2022年4月2日
XIAOYUEDEJIA2409
LEAVE A COMMENT
Trans: Ying
Beta: Nguyệt Nguyệt
Tiếng bước chân của NPC dần dần đi xa, hai người cũng không lập tức tách nhau, Diệp Linh Ngân lùi về sau một bước thăm dò tình hình, vừa hay dẫm phải một cành cây khô, cô càng mượn sức kiễng chân lên.
Ánh trăng xuyên thấu qua tán cây xum xuê. Diệp Linh Ngân ngẩng cằm lên nhìn, đây là góc mà chỉ cần Hoắc Cẩn Hành cúi đầu xuống, sẽ hôn lên đôi môi cô.
Bàn tay to đang chống trên cây, vì dùng sức mà hơi cong lại.
Chậm chạp mà không chờ được động tác tiếp theo, Diệp Linh Ngân đột nhiên đưa tay bám lấy eo anh, cằm sượt qua bả vai anh, sượt qua khóe môi anh rồi rời đi.
Cô cười nhẹ bên tai: “Anh tưởng là em sẽ làm gì?”
“Anh đều đã nói đến nước này rồi, em còn có gì không hiểu nữa đâu, anh yên tâm nhé, em không có ý nghĩ quá đáng gì với anh đâu.” Nói xong cũng không hề lưu tình, từ trên người anh rời đi.
NPC đi tuần đã rời đi hết, ánh sáng phản quang trên bộ đồ lộ ra, tạm thời an toàn.
“Cũng không biết là Trì Khuynh và Hạo Vũ trốn ở đâu rồi.” Diệp Linh Ngân quay người bước qua khóm cây, tìm hướng nguồn sáng phía ngược lại, nơi mà lúc đầu tính toán thời gian, thuận lợi hội họp được với Sầm Ty Ty.
Năm người bọn họ bình an, ngược lại Trì Khuynh và Lê Hạo Vũ lại mất dấu.
“Chúng ta tiếp tục đi tiếp tìm nguồn sáng, vừa đi vừa tìm ven đường.” Bây giờ NPC đã đi hết rồi, Trì Khuynh đi cùng Lê Hạo Vũ coi như không tìm thấy đường về, cũng nhất định là sẽ tiến gần về nơi có nguồn sáng.
Không ngoài dự đoán, khi bọn họ đang tiến về phía trước, từ xa xa đã nhìn thấy hai người đang phát quang chói lóa, quần áo phản quang mặc dù sẽ đưa đến nguy hiểm cho bọn họ, nhưng cũng có thể thuận lợi hơn trong việc tìm đồng đội.
Trì Khuynh và Lê Hạo Vũ ở phía trước không động đậy, đợi khi bọn họ đến nơi mới phát hiện con đường phía trước bị một cái hố sâu ngăn cách, chỉ có một cây cầu độc mộc nhỏ nối liền hai bên là có thể đi qua được.
Lê Hạo Vũ nhảy lên vẫy tay, hét lớn: “Đây là cây độc mộc, chỉ có thể đi tới, không thể lùi, mọi người cẩn thận một chút.”
Bên cầu không có bẫy, mỗi lần mở ra chỉ có một người có thể vào, không thể lùi lại. Biết được quy tắc, bọn họ muốn chuẩn bị tinh thần đi qua.
“Hai cô gái đi trước đi, bọn tôi bọc hậu.” Trần Ninh Viễn vẫn nói như cũ.
Diệp Linh Ngân âm thầm lùi về sau một bước, chỉ vào Triệu Kha Dục đang run rẩy: “Hay là để anh Kha Dục đi trước.”
Triệu Kha Dục lắc đầu liên tục: “Không được đâu, khả năng cân bằng của anh không tốt, nhìn thấy đường kiểu như này chân đã mềm nhũn rồi.”
Diệp Linh Ngân dứt khoát chỉ định: “Vậy thế này đi, chị Ty Ty đi trước, thầy Trần dắt anh Dục, hai bọn em đi sau.”
Ngoại cảnh hiện tại không mấy nguy hiểm, chủ yếu là phải qua cầu độc mộc, mọi người cũng vui vẻ mà đồng ý quyết sách.
