Chung Mộng Phàm một đêm chưa về, trong lòng Chung Ý Tư vô cùng sốt ruột, kẻ họ Trương ở bên cạnh an ủi cô "Phàm Phàm đã là người trưởng thành rồi, không có gì đâu."
"Đã qua hai mươi bốn giờ, chúng ta có thể báo cảnh sát không?" Bất an trong lòng Chung Ý Tư không biến mất, ngược lại càng thêm mạnh mẽ "Không phải con bé đi theo anh sao? Chúng ta ly hôn lâu như vậy, con bé đi theo tôi cũng không xảy ra việc gì, sao mới đi với anh một lần đã mất tích?"
"Phải, phải, phải" kẻ họ Trương cúi đầu nghe lời chỉ trích "Nó trở về tìm con bé nhà họ Mạnh, tôi có thể cản được sao?"
"Đó không phải Mạnh Đình sao? Con bé kia không ở cùng con gái chúng ta." Chung Ý Tư tinh mắt, đứng bên cửa sổ trông thấy cô gái vừa đạp xe đi ngang qua dưới lầu "Này, Mạnh Đình, cháu có nhìn thấy Chung Mộng Phàm không?"
Cô gái mặc đồng phục màu trắng ngẩng đầu, diện mạo ngọt ngào sạch sẽ khiến người ta đố kỵ "Dì, hôm qua Phàm Phàm đi quán bar với bạn, cháu ở nhà ôn bài không có đi, cậu ấy còn chưa trở lại ạ?"
"Anh nói xem đứa nhỏ kia giống ai? Ôi chao, mới tí tuổi đã ngâm mình trong quán bar cả đêm không về." Chung Ý Tư ngồi trong xe oán giận kẻ họ Trương "Sớm biết nó thế này, tôi đã không sinh nó ra rồi."
Kẻ họ Trương cười "Sinh cũng đã sinh, còn có thể có biện pháp gì?"
"Nếu tôi có thể chọn, nhất định phải đổi đứa con gái khác, đứa nhỏ này luôn không để người ta bớt lo."
"Kìa, kìa, kìa." Tay kẻ họ Trương khua loạn trước mặt, mở kính xe hô với bên ngoài "Phàm Phàm, Phàm Phàm, ở đây, lên xe."
Tiếng kêu của hắn thu hút sự chú ý của người đi đường, cậu con trai đứng cạnh Chung Mộng Phàm cười hề hề nói
"Chung Mộng Phàm, sao cha cậu trông như tội phạm truy nã thế."
Chung Mộng Phàm cho tay vào túi, vẻ mặt mất kiên nhẫn đi qua đó "Làm gì thế, hai người gọi gì mà gọi, tôi còn chưa chết đâu."
"Mẹ con lo lắng cho con thôi." Kẻ họ Trương nhu hòa cười nói "Con lên xe đi, cha đưa con đi mua thức ăn, để mẹ con con ăn món ngon."
"Thôi đi." Chung Mộng Phàm bực bội xoa đầu tóc lộn xộn của mình "Hai người có thể đừng đến trường hay không? Tôi ngại dọa người."
"Con đây là thái độ gì." Chung Ý Tư mắng cô ấy "Chúng ta là cha mẹ con, không phải kẻ thù, cậu con trai kia có phải đang đợi con hay không, hai đứa có quan hệ gì, vừa nãy có phải còn ôm nhau không, mẹ nói con Chung Mộng Phàm, con bao nhiêu tuổi lại đi học người ta yêu sớm?"
"Mấy người có bẩn quá hay không vậy, tôi yêu đương sẽ tiết kiệm được ít tiền tiêu vặt, hai người còn có ý kiến, có ý kiến thì cho tôi tiền đi, ở cùng với ông gϊếŧ lợn có ích lợi gì?" Chung Mộng Phàm vỗ ngực mình, thề thốt đảm bảo "Tôi nói này Chung Ý Tư, tôi với bà cũng không giống nhau, về sau tôi phải phát tài, phải ở khu nhà cao cấp, mua xe sang, cưới vợ đẹp, ai muốn ở cùng đàn ông? Bẩn!"
