Vừa nói Lâm vừa lăn mình qua ôm chồng
– Ôm hoài chắc khỏi ngủ luôn quá…
– Hì…hì….hì….
– Bà xã!. Đầu cu của anh nó bị ê hết rồi. Nó ê ngay đầu cu, khó ngủ quá.
———————-
– Hắc….hắc….hắc…..Đâm nhiều quá mà! không ê mới lạ. Thấy vợ giỏi hong?
Mà ngày mai đi ngoài chắc sẽ hơi bị đau đó ông xã. Muốn được sướиɠ mà phải chịu đau, thiệt thòi quá đi! Hư….hư…hư….
– Thương quá đi!. Vinh hôn vào má của vợ như một em bé
Lâm nhẹ chui vào cánh tay chồng….
Buổi sáng đã bắt đầu từ khi nào không ai hay biết. Cái say của men, cái say của dục đã làm tất cả chìm vào giấc ngủ no nê và dài đến tận xế trưa hôm sau.
Nắng đã chệch hướng trên đầu ngọn dừa. Cả năm người tiếp tục nhâm nhi cà phê bên cạnh bờ biển nắng gió. Cái gió của biển không làm cho người ta cảm thấy nóng. Ngược lại lúc nào cũng cảm thấy khoang khoái nhẹ nhàng.
Anh Diễn lên tiếng trước.
– Chiều đi tắm bùn không?
– Gớm lắm, đen thùi à. Đương lên tiếng.
Vinh xen vào
– Ừh, chả có gì thú vị. Chui vào bồn, nằm ngửa ra một lát rồi đi tắm, chả có gì hay. Người thì đông, lại bề bộn sao ấy.
Anh Diễn đề nghị tiếp.
– Vậy thì không đi. Hay đi Bãi Dài chơi. Ở đó người ta tắm biển đông y như Vũng Tàu vậy.
– Đi nhìn trai ta với trai Tây tắm hả anh hai? Vinh cười khoái sau câu nói.
Lâm liếc mắt qua Vinh
– Dê không bỏ!. Dám bậy bạ là bị thiến mất của quý đó, nhớ chưa?
Tất cả phá lên cười. Vinh đưa tay đánh nhẹ vào đầu Lâm
– Cắt rồi sẽ có người khóc vì hối hận
– Xí….!!!
Lúc này Beny mới chen vô
– Nhìn hai người y như một cặp trời sanh. Da^ʍ y như nhau.
Vinh nháy mắt đầy kêu hãnh:
-Vậy chứ sao! Muốn có chồng không, anh kiếm chồng gã cho cưng.
– Trời! Đây còn chưa biết làm chồng hay vợ nữa. Anh hay quá hé! Beny lờm Vinh một cái bén ngót.
Mặt anh Diễn chợt sáng lên:
– Hay đi Bà Nà chơi đi, được hong?
– Ra tới Đà Nẳng luôn hả anh hai?
– Ừ, chơi đến bến luôn. Lỡ đi chơi rồi thì xa hay gần gì, cũng hỏng ngán hết.
Lâm nhìn chồng, nhìn anh hai.
– Chuyến này đi chơi bỏ học tù bù luôn cho coi.
Anh Diễn cười, còn Vinh thì xuống nước dụ vợ
– Có sao đâu! Về mượn tài liệu của bạn em học được mà.
– Chơi luôn. Lâm nói một cách dứt khoát
Thằng Beny la lên
– Sướиɠ quá….ha…ha…ha……
Vinh chợt nghĩ ra
– Nếu đã đến Đà Nẳng, thôi thì ra Huế luôn đi anh hai.
– Ừ hé. Được đó út! Đi ra Huế chơi luôn, vào nhà rườn, uống trà Minh Mạng nữa.
– Một đám bóng ham chơi bời….Ha…ha….ha….. Thằng Beny vỗ ngực cười khoái trá.
Nói thiệt làm thiệt. Cả nhóm về lại khách sạn thu dọn hành lý trả phòng.
Vinh quay về hướng anh Diễn đang bước nói lớn:
– Hai đứa em đi mua ít đồ dùng sẽ về ngay.
Anh Diễn gật đầu. Vinh kéo vai Lâm bảo:
– Ra chợ Đầm với anh.
Vinh vẫy chiếc Taxi đang đậu gần quán, cả hai chui tọt vào xe.
– Ra chợ Đầm dùm em.
Xe vυ"t đi một chút là ra đến chợ. Tài xế hỏi:
– Anh định mua gì? Em giới thiệu chổ ngon cho.
Vinh nhanh nhảu:
– Anh ghé tiệm kim hoàng nào gần đây dùm em.
Lâm nhìn chồng, dường như đã hiểu, bẻn lẻn cười.
Taxi dừng trước một dãy tiệm kim hoàng của chợ. Vinh cùng Lâm bước xuống, lựa ngay tiệm có vẻ hoành tráng nhất dãy tiến vào. Người phụ nữ mũm mà cười chào.
– Hai em định mua trang sức gì?
-Cặp nhẫn cưới. Vinh trả lời không ngần ngại
Người phụ nữ hơi bất ngờ, nhưng lại tinh ý. Chị cười rất tươi
– Em thích nhẫn kiểu nào, cứ nhìn đi rồi chỉ cho chị. Chị lấy cho.