Biết được rằng bên bờ bên kia có bạn, Sầm Ty Ty cũng dũng cảm mà tiến về phía trước, đến lượt Triệu Kha Dục và Trần Ninh Viễn, Trần Ninh Viễn mới đi được hai bước, Triệu Kha Dục đã vội vã kêu người ta: “Anh đừng đi xa quá! Đứng ở đấy đợi tôi.”
Thực ra hai người cầm tay nhau không dễ đi, một ghì một lắc, Triệu Kha Dục đứng trên cầu bị dọa đến mức hét to, đồng đội đều cười không thể ngừng được.
Đợi bọn họ đều đi qua hết, Diệp Linh Ngân mới đạp lên cầu, Hoắc Cẩn Hành cũng theo sát phía sau.
“Tiểu Diệp, lên đây.” Bên kia cầu độc mộc hơi có độ dốc, Trì Khuynh nhắc nhở, đưa tay ra chuẩn bị kéo cô một cái.
Ngay lúc Diệp Linh Ngân muốn đưa tay ra, bỗng nhiên có một người ôm lấy vòng eo của cô nhấc lên đẩy về phía trước, vũng vàng đạp lên bờ.
Diệp Linh Ngân: “…”
Người chơi: ???
Tổ tiết mục: ???
Đạo diễn che mặt thở dài, tư bản thật là biết kiếm chuyện, thậm chí không cần đến hậu kỳ cắt ghép cũng có thể đẩy tình tiết trở thành một vở kịch sóng gió ghen tuông.
Đương sự thì không thấy chỗ nào không đúng, lại phân tích hướng đi thêm một lần nữa.
Cuối cùng, bọn họ cũng ở nơi trung tâm tìm được một căn nhà gỗ nhỏ có thể làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Phía trong không hề có đồ đạc gì, chỗ gần tấm bảng ghi khu công cộng ở bên ngoài có bày một chiếc bàn bốn chân nhỏ, bên trong là sáu gian phòng cách biệt, giường đều được làm từ những tấm gỗ cứng, trừ một tấm thảm mỏng phía trên thì không có một thứ gì.
Dựa theo 6 người chơi ban đầu nên rất dễ chia phòng, bây giờ lại nhiều thêm một người, Triệu Kha Vũ thương lượng với Trần Ninh Viễn: “Hay là 0527 chen chúc với tôi một chỗ đi?”
“Không cần, mọi người đi nghỉ đi.” Hoắc Cẩn Hành ngược lại lại không hề khách khí, ngồi ngay ngắn lên ghế dài, một tay gõ nhẹ mặt bàn, bày ra tư thế như một cấp trên đang bày mưu tính kế: “Đêm nay để tôi trực đêm.”
“Nhất định phải nhớ, ban đêm dù có nghe thấy tiếng động gì, đều không được phép rời khỏi phòng.”
Nhiệm vụ của 0527 chính là bảo vệ 6 người chơi, giọng nói nghiêm túc làm mọi người chìm đắm trong kịch bản trò chơi, còn tưởng rằng tổ tiết mục sẽ có sắp xếp đặc biệt gì đấy dành cho anh.
Phòng tuy có chút đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể là nơi che mưa chắn gió, mọi người vất vả bôn ma mấy tiếng đã sớm kiệt sức, nơi này không có điều kiện để tắm rửa, có người vừa ôm chăn đã ngã lăn ra ngủ, cũng có người cả đêm thao thức.
Tổ tiết mục tắt camera ở 6 phòng nhỏ, chỉ để lại một chút ánh sáng yếu ớt ở khu công cộng.
Xung quanh bốn bề đều yên tĩnh, Hoắc Cẩn Hành vẫn ngồi ở đó, ngay cả chỗ cũng chưa hề xê dịch.
Không lâu sau đó, bên tay vang lên một tiếng bước chân cực nhẹ nhàng, Diệp Linh Ngân ôm thảm từ trong phòng đi tới. Hai người đối mắt nhìn nhau, đều là trong dự tính được.
“Không nghe lời?” Nói là buổi tối không được phép đi ra khỏi phòng, mới được bao lâu mà đã phạm quy rồi.
