Anh Diễn quả thật phong độ, và chững chạc. Một người đàn ông đã trãi qua tình yêu và sự tan vỡ, vô tình đã tạo nên một nét trầm buồn đầy cuốn hút.
Lâm cảm thấy xót xa làm sao. Một chàng trai đầy nhựa sống, chín muồi về nội tâm, đẹp về ngoại hình như thế mà phải cam chịu một cuộc sống thiếu vắng tình yêu thì còn gì chua xót cho bằng.
Ôi cuộc sống này, sao có quá nhiều điều khắc nghiệt đến chua cay, khiến người ta không có quyền chọn lựa cho mình một cuộc sống giống như bản thân hằng mông ước.
Mắt Lâm chợt cay cay, không biết có phải bởi gió biển hay không, mà nồng nồng nơi đầu mũi.
– Hai đứa đói bụng chưa? Anh Diễn hỏi khi vừa ngồi xuống.
Đương và thằng nhóc cũng kéo hai chiếc ghế ở bàn bên, đâu vào cho đủ chổ ngồi.
– Tất cả đều đói hết cả rồi, đâu chỉ em và Vinh đâu!
Vinh xen vào
– Hay lát đi nhậu đi anh hai. Ra đây mà đi nhậu hải sản thì còn gì sướиɠ bằng.
– Út định nhậu ở đâu? Ở quán ốc trên đường Tháp Bà hả? . Ở đây chỉ có khu đó là hải sản số một và đúng phong cách vỉa hè thôi.
– Chổ đó thì ok. Út khoái chổ đó nhất, vì có món gỏi ốc trộn rất ngon, cay và chua đúng hương vị của Nha Trang luôn. Hải sản thì tươi phải nói, rất là ngọt.
Thằng nhóc buộc miệng
– Chưa ăn mà nghe anh Vinh nói đã chảy nước đầy miệng rồi nè. – Nhậu đi.i.i.i.i.i!!! Nó la lên.
Ai cũng cười trước vẻ khoái chí của nó.
– Anh cho thằng Tường ăn ngủ tự do rồi. Nó muốn đi đâu thì đi. Khi nào anh cần thì sẽ gọi. Từ giờ Út chuyển qua làm tài xế nhe.
– Ok. Chở tất cả đi bán da^ʍ kiếm tiền đi nhậu một bữa. Ha…ha…ha….
Cả nhóm nín hết, đồng loạt nhìn Vinh như đang nhìn một người từ đâu rơi xuống. Anh Diễn phát pháo, bốc một cục đá trong ly chọi vào mặt.
– Cái thằng vô duyên! Yêu quá bị khùng rồi. Chọi cho mầy tỉnh nè!
Lúc này mới phá lên cười cả đám. Lâm thò tay nhéo một phát ngay hong người yêu.
– Ơ.. ơ…… Đau quá! Tha.. cho.. anh đi… em….
– Dám đem bán em hả? Em là vô giá đó biết không?
– Biết……bi…ết…..rồi…. Buô..ng… ra..đi..em. Đau….quá…..má ơi!
Nhóc thọt vào
– Chà! Hai ngưởi này mà đóng phim, xem khỏi chê luôn.
– Phim gì hả thằng Beny kia? Anh hai có nghe nó nói không vậy? Beny nó nói gì kìa.
– Nó nói gì vậy?. Nó bảo là hai đưa đóng phim thì coi khỏi chê, chứ có nói gì mà út mét?
– Anh tưởng nó nói đơn giản hả? Cái thằng quỷ này ghê lắm. Anh tưởng nó hiền à?
Beny cười lúng phiến
– Hiểu sao cũng được người ơi!. Phim nào đóng cũng đẹp hết. Phim kia thì đẹp cho mà biết.
– Cái thằng heo kia. Ghẹo anh mày hả. Muốn xem hong? Tối nay qua đi, anh đóng phim cho xem. Nhớ đem theo khăn lau máu cam đó. Xì….
– Khỏi cần khăn!. Nội công em thâm hậu lắm. Dư sức qua cửa để xem mà. Sợ có người nói được mà không dám làm thôi. He…he…he….
Lâm lúc này mới ngạc nhiên trước thằng nhóc. Tuổi trẻ tài cao thật, sao mà biết nhiều đến thế.
Lâm kề tai Vinh nói nhỏ:
– Thằng nhóc này ghê thiệt!
Vinh cười thâm hiểm hả dạ
– Thì cùng một nồi dòng mà em. Vậy mới lợi hại chứ!
Thằng nhóc chưa chịu nhả mồi
– Sao đây? Hai người đang bàn bạc kịch bản của phim hả. Nhớ là đóng cho hay nhe. Đừng để em thất vọng đó.
Anh Diễn không để nhóc quá đà. Ngăn lại.
– Đương! Lát nữa em trút cho cái thằng nhóc này nó say, để đi ngủ dùm anh. Nó thức không ngủ là chết người ta đó, quậy không ai chịu nổi đâu.
– Không chắc à nhe! Chưa biết tửu lượng Beny ra sao. Anh mang nó về hay mang em về còn chưa biết được. Đương lên tiếng.
– Chưa đi nhậu, chưa uống gì, mà hết đứa này đến đứa kia làm như hiền lắm. Toàn là dân ma trơi, kêu trời ổng còn sợ nữa là khác.
Lát nữa, đứa nào kê mõ uống nhiều là tao bắt trả tiền, chịu không?
