Những Cú Thúc Chết Người

6.66/10 trên tổng số 44 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: hiện đại, sủng, h nặng, > 90% H, SE. Truyện này >90% H nên đôi khi có thể hiểu là truyện sεメ, nhưng thực chất cũng không khác gì đam mỹ h nặng, mọi người đọc sẽ thấy được cái hay cũng như cá …
Xem Thêm

– Đúng là anh hết thuốc chữa rồi!. Méc mẹ cho coi.

– Mẹ nào? Mẹ anh hay mẹ em? Mẹ anh, thì anh không sợ. Còn mẹ em hả? anh sẽ nói : ” Cảm ơn mẹ đã sinh ra cho con người vợ vừa đẹp lại vừa dzâm thế này ! “.

– Gϊếŧ chết bây giờ ! Đúng là chồng khùng.

– Ha..ha…ha…Gọi là chồng rồi nhe. Không được chối nữa đó. Chồng bắt nằm dưới là phải nằm dưới, không được trèo lên đâu đó nhe.

– Xưa rồi diễm!. Vợ ngày nay chơi chồng không à. Không còn chuyện xưa lơ xưa lắc đó nữa đâu. Huống chi vợ này là vợ đặc biệt, có hàng tốt đàng hoàng.

– Dzâm phụ!

– Kha…kha…kha….

– À mà anh, Phong gọi cho em khi nãy.

– Có nói gì không em? hay có hỏi gì không ?

– Chưa nói gì cả thì anh gọi đến, chỉ rủ em đi uống nước tối nay thôi.

– Đừng đi đâu đó nhe, em là của anh, không được tự tiện đi chơi với người ta. Nếu muốn thì anh đi cùng em.

– Vậy coi sao được?

– Sao không được ? Vợ anh, anh bảo vệ. Ai cấm! Với lại anh cũng muốn cho nó biết, em là của anh.

– Bó tay! Để em trả lời với Phong xem thế nào. Ôi, có một cục ghèn to tổ bố kìa!

– Chạy qua xử em đủ kiểu bây giờ, dám nói anh là cục ghèn hả?

– úh hu…..qua đi, qua đi em cởϊ qυầи áo ra nằm đợi anh.

– Trời ạ! cứu tôi. Đợi đấy sẽ biết tay…

Điện thoại tắt rồi mà Lâm vẫn còn cười khoái chí. ” – Lâm yêu anh mất rồi chàng khùng ạ ! “. Lâm tự nói rồi cười một mình….

Phong thôi không gọi cho Lâm lần nào nữa. Không biết có sự can thiệp nào từ phía Vinh hay không, mà suốt cả chiều và tối hôm đó Lâm không còn phải bận lòng vì những cú điện thoại từ Phong.

Lâm không cho người yêu lấy xe camry thường xuyên, mà phải dùng xe gắn máy chở đi ngắm phố mới thích. Và một lí do nữa mà Lâm chọn xe gắn máy nhiều hơn, là được ngồi sau anh, áp sát đầu vào anh, ngửi lấy mùi thơm từ cơ thể anh. Ôi, cái thơm tho nồng nàn của da thịt toát ra làm Lâm nghiện anh mất rồi.

Có phải Lâm quá đa tình hay quá dâʍ ɖu͙© mà ghiền mẫm ghiền mê cơ thể của anh, cái đó của anh. Hay phút bay bổng trong tình yêu đầu đời và lạc khoái xá© ŧᏂịŧ đã làm Lâm mê mẫn quên cả đường về.

Không biết, không thể nào biết được cái gì là đúng, chỉ biết Lâm đang yêu và được yêu. Mọi thứ như đã trở nên mơ hồ mất rồi.

Đôi tay Lâm nhè nhẹ, vòng ra ôm lấy Vinh.

– Có người nói mắc cở, rút tay lại khi bị nắm lấy kia mà. Sao giờ bạo dữ vậy? Dzám ôm trai giữa phố mà không ngượng?

– Yêu quá, mê quá nên lì rồi, mặt dày hơn rồi. Không tin lấy tay sờ thử da mặt em xem, dày hơn mặt đường rồi đó.

Vinh lợi dụng ngay cơ hội, ngắt mạnh má Lâm một phát.

– Úi… da….., đau quá…. Tiếng la gần giống như tiếng hét.

Hàng loạt đầu người đang chạy xe trên phố, đều hướng về đối tượng đang phát ra tiếng hét.

Lâm ngượng chín người, cúi gầm mặt xuống, mong là những người đang nhìn kia chỉ là hình nộm.

– Anh sẽ biết tay em.

– Hắc…hắc…hắc…Làm gì? em định trả th..ù…….

Á..á.!!!!!!!…Tiếng á vừa cất lên thì im lĩm tắt nghẹn.

Bàn tay Lâm đang nắm trọn cả khối ngực của người yêu bóp thật mạnh. Cái cảm giác được trả thù, được sướиɠ tay khi bóρ ѵú khó mà diễn tả đối với Lâm.

Một người sướиɠ tỉ tê, còn một người đang chảy nước mắt vì đau.

– Đau quá trời ơi…., đau quá…!!!….Có người muốn gϊếŧ chồng.

– Gϊếŧ hồi nào, chỉ bóρ ѵú thôi mà. Bóρ ѵú cho sướиɠ, không phải trả tiền mà còn la nữa hả?

– Em mà bóp như vậy vài lần nữa có nước bị ung thư vυ" thì có.

Lâm mò tay lên xoa nhẹ nơi ngực bị bóp của vinh. Xoa được mấy cái thì giở trò, đưa đầu ngón tay xoáy xoáy ngay đầṳ ѵú.