“Giường cứng quá, không ngủ được.” Nằm trên tấm gỗ đau đến hoảng.
Hoắc Cẩn Hành liếc cô một cái: “Yếu ớt.”
Diệp Linh Ngân hơi dẩu môi, hỏi: “Anh định cả tối nay đều ngồi ở đây à?”
“Ừ.”
“Aiya.” Cô khoanh hai tay lại, chớp chớp mắt, đè giọng nói: “Thật là thương anh đó, làm khách mời đặc biệt mà một cái thảm cũng không có cơ.”
“…” Hoắc Cẩn Hành đưa tay ra bóp mũi cô: “Nói tử tế.”
“Em có ý tốt muốn chia cho anh mượn nửa tấm thảm, anh còn không mau nhận lấy thành ý này?”
“Không cần.” Hoắc Cẩn Hành nói thẳng với cô, thúc giục nói: “Năm giờ tổ tiết mục sẽ đến gọi cửa, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Nằm xuống cũng không ngủ được, em ngủ ở đây luôn.” Diệp Linh Ngân cuộn người trong tấm thảm trực tiếp nằm bò lên bàn.
“Ở đây có máy quay.” Hoắc Cẩn Hành gõ mặt bàn nhắc nhở.
“Kể cả có, dựa vào bản lĩnh của anh, cũng có thể làm cho hậu kỳ cắt bỏ mà đúng không?” Diệp Linh Ngân có chỗ dựa nên cũng chả thèm sợ, gối đầu lên cánh tay rồi nhắm mắt lại.
“Thế này sẽ không thoải mái.” Anh đổi một lý do khác.
Diệp Linh Ngân không trả lời anh.
Chung quy thì cũng thật sự mệt rồi, cô thậm chí còn không có thừa năng lượng để nói chuyện phiếm với Hoắc Cẩn Hành, nhắm mắt một lúc là ngủ ngay.
“Ngân Ngân.”
Tiếng gọi của Hoắc Cẩn Hành không có được đáp lại, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở phập phù.
Hoắc Cẩn Hành thở dài một cái thật nhẹ, cuối cùng cũng rời khỏi ghế dài, đến bên cạnh cô. Một tay xuyên qua cánh tay, một tay nâng đầu gối cô, quen thuộc ôm lấy cả người lẫn thảm nhấc lên.
Nhân viên công tác đang ăn mì gói tăng ca nắm tay đấm bàn: “Ôm rồi ôm rồi! Bọn họ ôm nhau rồi!”
Đạo diễn vừa mới ngủ gật một chút đã bị giật mình tỉnh, chỉ thấy trên màn hình, Hoắc Cẩn Hành ôm lấy Diệp Linh Ngân một đường đi thẳng đến của phòng nhỏ, nhân viên công tác tay này cầm đũa tay kia bưng hộp mỳ đang dừng ở giữa không trung, thật lâu không chớp mắt: “Không phải là muốn ngủ cùng nhau chứ.”
Chương trình của bọn họ cũng không phải là chương trình tình yêu đâu.
Đạo diễn đánh một cái lên đầu cậu ta: “Thằng nhóc cậu lướt mạng hơi nhiều đấy.”
Nhân viên: “…”
Đạo diễn: “Đây là thứ mà cậu không mất phí cũng có thể xem được chắc?”
Nhân viên: ???
Là tui không ổn, hay là do đạo diễn không ổn?
Ôm Diệp Linh Ngân tiến vào căn phòng nhỏ của cô, Hoắc Cẩn Hành từ từ khom lưng đặt người xuống, nhưng vừa mới chạm vào giường, Diệp Linh Ngân đã mở mắt: “Đau.”
Giọng ngái ngủ không rõ, muốn làm nũng bao nhiêu thì nũng bấy nhiêu.
Lúc nằm xuống, xương phía sau lưng đè lên tấm gỗ cứng đờ cảm giác rất rõ ràng, kể cả có được thảm bọc rồi vẫn không hề giảm bớt.
Phương án nào cô cũng đều không thấy vừa lòng, dường như đang tính toán sẽ nằm luôn trong vòng tay anh.