Anh Diễn vừa nói xong, ba cái lưỡi cùng thè ra một lúc, chỉ có lưỡi của Lâm là còn nằm yên trong miệng.
Niềm vui vẫn là niềm vui. Hạnh phúc vẫn là hạnh phúc. Tuổi trẻ thoáng chốc buồn, rồi thoáng chốc vui. Không có gì đối với tuổi trẻ là bất biến, là cố định.
Buồn cũng ngất trời, mà vui cũng ngất trời. Ngọn lửa sức sống cháy bùng trong cơ thể họ. Mãnh liệt đến nổi họ có thể sống hết vì nó, cháy hết vì nó, và tàn lụi đi vì nó.
Sức sống và tình yêu mãnh liệt, giúp họ đạp bằng tất cả phía trước. Mặt kệ, không có gì phải quan tâm được hay mất. Chỉ có phút giây hiện tại là quan trọng. Phút giây mà họ được sống thực, sống với chính mình, và hạnh phúc với chính mình, với chính người mà họ đang yêu và được yêu.
Nếu không được yêu, chưa được yêu, hay không thể yêu, thì tình yêu vẫn ngập tràn trái tim họ. Vì tình yêu vẫn được gởi cho người, dù không được người yêu, không được người chờ đợi, hay không được người hay biết. Trái tim vẫn đập từng nhịp của nó, nhịp cho đi và nhịp nhận về, nhịp yêu và nhịp muốn được yêu….
Chiếc xe chở mọi người men theo bờ biển. Cả bãi biển trãi dài một màu cát không điểm cuối. Thỉnh thoảng lại là những mõm đá ghềnh, lô nhô, trông như một đàn hải cẩu nằm phơi mình nơi bờ biển.
Qua cầu Trần Phú, xe rẻ vào đường Tháp Bà, chạy một đoạn thì thấy người ngồi lúp nhúp ven vỉa hè. Một quán ốc, đầy thau với thau, chứa những loại hải sản đang còn tươi sổng.
Cả nhóm chọn một bàn ngay lề đường. Cái không khí rơm rả đầy mùi nướng của biển, càng làm cơn đói nhậu thêm kí©h thí©ɧ.
– Đứa nào đi chợ? Hay mạnh ai nấy đi? Anh Diễn hỏi.
– Đi chợ cùng đi, vậy mới đầy đủ. Đương nhanh nhảu.
Vinh vừa cười vừa nói
– Kêu năm con tôm hùm nướng phô mai luôn. Mỗi người một con. Ngoài này tôm hùm nướng mùi vị ngon hơn trong thành phố nhiều.
– Ừh, đúng rồi. Út nói anh mới để ý thấy. Ăn ở đây, cảm giác khác hoàn toàn. Có lẽ do có mùi biển còn nguyên trong thịt của nó. Và cách nướng dân dã cũng làm cho thịt tôm thơm ngon hơn.
Beny khỏ đầu chai bia Heineken
– Vào đi, chúc mừng ( hạ giọng xuống đủ nghe ) những thằng bóng đẹp trai!..he…he…he….
Cả ai cũng phải tức cười, dù hơi quê khi bị cái thằng nhóc này chơi chữ.
– Bóng chổ nào? Đương hỏi lại Beny.
– Ở một chổ mà ai cũng biết.
Vinh với điệu bộ thật hay giả không ai biết được. Ngó lơ ngơ quanh cơ thể
– Đâu? Bóng chổ nào? Sao nhìn hoài không thấy bóng vậy?
Thằng Beny quỷ quyệt cười ba xạo, đưa cái hàm hất về hướng Lâm
– Anh hỏi người đó đi. Bóng chổ nào người đó biết!
Vinh nhìn Lâm rồi nhìn anh hai, nhìn cả vào Beny. Cả nhóm nhìn nhau dò xét suy nghĩ. Rồi lần lượt giản hết mặt ra cùng lúc. Anh Diễn phá lên cười
– Cái thằng quỷ này hơi bị mất dạy một chút. Đúng là… mấy đứa mới lớn sau này…..Thiệt khâm phục hết sức! Vậy mà nó cũng nghĩ ra.
– Giỏi ! Beny giỏi. Cụng ly nào……!!!
Đương nâng ly bia lên trước mặt hô hào. Cả năm cái ly đầy bia cùng một lượt chụm vào nhau kêu chan chát. Bia cụng, người cụng, cái vui rộn rã lan cả ra xung quanh.
Ôi, còn gì vui hơn một nhóm những thằng gay cùng nhau ly anh, ly em. Trong một buổi tối say men biển, quên đi hết mọi thứ của bản thân và quên cả người.
Men say làm men tình thêm ngây ngất, làm cho người đang yêu càng yêu hơn, và làm cho người chưa yêu phải đưa mắt nhìn về xa xăm. Nhưng lại làm cho người đang muốn quên, càng nhớ nhiều. Càng muốn quên lại càng nhớ.
Cầm ly bia nốc cạn, Diễn bất chợt tự hỏi lòng
Thức ơi, giờ này em đang làm gì?. Em có nhớ anh, như anh đang nhớ đến em không?
Cái vui pha lẫn nhớ nhung, không buồn nhưng sau lại man mát tận cõi lòng……Mùi da thịt ấy, biết bao giờ lại được vỗ về, ôm ấp, ngất ngây. Mùi da thịt ấy sao vẫn còn thoang thoảng, khiến người say dậy sóng trong cõi lòng.
Cái kết đau lòng quá sop oi=((