cô lại tím bầm người và mọc bướu lên ngay thôi.
Bạch tuyết giải thích:
- Không ạ, chúng em không đến thăm bệnh nhân đâu ạ; chúng em dẫn anh này vào thăm các bạn.
- Tôi đã ra lệnh cho chú ấy nằm rồi thế mà chú lại dám dậy không xin phép tôi và còn gây sự tầm bậy. Tôi không cho chú ấy vào đâu. Bệnh viện không phải chỗ để đánh nhau.
- Tôi có định đánh nhau đâu! – Mít Đặc cãi.
Mật ngọt vẻ mặt nghiêm nghị, đập đập cái ống nghe bằng gỗ xuống bàn:
- Các chú thì bao giờ chẳng nói là không đánh nhau nhưng rồi các chú vẫn đánh nhau như thường.
Rồi xem như đã xong việc với Mít Đặc, cô quay về phía Mắt xanh:
- Giơ trán cho tôi xem nào, cô em.
Mật ngọt khẽ bóc cái lá cao ra.
- Không cần cái này nữa, – xem xét xong Mật ngọt nói, – cô đến đây với tôi, tôi sẽ chữa bằng tia sáng xanh cho cô và cái bướu sẽ mất.
Hai cô đi ra. Mít Đặc khoác một cái áo choàng trắng, chụp vào đầu một cái mũ treo trên mắc áo, chú đeo cái kính của Mật ngọt để quên trên bàn, cầm lấy cái ống gỗ rồi ra ngoài. Bạch tuyết rất phục lòng dũng cảm và óc tinh nhanh của chú. Chú đi theo hành lang, mở một cánh cửa ra và bước vào một gian phòng lớn là nơi các bạn chú đang điều trị. Chú bước về phía người nằm gần nhất và nhận ra bộ mặt xầm xì, cau có của Cáu kỉnh.
- Sức khỏe anh thế nào, anh bệnh nhận? – Mít Đặc đổi giọng hỏi.
- Khá lắm. – Cáu kỉnh đáp nhưng rồi chú nhăn mặt nhăn mày, tưởng như chú chỉ còn sống chừng năm phút nữa thôi.
Mít Đặc ra lệnh:
- Anh ngồi dậy xem nào!
Cáu kỉnh miễn cưỡng thi hành và đưa mắt nhìn ra xa một cách khó chịu. Mít Đặc áp cái ống nghe bằng gỗ vào ngực chú và bảo:
- Anh thở đi!
Cáu kỉnh càu nhàu:
- A! Xin đủ thôi. Hết ngồi dậy, nằm xuống lại thở đi với lại nín thở!
Mít Đặc gõ cái ống nghe vào đầu bệnh nhân và khẽ nói:
- Cáu kỉnh ạ, mình thấy cậu chẳng thay đổi gì hết, cậu vẫn cau có hoài.
Cáu kỉnh ngước mắt ngạc nhiên nhìn bạn:
- Mít Đặc hả!
- Im! – Mít Đặc khe khẽ nói.
- Ồ, mình van cậu, Mít Đặc ạ, cậu cho mình ra khỏi nơi đây đi. Mình thề với cậu là mình chẳng làm sao cả đâu! Mình đau ở đầu gối, nhưng là chuyện đã qua rồi, thế mà họ cứ bắt mình nằm liệt giường và không trả quần áo cho mình nữa. Mình chán lắm rồi. Mình muốn chuồn đi thôi. Cậu hiểu không?
Chú bám ghì lấy tay áo của Mít Đặc. Mít Đặc đáp:
- Kiên nhẫn một chút, mình sẽ tìm cách cho cậu tháo lui. Nhưng cậu phải hứa là sẽ vâng lời mình và nếu bọn con gái có hỏi là ai đã sáng chế ra quả cầu thì cậu bảo là mình nhé.
Cáu kỉnh nói:
- Đồng ý, nhưng mà mình van cậu, cậu hết sức giúp mình đấy.
- Cậu cứ bình tĩnh. – Mít Đặc đáp.
Mít Đặc đến gần cái giường kề đấy. Bác sĩ Thuốc Viên khẽ nói:
- Cậu Mít Đặc ơi, cậu giúp mình ra khỏi nơi này nhé. Cậu không biết nỗi khổ của mình đâu. Mình đã suốt đời chữa chạy cho người khác, thế mà bây giờ mình lại phải để cho người ta chữa chạy cho mình.