Vinh nhìn Lâm. Hiểu được ý chồng, Lâm nói nhỏ:
– Anh chọn kiểu nào em cũng thích.
Người phụ nữ ấy vẫn nghe thấy. Chị ta cười và nói một cách tự nhiên
– Hai đứa giống thằng em trai của chị. Đừng ngại, chị hiểu mà!.
Lúc này Lâm mới thấy được tự nhiên một chút. Lâm đưa mắt cùng Vinh chọn một cặp nhẫn đơn giản, điểm nhấn là những họa tiết hình chiếc lá mãnh, chạy dọc theo mặt ngoài như những lớp sóng lượn.
Một cặp nhẫn cưới xinh xinh, được người phụ nữ vui tính cẩn thận đặt vào trong chiếc hộp màu đỏ chót, cái màu của hạnh phúc.
Vinh và Lâm nói lời cảm ơn và rời đi. Người phụ nữ mũm mà dễ thương ấy, không quên tặng theo một câu đầy tình cảm.
– Hạnh phúc nhe em!
Trống ngực Lâm đập mạnh vì xúc động. Lâm khẻ nghiêng, gật đầu trước câu nói đó.
Về đến phòng, Vinh ôm lấy vợ hôn tới tấp, và lập lại câu nói khi nãy:
– Hạnh phúc nhe em!
Vinh mở lấy chiếc hộp, đặt đôi nhẫn trong lòng bàn tay, rồi hôn lên đôi nhẫn ấy.
– Đưa bàn tay cho anh.
Lâm nhẹ đưa bàn tay trái cho chồng. Vinh nâng lấy, rồi đeo vào chiếc nhẫn của vợ cho Lâm. Anh cúi xuống hôn vào ngón tay đeo nhẫn đó với một lời chân thành:
– Vợ của anh!
Lâm cũng thế, đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay chồng, rồi cũng cúi xuống hôn vào ngón tay đeo nhẫn ấy
– Chồng của em!
Chỉ như vậy, như một lời thề ước, riêng có của một tình yêu.
Vinh ôm lấy vợ, xiết lấy nhau gần như bật khóc. Ngoài kia có ai hay để làm chứng nhân cho một tình yêu!…..
Cả nhóm trả phòng khách sạn thì đã gần sát 12 giờ trưa. Anh Tường đã đậu xe trước khách sạn đợi. Tất cả lại lên đường cho chuyến du hành ra Huế. Anh Diễn, Đương, và cả Beny hầu như đều nhận thấy điều mới lạ này. Nhưng chỉ cười, không ghẹo gì cả. Vì ai lại nở lòng ghẹo người mới cưới.
Xe đến Đại Lãnh, dưới chân là Dốc Lếch, một eo biển xanh biếc vắng lặng nằm ngay dưới chân núi. Cái nắng quá trưa gần như đứng lại trên eo biển này. Nó yên ả chưa từng thấy. Sóng lướt nhẹ lăng tăng cho người một cảm giác thanh bình. Một bên màu xanh của biển, một bên màu xanh của núi. Chúng được sanh ra là để dành cho nhau. Biển và núi, em và anh, màu của biển, màu của núi, chúng hòa vào nhau, một bức tranh của tuyệt tác.
Leo đèo Cả, xe bắt đầu đi vào thiên đường của màu sắc mênh mông. Đèo luôn là cảnh vật đẹp nhất của biển và núi hòa hợp với nhau.
Lâm mê miết ngắm gần như quên đi hiện tại. Lần đầu tiên Lâm được đi trên một con đèo lớn và đẹp đến thế.
Từng tầng cây xanh ngút, vươn hẳn lên trời, hình thành những quần thể cổ thụ um tùm chằn chịt. Đang xen là những cụm cọ rừng cao lớn, những chiếc lá khổng lồ xòe ra trên những sườn núi xanh um.
Lâm khoan khoái no say với vẻ đẹp của thiên nhiên. Xa xa, Đầm Ô Loan hiện ra trãi dài như một cửa biển rộng lớn. Nơi sản sinh những con sò huyết thuộc loại to lớn bậc nhất và ngon bậc nhất của hai miền nam bắc. Cuộc mưu sinh của con người bao đời trên vùng đầm ấy, đã tạo nên cho nó một vẻ đẹp như đang trãi rộng trên một cánh đồng miền tây bát ngát. Nhưng cánh đồng nước mênh mông này lại nằm trên một bãi biển, cũng có những cánh chim đi ăn, đậu trên những đập lờ xa xa, có gió biển thổi những cơn sóng nhè nhẹ, như một mặt sông thực thụ.
Lâm đan lấy tay chồng, lướt giữa biển và núi. Đôi mắt no đầy, từ từ chìm vào giấc ngủ du miên…..
Xe qua Phú Yên đã lâu, thằng Beny la lên
– Mắc đái quá, xả nước đi!!!
Anh Diễn cười trước cái vẻ tưng tửng của nó
– Lấy chai nước khoáng đái vào đó đi.
Nó không chịu thua đáp lại.
– Ý trời! Ai đời lại để cho người khác nhìn thấy cu chứ!
Vinh ngó qua nhìn Lâm còn đang ngủ, mỉm cười trước câu nói của thằng Beny và nghĩ thầm: ” Đến lúc gặp phải người của nhóc. Nhóc sẽ muốn được người ta nhìn cu mỗi ngày ”
Cái kết đau lòng quá sop oi=((