"Con nói cái gì, con lặp lại lần nữa!" Chung Ý Tư muốn cởi dây an toàn để dạy dỗ Chung Mộng Phàm, tiếc rằng chiếc xe sang tay của kẻ họ Trương lại bị rò rỉ khí ngay lúc mấu chốt, đai an toàn mở thế nào cũng không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Mộng Phàm đi xa "Chung Mộng Phàm, con trở về cho mẹ! Trở về! Tức chết tôi, mấy ngày này tôi phải sống làm sao!"
Mặt họ Trương rất đỏ "Ý Tư, hay hai ta tái hôn đi, dù sao đứa nhỏ cũng lớn rồi, chúng ta đều còn độc thân, cũng có cảm tình với nhau, em xem..."
Chung Ý Tư nhào vào tay lái khóc lên "Tôi chịu đủ rồi, tôi chịu đủ cuộc sống thế này rồi, Trương, anh gϊếŧ tôi đi, tôi không chịu nổi."
Mạnh Đình vò điếu thuốc qua lại trong tay hơn mười lần, cô ném nó lên bàn, châm một que diêm, lúc que diêm sắp cháy hết lại ném vào đống thuốc trên bàn "Vẫn không có thay đổi gì sao?"
"Không có." Thực tập sinh cúi đầu, trả lời thật cẩn thận "Biểu hiện của cô ấy rất tốt, trước mắt không có uy hϊếp gì với bên ngoài."
"Xác định rõ ràng?"
"Tính đến lúc này, số lần xuất hiện ảo giác của cô ấy càng ngày càng ít, sau khi tỉnh lại cũng không hành động kỳ quái gì, bình thường chỉ ở trong phòng không ra ngoài, không cần chúng ta trông coi, đây là chuyện bình thường."
"Cậu có nghiên cứu cô ấy từ phương diện khác chưa?"
Thực tập sinh không hiểu "Ý cô là?"
"Loại trừ tâm thần phân liệt, nguyên nhân nào dẫn đến ảo giác, tinh thần rối loạn, căng thẳng quá độ, suy nhược."
"Ý cô là, do thuốc gây ra?" Thực tập sinh căng thẳng đưa ra phỏng đoán "Nếu là tình huống này, vậy phương hướng nghiên cứu của chúng ta đã sai lầm, lại còn khiến cô ấy trầm trọng thêm... cô, từ khi nào cô bắt đầu nghi ngờ ạ?"
Ánh mắt Mạnh Đình vẫn đặt trên điếu thuốc đang cháy "Tôi không nghi ngờ, Tiểu Phương, kỳ thực tập của em sắp hết, đã nghĩ ra nên làm luận văn gì chưa?"
Thực tập sinh ngượng ngùng lắc đầu "Em còn chưa có phương hướng."
"Quan sát cô ấy cho tốt." Mạnh Đình chỉ dẫn cho cậu ta một mục tiêu "Có đôi khi đáp án sẽ hiện ra trước mắt em, em đừng ở mãi trong vòng luẩn quẩn không ra được, đổi góc nhìn suy nghĩ xem, chuyện càng phức tạp thường lại càng đơn giản hơn em nghĩ."
"Em hiểu rồi, cảm ơn cô đã chỉ bảo."
Chung Ý Tư nằm trên đất run rẩy, cơm trưa của cô vẫn được Mạnh Đình trộn vào loại thuốc tốt nhất, thực tập sinh mở cửa phòng, đo huyết áp cho cô, trông thấy trán cô liên tục đổ mồ hôi, vì thế lấy khăn tay cẩn thận lau giúp cô "Cô cũng là một người đáng thương."
"Tiền đều ở trong này, cho ông tiền." Chung Ý Tư thì thào nói, không ngừng lặp lại một câu "Cho ông tiền, tôi có tiền, cho ông, đều cho ông, xin đừng chạm vào tôi, cầu xin ông."
Đây là lại xuất hiện ảo giác ư? Thực tập sinh hưng phấn đứng dây, nhanh chóng lấy bút máy trong túi ra.
"Cậu đi mau, đi mau, mình ở lại, cậu đi."
"Còn gì nữa?" Thấy cô ngừng nói chuyện, thực tập sinh bắt đầu dụ dỗ cô "Cô là ai? Nói cho tôi biết, hiện giờ cô là ai?"
Môi Chung Ý Tư giật giật, mở ra rồi khép lại, cũng không nói gì nữa.