- Cậu không ốm đau gì chứ?
- Ốm đau gì mình? Mình chỉ bị trầy da ở vai và ở dưới mũi. Chỉ có thế mà phải nằm bệnh viện thì khổ quá.
- Nhưng tại sao họ lại giữ cậu ở lại chứ?
- Cũng đơn giản thôi: bệnh viện thì vắng tanh, không có ai đến chữa bệnh cả, cho nên các cô tí hon mới cố tìm ra một vài bệnh nhân để còn chăm sóc. Bọn con gái mà lỵ. Cậu có biết họ chữa cho mình ra sao không? Thật là phát chán! Họ rịt lá cao tẩm mật vào da mình và cho mình uống mật. Như thế có đúng đâu: ở phía ngoài phải bôi iốt, còn cho thuốc uống thì lấy dầu tẩy. Chà, mình không bao giờ đồng ý với những phương pháp chữa bệnh của họ.
Trong cái giường bên cạnh, Ngộ Nhỡ thì thào:
- Mình cũng thế! Họ cấm tuốt: cấm đi, cấm chạy, cấm chơi ú tim và cấm cả hát nữa. Họ đã lấy ráo cả quần áo của bọn mình và cho cái mùi soa bỏ túi. Chúng mình chỉ có quyền nằm trên giường và hỉ mũi, thế thôi. Trò giải trí thế đấy.
- Thế tại sao các cậu lại vào bệnh viện?
- Hôm qua, lúc quả cầu va phải mặt đất, chúng mình ngã tung ra ngoài khoang, ở gần ngay thành phố. Bọn mình nằm thϊếp đi. Rạng sáng, bọn con gái đánh thức chúng mình dậy: “Các cậu ở đâu đến đây?”. Bọn mình đáp: “Bọn tôi đi bằng khí cầu nhưng va xuống đất bẹp tan rồi!”. Điều đó làm cho họ xúc động: “Bẹp tan ư! Chúng tôi sẽ chữa cho các cậu và đưa các cậu vào bệnh viện!”. Bọn mình liền đi theo họ.
Mít Đặc hỏi:
- Các cậu khoẻ cả chứ?
- Ừ, trừ cậu Viên đạn.
Mít Đặc lại gần Viên đạn:
- Cậu đau ra làm sao?
- Bị sai khớp chân nên mình không đi được. Đối với mình, như vậy cũng chẳng sao nhưng mà mình mất con Mực rồi. Cậu tìm nó hộ cho mình. Chắc nó cũng không ở xa đây đâu, nhưng cậu xem đấy, mình đã bị đóng chặt vào giường rồi.
- Được, mình hứa sẽ tìm con Mực cho cậu với điều kiện là cậu phải nói với mọi người rằng mình đã sáng chế ra quả cầu cơ. – Mít Đặc nói.
Mít Đặc đảo qua thăm tất cả các chú tí hon và buộc họ phải hứa rằng sẽ bảo chú là người sáng chế ra quả cầu. Sau đó chú trở về phòng của bác sĩ. Bạch tuyết nóng ruột chờ đợi chú:
- Sức khỏe các bệnh nhân ra sao?
- Họ chẳng ốm đau gì hết! Chỉ trừ cậu Viên đạn là có đau tí chút thôi.
Bạch tuyết vui sướиɠ nói:
- Thế thì họ sắp được ra rồi! Tôi có ý kiến là ta sẽ tổ chức nhảy múa để chào mừng họ. Thế thì vui phải biết.
Mít Đặc đáp:
- Có ai nói là người ta sẽ cho họ ra sớm đâu.
Vừa lúc đó, Mật ngọt và Mắt xanh bước vào.
- Tại sao cậu lại mặc áo choàng trắng? Sao cậu tự tiện thế? – Mật ngọt tức giận nói.
- Tôi chỉ muốn làm một cuộc kiểm tra nhỏ thôi.
Mật ngọt mỉm cười chế giễu:
- Vậy thì cậu kết luận ra sao đây!