“Có còn muốn ngủ nữa không?”
“Ôm em ngủ.” Diệp Linh Ngân thò hai cánh tay ra ôm lấy cổ anh, “Giống như hồi nhỏ ấy.”
Hoắc Cẩn Hành hơi dao động.
Lúc nhỏ Diệp Linh Ngân thường không ngủ được, thích dựa sát vào người anh, có khi nằm hẳn vào trong lòng anh, có khi lại gối đầu lên chân, tóm lại cô sẽ tìm một tư thế và vị trí thoải mái nhất để có thể dựa vào bên cạnh anh.
Giống như hiện tại.
“Chỉ lần này thôi.”
Anh nói với bản thân mình, điều kiện ở nơi này quá tệ, da thịt yếu ớt quả thật không thể nào ngủ được, mới có thể mềm lòng mà ôm cô.
Hoắc Cẩn Hành ngồi xuống giường, dùng cơ thể làm đệm cho cô, cô gái nhỏ lập tức tìm được vị trí thoải mái nhất để nằm vào lòng anh.
Một cánh tay của Hoắc Cẩn Hành nâng đầu cô dựa vào gối, một cách tay khác kéo lấy tấm thảm lông mềm mại đắp kín cả người cô, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu. Thế này lại toại nguyện ý tốt muốn chia nửa cái chăn của Diệp Linh Ngân, không chỉ có thể đắp chung một cái chăn với cô, còn có một thân thể ấm áp nóng rực ở ngay bên cạnh.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Diệp Linh Ngân say vào giấc mộng, nhưng Hoắc Cẩn Hành lại cả đêm không thể chợp mắt.
Ngọn đèn nhỏ ở nơi vách tường sáng le lói, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên người, thân thể mềm lại chen vào trong lòng anh, mềm đến không nghĩ được gì nữa.
Mùi hương đặc biệt trên cơ thể người con gái quanh quẩn bên người, trong đầu mường tượng lại cảnh ở gốc cây hồi nãy, tâm tình Hoắc Cẩn Hành trở nên phức tạp.
Có lẽ là thói hư tật xấu của người đàn ông đang quấy rối, dưới ánh trăng ấm áp, có một khoảnh khắc nào đó, người anh nhìn thấy không phải là cô bé lớn lên bên cạnh mình, mà là một người con gái trưởng thành quyến rũ.
Thiếu chút nữa là muốn… hôn xuống.
Ban đêm mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, tiếng nhịp tim đập trở nên vô cùng rõ ràng, ý niệm như vậy đang dâng lên trong đầu, anh không thể có cách nào thuyết phục bản thân giữ tâm tư trong sạch như cũ.
Cái cớ quang minh chính đại chỉ như là một sợi chỉ mỏng, đυ.ng một cái là đứt.
Con ngươi tối đen đang lẳng lặng nhìn người trong l*иg ngực, bên tai Hoắc Cẩn Hành vang lên tiếng thở trầm thấp nức nở mơ hồ của người con gái.
“Hoắc Cẩn Hành, em không phải em gái của anh.”
“Dù sao, dù sao thì anh cũng không thể cùng những người khác kết hôn, anh cứ thử chút đi, thích em một chút, có được không?”
Bọn họ không có huyết thống, không hề có chút quan hệ trên pháp luật nào, vậy vì sao lại không được?
Ngón tay đang chầm chậm nhấc lên chỉ cách đôi môi ấm áp mềm mại chỉ chưa được 1 cm nữa, ý nghĩ xấu xa giấu đầu hở đuôi đang tùy ý mà lớn dần lên.
Giữa màn đêm đen nhìn không rõ mọi thứ, có một bóng đen đang chầm chậm cúi đầu.
Năm giờ sáng, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc trong tiếng loa, bên ngoài là phát thanh tuyên truyền giác ngộ, ồn đến nỗi làm cho người ta không thể nghỉ ngơi, không thể không bò ra khỏi giường.
Sáng nay lúc đi, mỗi người đều được lấy một món ăn và một bình nước uống trên bàn, kết thúc “bữa sáng” qua loa liền tiếp tục đặt chân lên con đường tìm kho báu.
