Vả lại để được sướиɠ mà phải chịu đau như vậy nữa, anh thua…
– Đâu đến nổi đau dữ vậy đâu ta? Có người rên lên vì sướиɠ kia mà. Bây giờ đổ lỗi hết cho vợ hé!
Tại anh không biết thôi, chứ đau vài lần rồi quen à. Khi quen rồi thì đau rất ít mà sướиɠ thì khỏi phải nói, chồng nếm được rồi đó.
– Chồng đau thiệt chứ bộ!. Nổ cả mấy ông sao, mới có được chút ít sung sướиɠ. Hồi nãy anh đi ngoài muốn khóc luôn vậy đó. Sao trước giờ, không thấy em than gì với anh hết vậy?
– Đâu phải chuyện gì cũng nói ra. Em cũng có như vậy, nhưng thấy không đến nổi nào. Vài lần bị anh đυ. tơi bời, lỗ của em bị sưng lên ngồi cũng thấy đau nữa. Nhưng hết đau thì bắt đầu thèm được anh đâm đít.
Em giờ thấy quen và thích rồi, nên anh đυ. em hay em đυ. anh không quan trọng nữa. Cái nào em cũng thích! he…he…he…
– Đúng là… nói vợ tôi da^ʍ không sai mà! Chồng da^ʍ lấy phải vợ da^ʍ, đêm về sặp giường vẫn cứ đυ. nhau.
Vừa nói xong, anh quay qua hôn Lâm một cái chụt.
– Hỏng biết sao vợ nghiện cơ thể anh quá rồi. Chỉ muốn ôm dính như vầy hoài không buông ra nữa.
Ông bà nói không sai mà ” lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi “. Bây giờ em nghiện anh mất rồi, ngu ra luôn, kiểu này còn tâm trí đâu mà học hành nữa đây chồng ơi.
Vinh quay lại, đối mặt với người yêu, ghì chặt lấy cơ thể vào lòng. Cả hai ôm lấy nhau. Lâm tựa đầu vào ngực Vinh, hơi ấm, mùi thơm da thịt cứ nồng nàn nơi đầu mũi.
– Cứ mỗi khi em áp mặt vào cơ thể anh, hay ngồi sau anh. Cái cơ thể này, mùi hương này làm em gần như xúc động. Nó đã là của em từ khi nào rồi, chỉ muốn được chui vào nách mà liếʍ, mà ngửi.
Nói cho chồng nghe nè, không được nói vợ da^ʍ nhe, mà phải nói là quá da^ʍ…he…he…he…
Mỗi lần gần cơ thể anh là ©ôи ŧɧịt̠ em cứng ngắc. Biết là không có sức để làm nữa, nhưng sao nó cứ cương cứng lên hoài à!
– Bởi vậy nó đang đâm vào bụng anh nè. Nhìn kìa, to thấy sợ!. Bởi vậy đâm chồng đau chảy nước mắt, cứng cả người.
– Của chồng nhỏ quá hé. Nhìn đi! Kẻ tám lạng, người nửa cân. Thân thì đen bóng, đầy gân, nhìn là biết gϊếŧ người đến cở nào. Nếu không phải vợ vừa đẹp vừa tài thì đã bỏ mạng mất rồi.
Lâm vừa nói, vừa đưa tay vuốt ©ôи ŧɧịt̠ người yêu từ thân cho đến đầu khất. Nó giật giật mấy cái, cong lên hết cở trong tay, vì Vinh đang cố tình điều khiển. Từ đầu ©ôи ŧɧịt̠, một giọt nước trong suốt rỉ ra ngay lỗ niệu đạo, đặc quánh không rớt. Vinh dùng ngón tay quẹt lấy, rồi đưa lên miệng Lâm. Đôi môi hé ra, ngậm lấy ngón tay mà mυ"ŧ như chưa có gì ngon bằng. Vinh cuối xuống, hôn lên đôi môi đỏ hồng đầy yêu thương đó.
Cảm xúc như dâng trào, Lâm nói như tâm sự với Vinh.
– Cái hạnh phúc này, mấy ai có được! Em biết, nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy đến, em cũng cam lòng chịu sướиɠ khổ cùng anh. Tình yêu đầu đời là tình yêu đẹp nhất, và em đang có được nó. Có được tất cả từ anh. Em không phải đau khổ đơn phương yêu thầm hay đi xin tình yêu. Mà là yêu và được yêu, có được một người mà như em thầm mông ước. Quá đủ đối với em rồi!.
– Em nói lung tung!. Gì mà khổ hay sướиɠ. Chỉ có sướиɠ thôi. Chồng này sẽ làm cho em sướиɠ điên luôn. Mê chết chồng mới chịu!
– Nói được, mà không làm được!. Giờ nè, có sức đâu nữa mà làm cho sướиɠ!.
– Vợ ghẹo hả? Kích anh hả? Nó cứng ngắc, chảy nước rồi mà còn chưa muốn cho nó yên nữa. Anh mà đè em ra đυ. giờ này là mệt đó. Nó bị ra hồi đêm, bớt sung rồi, giờ mà đâm đít em cả giờ cũng được nữa, lâu ra lắm đó.
– Em chưa thử, chưa biết. He…he…he…
– Anh không lọt bẫy kích của vợ đâu. Anh chừa sức đó, ra Nha Trang ăn hải sản lấy sức, thì sẽ mằn thịt vợ đúng bài bản luôn. Đến đó đừng xin chồng tha cho nhe.
