– Bây giờ nếu có nằm chết trong vòng tay của anh lúc này, em cũng mãn nguyện!.
– Vợ đa sầu đa cảm. Cứ nói lung tung không à! Nếu có chuyện gì xảy đến cho anh, làm sao vợ chịu đựng nổi đây?
– Chịu đựng không nổi thì em cũng có cách giải quyết của mình. Em biết mình phải sống thế nào mà.
– Em mà nói bậy nữa, anh đánh em đó!.
Nghe chồng dọa, Lâm cười rút rít, rồi chui vào nách chồng mà ngửi. Ngửi mấy hơi cho đã, rồi lại gối đầu lên ngực Vinh mà ngủ. Mắt đã nhắm lại mà miệng cứ lêu nghêu:
– Chồng ơi, chồng à! Chồng à, chồng ơi…….
Vinh vỗ thật nhẹ vào má Lâm
– Ngủ trong vòng tay của chồng mãi nghe vợ yêu…..
Ngoài kia biển đang hát, tiếng hát của tình yêu nồng nàn khắng khít. Tình yêu làm nên sức sống mãnh liệt, khiến cho sức sống muốn được sống nhiều hơn, muốn được sống lâu hơn trong cõi đời này.
Biển của Hàn Mặc Tử luôn khóc trong đêm, thở trong đêm, chỉ có trăng làm bạn tâm tình. Nhưng đêm nay biển của Hàn Mặc Tử lại hát. Tiếng hát mà từ lâu rồi biển chờ đợi được hát.
Biển chỉ biết khóc và thở, rồi ngắm trăng cùng nhà thơ si tình lãng mạn bao năm qua.
Nhưng hôm nay, biển đang hát……..
Chiếc xe màu xanh lá, màu xanh hy vọng, màu xanh của tình yêu, chở những chàng trai trẻ yêu đời, yêu sự sống, băng trên quốc lộ 1A tiến ra Huế. Chiếc xe lao vυ"t, men theo vùng duyên hải miền trung, lướt qua những ngọn núi trùng điệp của dãy trường sơn xanh ngát. Xe có lúc khuất vào núi, có lúc lẫn vào màu vàng của đồng lúa hai bên đường trong mùa nắng cháy. Cảnh vật tuy đẹp và hùng vĩ, nhưng lại sơ xác những cánh đồng khô, không có bóng dáng những con bò đi gậm cỏ.
Qua khỏi trung tâm Tỉnh Quảng Nam được một lát, thì anh Diễn chỉ tay về phía trước và nói với Tường tài xế:
– Anh cho xe dừng lại dưới chân cầu phía trước đi, mắc đái quá rồi.
Vinh cười khung khúc:
– Thằng Beny đâu, lấy cái chai đưa cho anh hai kìa. Nhớ là lấy cái miệng chai cho bự một tí nhe. Kẻo không vừa size đó nhe cưng….
Thằng Beny giả không hiểu chuyện:
– Chi vậy anh Vinh?
Anh Diễn vừa bị mắc đái, vừa bị ghẹo, tức quá chửi:
– Bà mẹ Việt Nam anh hùng! Cần chi lấy chai cho bự. Út với thằng Beny hả cái họng ra cho anh hai đái vào là được rồi, một công hai chuyện luôn. Tiện lợi hong!
– Anh Hai chửi hé, mét bà mẹ Việt Nam cho coi. Em dám hả họng ra, không biết có người dám đái vô không nữa. Hả ra nè, kéo quần ra đi.
Diễn đỏ mặt vì cái thằng em lì lợm của mỉnh, nên gượng chống chế:
– Để tao ra ngoài đái sướиɠ hơn, mắc công mày với thằng Beny bị nhiễm độc nặng của tao thì hết thuốc chữa. Biết đâu bị mang bầu cùng huyết thống vì uống nướ© đáı của anh mày.
Câu gượng gạo quá thông minh khiến ai cũng phải cười.
Xe dừng lại bên dốc, gần ngã rẻ vào một con đường đất ven quốc lộ. Một con nghé lạc đàn, nằm gặm cỏ khô dưới một con rạch nhỏ, mà nước chỉ còn là một dòng chảy yếu ớt.
Lâm nhoài người mở cửa xe, vừa thò đầu ra ngoài, một cảm giác bất ngờ, gần như bị sốc dưới cái nóng tháng sáu của miền trung nắng gió.
Lâm chỉ nghe người ta nói là miền trung vào tháng năm trở đi rất nóng, cái nóng gần như muốn lột hết quần áo trên người ra để mà thở, quả thật không sai.
Lâm bước ra, đi lại gần rạch nước, quang cảnh một bên là núi trùng điệp, với màu xanh loang lỗ của cây cối thưa dần do nắng gió đang vào mùa. Một bên là những cánh đồng chỉ có màu vàng cháy úa, không có một màu xanh của lúa hay hoa màu.
Bất chợt Lâm nhớ đến câu hò mà đã từng được nghe ở đâu đó
” Hò ơi, phiên Đông Ba buồn qua cửa chợ, bến Vân Lâu thuyền vó đơm sâu.
Ơi hò, ơi hò. Quê hương em nghèo lắm ai ơi, mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn….”
Một chút chạnh lòng, nhưng có lẽ quan trọng hơn cả vào lúc này, là giải quyết cái bầu nước đang căng cứng trong quần, rồi mau lẹ chui lại vào trong xe. Cái nóng không quen với người miền xuôi, khiến ai cũng cảm thấy khó thở.