Mọi người phát hiện, 0527 đang đi phía trước dẫn đường hôm nay thỉnh thoảng xoa xoa cánh tay, Triệu Kha Dục nghiêng đầu thầm thì với Trần Ninh Viễn: 0527 còn thảm hơn chúng ta nữa, nhất định là bò trên bàn ngủ cả một đêm.
Nghe được câu này, Sầm Ty Ty nhìn đến trên người của Diệp Linh Ngân và vị khách mời thần bí, đảo qua mấy lần.
Không khỏi nhớ tới tối hôm qua…
Điều kiện của phòng ở tạm thời thật sự quá tệ, cô cũng không ngủ được, nhưng lại không dám ra ngoài đi dạo. Tính tò mò thúc giục cô phải lẳng lặng mở hé cửa một chút, lại vô ý phát hiện ra 0527 đang ôm lấy Diệp Linh Ngân tiến vào phòng nghỉ.
Giờ nghĩ đến, sự đặc biệt của 0527 đối với Diệp Linh Ngân, mới hoàn toàn hiểu rõ.
Quan hệ của hai người họ là thế nào?
Một cặp đang lén lút yêu nhau?
Có thể trắng trợn mà tới quay chương trình, rốt cục thân phận của 0527 là gì?
Một mớ câu hỏi đang quay quẩn trong đầu Sầm Ty Ty, người thông minh đều biết giữ mình, bọn họ không có thừa nhận, chỉ giả vờ như không biết gì.
Sắc trời dần sáng lên, cảnh vật bốn phía cũng càng ngày càng rõ ràng, tốc độ đi về phía trước cũng càng nhanh hơn. Đi tới nơi giấu bảo tàng trên bản đồ được thiết kế thêm rất nhiều trạm kiểm soát, tuy rằng 0527 sẽ tiết lộ một số manh mối, thế nhưng còn có rất nhiều nhiệm vụ cần đến 6 người chơi cùng nhau hoàn thành.
Lê Hạo Vũ to gan lại thích thử thách, năng lực chấp hành nhiệm vụ của Sầm Ty Ty và Trần Ninh Viễn không tồi, Triệu Kha Vũ thì chọc cười không ngừng, mà gặp phải những vấn đề cần động não giải mật mã, thì Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh lại ăn ý đến bất ngờ.
Tổ đội 6 người đều có những điểm mạnh riêng, 0527 được thiết lập không được động thủ chỉ có thể đứng một bên chờ đợi.
Mọi người vượt mọi chướng ngại, của cuối cùng là bị một cái khóa Lỗ Ban khóa lại.
Mắt nhìn Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh đang vì thương lượng cách giải khóa mà thân thể càng ngày càng dựa sát vào, Hoắc Cẩn Hành cuối cùng cũng không thể trơ mắt nhìn tiếp nữa, tay nhẹ nhàng xuyên qua giữa hai người, cầm lấy khóa Lỗ Ban lên.
Tiếp theo đó, chỉ thấy anh bắt đầu điều chỉnh những khối gỗ một cách rõ ràng rành mạch, giống như đang mở một cái bẫy nào đó, từ phía trên rút ra được một miếng gỗ giống với hình dáng của một chiếc chìa khóa.
Mọi người: Trợn mắt khϊếp sợ!
Khóa Lỗ Ban mà 6 người hợp lực nhưng nghĩ mãi không ra cách giải, vào đến tay anh thì y hệt như một món đồ chơi nhỏ, tổ tiết mục có phải đã nhắc nhở trước nên đã được huấn luyện?
Chỉ có Diệp Linh Ngân biết, người có năng lực biếи ŧɦái đến cả sở thích cũng khác xa với người bình thường. Lúc mà người khác còn ôm điện thoại máy tính chơi game qua ải, thì Hoắc Cẩn Hành đã coi giải khóa Lỗ Ban như một trò tiêu khiển mỗi khi rảnh rỗi, lúc đó còn có ý lôi kéo cô chơi cùng, nhưng đánh tiếc là cô lại ngại phiền, thẳng thắn từ chối.