– Khoái quá, khoái quá! Có chồng vậy mới sướиɠ….ha…ha….ha…
– Trời ơi! Bớ người ta có da^ʍ phụ n.è…
Vinh vừa nói vừa đè Lâm xuống nền gạch, cắn lấy vυ". Đau quá Lâm la chói lói. Vinh hốt hoảng bụm miệng người yêu.
– Muốn anh hai chạy xuống coi hả. Ở truồng nhong nhõng mà còn la í ới nữa.
– Đau quá mà! Không la lên chỉ có nước bị cắn đứt mất vυ". Ai đền?
– Đưa coi, còn không hay đứt mất rồi?
Vinh áp mặt vào, đưa lưỡi liếʍ trên vết cắn. Lâm ghì lấy đầu người yêu, hôn nhẹ lên tóc…
Mọi thứ tất cả đã đâu vào đấy từ ngày hôm qua. Vinh là người rất chu đáo. Sự sắp xếp và khả năng chăm sóc người yêu như một ưu điểm trời cho của anh.
Chính vì con người quá nhiều ưu điểm này, mà trái tim Lâm đã thuộc về anh trọn vẹn. Định mệnh đã có từ ngày đầu gặp gở của tình yêu.
Anh Diễn cho Lâm và Vinh ngồi ghế sau của chiếc xe Mazda 6 chổ. Còn riêng anh thì ngồi cùng Đương trước mặt.
Ngay ghế đầu cùng Tường tài xế là một thằng choi mới lớn khoảng 16 tuổi, mặc áo thun trắng, tóc nâu hạt dẽ, rất dễ thương, nhưng phong cách hơi bị quậy. Đó là thằng em họ, kêu mẹ Vinh là Bác. Nó chỉ qua nhà sáng nay rồi leo lên xe, chứ không qua nhà từ hồi đêm, nên Lâm không biết.
Lâm kê tai người yêu hỏi nhỏ lai lịch của thằng nhóc, để dễ bề ứng phó nếu có bất trắc gì không hay lộ ra.
– Nó biết gì không vậy anh?
– Không! Mà anh cũng không chắc nữa. Cái thằng này lạ lắm, nó ưa nhìn anh nói mấy câu khó hiểu. Anh suy nghĩ một lúc mới ngờ ngợ được ý của nó. Nó ít nói, ưa bóc đồng và hay lẫy lắm. Anh nghi nghi nó có vấn đề.
– Đừng nói với em là….chung dòng giống quý hiếm nhe!. Hơi bị ngạc nhiên đó!
– Có gì đâu, càng nhiều càng tốt. Càng nhiều thì càng có thế mạnh, càng được nhìn nhận. Ít quá nên người ta mới thấy lạ, mới phân biệt đó.
– Nói y như nhà báo. Mẹ anh mà nghe được, chỉ có nước khóc ròng mấy đêm cho coi. Ai đời chỉ có hai thằng con, gái nhìn phát thèm, mà lại là gay mới khổ.
– Nhưng anh rất hạnh phúc khi được là gay. Nếu cho anh được lựa chọn, anh vẫn chọn làm một thằng gay. Một cuộc sống quá nhiều mơ ước và thi vị đặc biệt.
– Bởi vì anh là gay, nên em mới có được anh! Mới có được tình yêu của anh. Dù bất cứ chuyện gì em cũng không hối hận.
Lâm nhìn vào đôi mắt Vinh. Đôi mắt đang chứa đầy sức sống và tình yêu. Trong đôi mắt ấy là cả một tâm hồn nhạy cảm mãnh liệt, nhiều hơn những gì Lâm đã cảm nhận được.
Liệu có phải sự quá nhạy cảm kia, đã từng biến anh thành kẻ đa tình ăn chơi có tiếng trong một hoàn cảnh quá đầy đủ vật chất?
Nhưng từ đây anh đã có em rồi. Hãy dừng chân nhe anh. Hãy cho em tình yêu của anh, đừng cho một ai khác nữa. Anh sẽ là của em, chỉ của em mà thôi.
Lâm đưa mắt nhìn ra, những hình ảnh cứ vùn vụt trôi qua. Những bánh xe ngoài kia cứ lăn đều như không bao giờ dừng lại.
Bàn tay Vinh khe khẽ bên dưới, nắm lấy tay Lâm, bóp nhè nhẹ yêu thương.
Giọt nước nào khẽ lăn trên má cho hạnh phúc, cho một con người đang bước vào tình yêu, không biết ngày mai là thế nào. Chỉ biết phải thôi đừng suy nghĩ nữa, để được chìm vào đê mê của xá© ŧᏂịŧ ái ân, để được chìm vào tình yêu đầu đời đầy hoa nắng và gió biển.
Trên hàng ghế ấy, có một người đã lén nghe, nghe được tất cả câu truyện của tình yêu. Anh âm thầm nói với lòng .
Út ơi!, em quả thật may mắn. Em đã có được tình yêu mà anh thầm mong ước. Hy vọng em sẽ biết giữ gìn lấy tình yêu này .
Nắng hôm nay sao thấy đẹp hơn mọi ngày……
Lâm ngủ từ khi xe rời khỏi địa phận huyện Xuân Lộc. Mỗi cảnh vật đã chỉ còn là chập chờn trong giấc ngủ của Lâm. Nắng đã bắt đầu đi vào hướng thẳng đứng.
– Lâm! Dậy nhìn biển kìa em.
Vinh lay người yêu đang say giấc.
Anh Diễn quay qua bảo với mọi người
Cái kết đau lòng quá sop oi=((