– Mộ mẹ đâu?
– Đã cho hỏa thiêu theo nguyện vọng khi mẹ còn sống, anh đã gởi vào chùa của mẹ rồi. Từ đây anh phải sống thế nào hả em? Út ơi… mẹ ơi…. con biết sống thế nào đây khi không có mẹ và em….
Anh Diễn khóc lớn như một đứa bé. Hai tiếng khóc lạc giữa nghĩa trang mênh mông, cô độc. Từng ngôi mộ như thân thể một con người nằm yên bất động. Gió chợt thổi mạnh, bốc theo cả một rừng giấy đủ màu, cuốn theo cả lá khô lên cao, rồi đổ xuống như mưa. Cảnh vắng nơi nghĩa trang càng thêm thê thảm. Hai thân thể nhỏ bé, khóc gục giữa nghĩa trang mênh mông, buồn bã…
Sáu năm đã trôi qua, biết bao biến đổi anh có biết không. Ba em đã mất trong một lần bạo bệnh. Mẹ em đã bỏ tất cả để được nương nhờ nơi cửa từ bi. Sáu năm em sống trong lặng lẽ vì thiếu anh. Sáu năm em thấp mộ cho người thương. Sáu năm vẫn vẹn nguyên một khối tình thuở ấy.
Em đã gả cho anh, dù không có ai chứng giám, nhưng có đất có trời ngày ấy. Chiếc nhẫn em vẫn đeo suốt sáu năm không rời tay. Chiếc còn lại, anh Diễn vẫn để nguyên trên tay anh, và mang theo mãi bên người. Chúng ta tuy xa cách nhau, nhưng tình yêu và tâm hồn luôn gần bên nhau. Em vẫn mãi là vợ của anh, trái tim em vẫn mãi thuộc về anh cho đến ngày em từ giã cõi đời này. Sẽ ở bên anh không xa nhau nữa, anh chờ em nhe…
Gió thổi về anh có đợi không anh?
Đợi mùi hương hay một làn gió cũ
Mang tiếng hát từ biển xa thăm thẳm
Ru em rằng bình yên rồi sẽ về
Bình yên ư, có thật rồi sẽ đến?
Hay biển ru vì thương lấy tình em
Khối tình hóa núi hóa non
Hóa thành biển mặn đổ từ mắt em.
Hết
Cái kết đau lòng quá sop oi=((