Thời gian đọc sách còn chê ít, giống với giải khóa.
Triệu Kha Dục cảm thán: “IQ không phải cùng một đẳng cấp.”
Sầm Ty Ty quan sát cẩn thận rất lâu cuối cùng cũng phát hiện ra, chỉ có khi Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh dính sát vào nhau, thì 0527 mới không nhịn nổi nữa mà ra tay.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm đóng phim của cô, thì là đang ghen?
Có sự giúp đỡ của 0527, người chơi cả quá trình đều được trải nghiệm cách thức hack để tìm được bảo rương, nhưng cuối cùng khi bọn họ mở ra mới phát hiện, thì ra bảo tàng được cất giấu ở nơi hoang dã trong truyền thuyết không phải là vàng bạc, mà là một rương đầy sách.
Bọn họ bỗng nhiên ngộ ra, trong quá trình đi tìm sự giàu có, tự bản thân mình cũng đã có được sự dũng cảm, trí tuệ thông minh, đoàn kết, yêu quý bản thân mình mới chính là bảo tàng.
Mà những đạo lý này, những người đã từng vì tranh đoạt bảo vật mà đầu rơi máu chảy vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.
Nhìn thấy một màn như vậy, 0527 cũng lẳng lặng mà rời đi.
Đồng thời cũng là thể hiện, tập 6 “Tìm bảo vật nơi hoang dã” chính thức kết thúc.
Khách mời thần bí 0527 trực tiếp chơi trò biến mất, Triệu Kha Dục và Lê Hạo Vũ truy hỏi đạo diễn cả đoạn đường, cũng không thể hỏi được ra thân phận của đối phương.
“Vị khách mời thần bí này cũng quá là thần bí.” Từ đầu đến cuối cũng không lộ mặt, lên chương trình tạp kỹ là có ý đồ gì? Triệu Kha Dục cực kỳ nghi ngờ. 0527 là một phần mềm hack ngoài mà đạo diễn tặng cho bọn họ!
Trên đường về Cảnh Thành, Diệp Linh Ngân nhận được tin nhắn mà Trì Khuynh gửi đến, cùng với một tệp âm thanh.
Bài hát đó, cuối cùng cũng cũng viết xong rồi.
Cô nghe bài hát hoàn chỉnh mà Trì Khuynh gửi đến, bái hát được lấy linh cảm từ khi Trì Khuynh bắt đầu tham gia “Chạy trốn Mê Thành”, lấy tinh thần đoàn đội làm chủ đề, rất bùng nổ, cũng rất tuyệt vời.
Trì Khuynh cũng bắt đầu chuẩn bị cho ca khúc mới, Diệp Linh Ngân thử biên đạo bài nhảy, đây cũng không phải là nhảy đơn, khi quay MV còn phải chọn những người tham gia nhóm nhảy tích hợp, nhưng cô phải đứng trung tâm.
Hai người online nói chuyện, Trì Khuynh thử đưa ra lời mời: “Lúc nào có thời gian rảnh, có muốn đến hiện trường ở phòng làm việc cảm nhận một chút không?”
Diệp Linh Ngân hỏi lại sự sắp xếp trong hành trình, trả lời là chiều mai.
Để điện thoại xuống, Diệp Linh Ngân yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối dần, có vẻ như muốn đổ mưa.
Sau khi ghi hình chương trình xong, Hoắc Cẩn Hành lập tức lên máy bay đến thành phố khác công tác, hai ngày này cô không về Lan Đình Thủy Tạ, Hoắc Cẩn Hành cũng không có liên lạc với cô.
Cái con người này luôn cứ đột nhiên xuất hiện trêu chọc cô một chút rồi đột nhiên lại biến mất, thật là rất quá đáng.
Rõ ràng lần này cô cũng vừa khắc chế vừa thu liễm, thậm chí còn thể hiện sự không có ý với anh, làm thế nào lại chạy nữa vậy?
Có một mắt xích nào đó trên đường xảy ra vấn đề, Diệp Linh Ngân có chút không hiểu.
Đêm nay nhiệt độ ở Cảnh thành đột nhiên giảm xuống, ngày thứ hai tỉnh dậy, Diệp Linh Ngân không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ người kia: “Nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm.”