- Cuộc kiểm tra đã chứng tỏ rằng tất cả các bệnh nhân chỉ trừ một người đều mạnh khỏe và có thể cho họ ra được. Mật ngọt phản đối:
- Không, không đâu, cậu có biết là nếu chúng ta cho ra viện một lúc mười bốn chú tí hon thì sẽ xảy ra chuyện gì không? Họ sẽ làm loạn thành phố lên cho mà xem! Rồi không còn đến một miếng kính cửa và các cô sẽ tím bầm người và mọc bướu lên đấy. Vậy thì để ngăn ngừa cái dịch thương tật đó, chúng ta nên để các chú tí hon ở lại bệnh viện là hơn.
Mắt xanh nói:
- Nếu ta không cho họ ra tất cả ngay một lúc mà mỗi ngày ra một người thì có được không?
Bạch tuyết tiếp:
- Một người thì ít quá, mỗi ngày hai người. Chúng mình định tổ chức ngay một cuộc khiêu vũ để chào mừng họ cơ mà.
Mật ngọt đồng ý:
- Được. Chúng ta lập danh sách và bắt đầu từ mai, mỗi ngày sẽ cho ra một chú.
Bạch tuyết vỗ tay và ôm choàng vào cổ Mật ngọt:
- Không, hai cơ chị ạ. Em muốn họ được ra sớm cơ. Chị không thích dự khiêu vũ hay sao? Chị nhảy cừ lắm kia mà!
- Ừ thì hai. Cho những chú hiền lành ra trước.
Mật ngọt dịu dàng đồng ý rồi quay về phía Mít Đặc, nói tiếp:
- Cậu phải giúp đỡ chúng tôi. Ai là người lành nhất?
- Họ đều lành tuốt đấy.
- Tôi không thể tin điều đó. Các chú tí hon đều lành cả thì chả có đâu. Nhất định ta phải kiếm việc làm cho họ để họ quên đừng chơi ác với chúng ta nữa.
Mắt xanh nói:
- Như vậy thì hai chú thợ máy Bu loong và Đinh vít có đủ điều kiện rồi. Chúng ta đang cần họ để chữa xe ô-tô.
Mật ngọt tán thành:
- Ý kiến hay đấy. Chúng ta sẽ bắt đầu cho Bu loong và Đinh vít ra trước.
Cô viết tên hai người vào một tờ giấy rồi nói:
- Sau đó, tôi muốn cho chú Cáu kỉnh ra luôn, người gì mà không ai chịu nổi ấy, lúc nào cũng gắt gỏng, ngấy quá rồi!
Mít Đặc nói:
- Không, không! Cứ giữ cậu ấy ở lại bệnh viện để cậu ta chừa cái thói xấu đó đi.
- Vậy thì Thuốc Viên nhé. Chú này luôn luôn bất mãn với bệnh viện chúng tôi, cứ chỉ trích hoài các phương pháp trị bệnh của chúng tôi. Chú ta thì cái gì cũng nói được, tôi muốn loại chú ra ngay thôi.
Nhưng Mít Đặc không đồng ý:
- Không, Thuốc Viên không được đâu. Cả đời cậu ta đã chữa cho người khác thì bây giờ phải đến lượt người khác chữa cho cậu ta chứ. Cho Thuốc Nước ra thì hơn, một hoạ sĩ có tài, cậu ta mà ra thì lập tức có việc làm ngay. Cậu ấy là học trò của tôi. Chính tôi đã dạy cậu ấy học vẽ đấy.
Bạch tuyết van nài:
- Ồ phải đấy. Cho chú ấy ra hôm nay đi! Tôi sẽ nhờ chú ấy vẽ một bức chân dung.
Mít Đặc nói:
- Nên cho cả Kèn Đồng ra. Kèn Đồng cũng là học trò của tôi, tôi đã dạy cho cậu ta thổi sáo.
Bạch tuyết ôm chầm lấy Mật ngọt:
- Cho Thuốc Nước và Kèn Đồng ra đi. Em van chị đấy!
- Ừ. Đối với hai chú này thì chúng ta sẽ cho ngoại lệ nhưng mà chỉ riêng hai chú đó thôi.
Chỉ một lát, danh sách đã lập xong. Mật ngọt ra lệnh trả quần áo cho Thuốc Nước và Kèn Đồng. Vài phút sau, hai chú vào văn phòng của bác sĩ, mặt tươi hơn hớn.
Mật ngọt bảo hai chú:
- Các chú sắp được ra viện rồi. Các chú cố gắng cư xử cho tốt, nếu không chúng tôi sẽ buộc phải bắt hai chú vào viện nữa đấy.