Cả đám ùa xuống, rồi ùa vào lại trong xe gần như một lượt. Nhăn mặt vì cái nóng, nhưng hả hê vì sướиɠ sau khi trút đuợc bầu tâm sự.
Xe lại lăn bánh, tiến thẳng về Hải Vân, một ngọn đèo cao, đẹp vào bậc nhất của non nước Việt Nam.
Tường tài xế hỏi anh Diễn:
– Một lát đi hầm chui hay leo đèo vậy anh Diễn?
– Đi hầm chui cho an toàn, với lại nhanh hơn leo đèo.
Lâm nhìn Vinh méo cái mặt, kê tai nói nhỏ:
– Em không được ngắm đèo Hải Vân rồi ông xã!
———————-
Vinh bóp nhẹ tay vợ:
– Để dịp khác anh dắt em đi, sẽ tha hồ cho bà xả ngắm cảnh đẹp.
Lâm ngã người xuống ghế, chui vào lòng Vinh, đặt đầu nơi hạ bộ của chồng mà gối. Cách gối đầu độc chiêu của vợ khiến thằng nhỏ của Vinh trở mình lớn lên, đẩy cộm cái đầu Lâm lên một khoảng. Lâm cười khoang khoái, xoay đầu xuống, úp mặt ngay thằng nhỏ mà ngửi. Vinh gần như đứng hình trước sức mạnh của đôi môi, đang cố ngoạm qua cả lớp vải quần. Lâm dùng hàm răng cắn nhẹ vào đầu thằng nhỏ của chồng, khiến Vinh bậm môi lại tận hưởng cảm giác.
Vinh cuối xuống cắn vào tai vợ nói nhỏ:
– Một con chuột hơn 60 kg đang mê mẩn gậm hàng.
Lâm ngước lên nhìn chồng với nụ cười đầy yêu thương và khıêυ khí©h. Tuổi trẻ hừng hực, đυ.ng chạm nhau là thèm muốn. Huống chi là tình yêu đang ngụ giữa hai cơ thể tràn trề nhựa sống. Buông nhau ra lại thèm nhau hơn nữa. Thức ăn của tình yêu chính là một phần hương thơm nơi cơ thể của hai người. Họ ngửi nhau không chán, ngửi đến mụ mị, ngửi đến dại khờ, cũng vẫn không thỏa mãn những thèm muốn lẫn nhau.
Lâm buông Vinh ra, dừng lại, kích như vậy đủ để chồng hứng tình để đêm về quần nhau trong tả tơi, chết mệt. Vinh đỡ vợ trong tay, Lâm ngồi lại ngay ngắn như không có việc gì, vẫn tư thế đạo mạo, trong sáng. Lâm ngồi thẳng người, nhưng có một thứ không thẳng, đó là cánh tay. Một cánh tay đang vượt qua ranh giới của chổ ngồi, vẫn đang nắm lấy bộ phận quan trọng của chồng không chịu nhả. Lâm tiếp tục mò mẫm cái khối lù lù trong quần của Vinh. Nó to và căng đầy, có một cái vật hình khối vắt ngang sồ sộ, thấy rõ cã rãnh của đầu khất. Lâm đưa các ngón tay, vuốt nhẹ theo cái rãnh đang hằn rỏ trên vải quần. Một vũng chất nhờn ướt nhẹp đọng lại, không biết là do nước bọt của Lâm chảy ra, hay là nước dịch được rỉ ra từ ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh.
Vinh bóp mạnh lấy tay vợ, thì thào nhỏ:
– Anh chịu hết nổi rồi….muốn nổ đầu ©ôи ŧɧịt̠ luôn. Em ác quá đi bà xã! Tức ©ôи ŧɧịt̠ quá đi!….
– Để tối nay em bù cho hé!
Vinh cười với vợ, gật đầu nhẹ đồng ý. Lâm lấy tay vỗ nhẹ lên cái khối to lù lù đó nói âu yếm:
– Ngủ ngoan đi cưng, tối chị sẽ đền bù cho nhe. Đền bù mãi sau này cho cưng luôn hé!
Vinh tức cười với cách cư xử của vợ. Càng ngày Lâm càng đáng yêu làm sao. Một người vợ mà chàng gay nào cũng muốn có được.
Hơn 4 giờ chiều thì xe đến đèo Hải Vân, như lời anh Diễn chọn, Tường cho xe rẻ qua hầm chui. Một đường hầm rất đẹp và hiện đại, đèn sáng vàng rực, xe từ từ rẻ vào hầm. Từng đoàn xe nối nhau với một vận tốc không đổi chạy miết. Ánh sáng từ từ xuất hiện, nhỏ rồi lớn dần khi xe đến càng gần hơn. Màu xanh của núi rừng lại xuất hiện trở lại trong tầm mắt. Nơi đây dân cư thưa thớt, chỉ thấy màu xanh của rừng núi phủ đầy hai bên đường. Chạy được vài mươi cây số thì chiều buông xuống hẳn, cảnh vật tối dần, nhưng xa xa lại thấy ánh sáng của đô thị hắt lên không trung một màu vàng nhè nhẹ.
– Đến Huế rồi!
Thằng Beny vui khi sắp được đến Huế, được nghỉ ngơi sau mấy giờ ngồi xe liên tục. Đương quay qua anh Diễn hỏi:
– Mệt không?
Anh Diễn lắc đầu:
– Không bị mệt vì đường xa, mà bị mệt vì có người bên dưới quậy quá!.
Cái kết đau lòng quá sop oi=((