– Lại kí©h thí©ɧ nữa rồi, làm đau rồi làm sướиɠ, cái kiều này mai mốt đầṳ ѵú của anh nó nở to như hột đậu phọng cho mà coi.

– Vậy mới sướиɠ, se rồi ngậm mới đã.

– Hôm nay anh mới biết, em vừa là dzâm phụ, vừa là ác phụ nữa. Bạch Cốt Tinh chỉ là muội muội của em.

Lâm ngã đầu vào lưng Vinh cười hạnh phúc, ngửi lấy mùi cơ thể sao đáng yêu quá đỗi.

– Em yêu anh lắm!

Tiếng yêu the thẻ đủ để Vinh nghe rỏ từng chữ. Cổ anh như nghẹn lại, không nói nên lời. Đưa bàn tay nắm lấy tay Lâm bóp chặt. Hơi ấm cơ thể hòa vào nhau theo gió bồng bền, lan tỏa, tan nhẹ trong đêm.

Đường phố sao đẹp quá, con người sao đáng yêu quá, bầu trời sao mêng mông quá….

Anh Diễn kêu út Vinh chở Lâm qua nhà sớm chiều hôm sau để nhậu. Lâm chả biết chuyện gì đang diễn ra với mình. Cứ như có gì đó không bình thường chút nào, nhưng cũng chả biết phải làm gì.

Đến trước cổng, ngôi nhà mà Lâm đã ngủ qua một lần vào đêm hôm đó. Vậy mà vẫn cho Lâm cái cảm giác ngài ngại thấp thỏm bây giờ.

Chiếc túi hành lý đang đeo trên lưng sao trở nên nặng nề, và bước chân sao trở nên chậm chạp hơn.

Lâm theo sau Vinh vào nhà. Chân vừa đến cầu thang thì đã nghe tiếng cười giỡn của con trai.

– Anh coi hàng của nó kìa, nhỏ như đầu ngón tay út vậy. Chắc chưa đến tuổi động dục đâu.

Cái gì nữa vậy trời! Lâm nói trong cổ khi nghe mấy lời đó.

– Chắc đang giỡn với con chiwa nữa rồi. Vinh vừa bước, vừa ngữa đầu nói vọng lên.

Đúng như Vinh nói, anh Diễn một tay ôm, một tay vuốt lưng con chiwa cười.

– Cái thằng Đương mặt mày sáng sủa mà tối ngày nhìn hàng của con chiwa. Bởi vậy bị con chiwa đái cho mấy phát, phải đi lau mấy lần luôn.

– Anh Diễn nói bậy, sỉ nhục ai đó? Không lau nữa, để ai ngửi cho biết. Tiếng Đương tự ái.

Anh Diễn tiến lại gần Lâm, đưa bàn tay ra.

– Chào em!

– Chào anh!

Hai bàn tay chạm nhau, cũng lại là tay của trai, mạnh mẽ, rắn chắc.

Anh Diễn nồng nàn, vui vẻ hơn những gì Lâm tưởng tượng. Cũng chỉ là một chàng thanh niên chững chạc, vui tính. Lúc nào anh cũng cười nói như không thấy có ai xa lạ trước mắt anh.

– Đương xạm, kêu cô Tư nấu được rồi đó.

Mắt Đương liếc qua anh Diễn, rồi đâu hai chân mày lại như ra hiệu không bằng lòng.

Anh Diễn nhếch miệng cười một cách thâm thúy. Đương cũng phải cười thua.

Đương xuống lầu rồi chạy lên tức thì, như sợ bỏ lỡ những phút giây quan trọng tò mò.

Anh Diễn không hỏi gì Lâm, cư xử y như bạn bè đã quen lâu rồi. Gây cho Lâm cái cảm tình và thoải mái trong lần đầu gặp mặt.

– Em bao nhiêu tuổi rồi Lâm?

– Dạ, em 21 rồi.

– Tuổi đẹp!. Anh Diễn gật gù cái đầu, đôi mắt chợt tư lự .

– Nhất gái lớn hai, nhì trai lớn một. Em hơn vợ hai tuổi, vậy là sao ta?

Tiếng Vinh vừa thốt ra, làm anh Diễn phá lên cười. Nhưng mặt Lâm thì đỏ như trái dâu tây.

– Ăn với nói. Miệng Lâm lí nhí

Đương xen vào

– Nói trước để khỏi phải nói sau này. Mắc công người khác nhìn vào, biết đâu chồng, biết đâu vợ?

– Cái miệng của em nhe Đương, không ai thuê em quảng cáo dùm đâu. Một hồi mà vợ chồng nó đè em xuống đập là anh không can đâu đó.

Tưởng câu trước của anh Diễn mắng Đương, ai dè câu sau là câu a dua theo phá. Lâm thấy cái ông anh hai này không hiền tí nào.

Cả ba người họ cùng cười với nhau, chỉ có một người không cười nổi là Lâm. Chợt anh Diễn nín cười.

– Út, dạy vợ kêu anh bằng gì chưa?

– Dạ, chưa. Kêu bằng anh hai luôn hé?

– Hay kêu là anh chồng cũng được. Đương lại ghẹo.

Lâm bắt đầu cười. Quê quá thì hóa quề. Nên bắt đầu lên tiếng

– Anh hai nói em nghe, chồng làm gì, vợ làm gì?

Bình Luận (3)

  1. user
    Tríi Minhhh (3 tháng trước) Trả Lời

    Cái kết đau lòng quá sop oi=((

  2. user
    Hy Hy (3 năm trước) Trả Lời

    Tui khóc cạn dòng sông

  3. user
    Thành Đạt (4 năm trước) Trả Lời

    kết diễn biến nhanh quá, tự nhiên vinh chết làm mình buồn theo 😿

Thêm Bình Luận