Anh về Cảnh Thành rồi? Hay là vẫn luôn quan tâm đến thời tiết ở Cảnh Thành?
Những việc cần sự cẩn thận tỉ mỉ như thế này, Hoắc Cẩn Hành có thể là vị phụ huynh mà “bố mẹ cảm thấy bạn lạnh” trong miệng của cư dân mạng. Diệp Linh Ngân bỗng nhiên hiểu ra, người này thật sự đang giữ khoảng cách, sau đó tận tâm tận lực làm phụ huynh của cô.
Nghĩ như vậy, còn tức giận hơn với việc đang ngủ thì bị gọi dậy, không trả lời tin nhắn, trực tiếp vứt điện thoại qua một bên, sau đó lấy một cái váy từ trong tủ quần áo mặc vào.
Nếu không bị đông cứng, thì việc con gái khoe ra đôi chân dài thần thánh là một loại ấm áp mà Hoắc Cẩn Hành không thể hiểu được.
Cô nghĩ cứ như vậy đi ra ngoài, thì Tiểu Ngư lại cầm áo đuổi theo, quàng lên người cô: “Chị Linh Ngân, áo khoác.”
“…” Tí nữa thì quên mất ở đây vẫn còn một chân trợ lý nhỏ lúc nào cũng giám sát cô.
Buổi sáng Diệp Linh Ngân ở trong studio chụp một bộ ảnh bìa, buổi chiều phải tới phòng làm việc của Trì Khuynh, vừa nghe đến cái tên này, bên tai Tiểu Ngư lập tức vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh: “Chị Linh Ngân, chị muốn đến tìm cái người tên là Trì Khuynh kia à?
“Có vấn đề gì không?”
“Ài…” Tiểu Ngư muốn nói lại thôi.
Diệp Linh Ngân thấy phản ứng của cô, thu hết vào đáy mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Có phải là có ai nói với em cái gì rồi không?”
“Không có không có.” Tiểu Ngư phủ nhận ngay.
Nhìn thấy dáng vẻ lo sợ, dựng thẳng lưng lắc đầu liên tục của cô, Diệp Linh Ngân cười nhẹ một cái, không tra hỏi đến tận gốc.
Phòng làm việc của Trì Khuynh rộng rãi sáng sủa, được thiết kế dựa theo phong cách châu Âu đơn giản, sau khi Diệp Linh Ngân báo thân phận, nhân viên công tác liền vội vàng đứng dậy đón bọn họ vào trong.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng piano, càng vào trong càng rõ ràng. Cuối cùng ba người dừng chân trước của phòng đàn, nhân viên công tác đẩy cánh cửa đang khép hờ mời cô vào, Diệp Linh Ngân lại chần chừ nói: “Bây giờ mà vào chỉ sợ là lại làm phiền đến thầy Trì.”
Nhân viên lắc đầu liên tục: “Thầy Trì có dặn dò qua, nếu cô Diệp tới thì có thể trực tiếp đi vào.”
Diệp Linh Ngân vẫn đứng ở cửa không động đậy, nghiêm túc lắng nghe giai điệu độc đáo của bài hát, đảo một vòng trong đầu cũng không hề thấy có ấn tượng gì.
Cứ thế cho đến khi nốt cuối cùng kết thúc, cô mới nhấc chân bước vào.
Tiểu Ngư đang định theo chân tiến vào, lại bị nhân viên lễ phép ngăn lại: “Xin lỗi, phòng âm nhạc của thầy Trì chỉ cho phép vị khách mà anh ấy chỉ định đi vào thôi ạ.”
Diệp Linh Ngân gật đầu với cô, vẻ mặt Tiểu Ngư đầy vẻ rối rắm, đứng lại chỗ cũ.
Hoắc tổng đã đặc biệt nhấn mạnh rằng, nếu Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh gặp mặt, thì cô phải không được rời khỏi một bước mà canh chừng, nhưng cô lại không dám làm trái lời của Diệp Linh Ngân đâu.
Tiểu Ngư rất khổ tâm.
Sau khi đón Diệp Linh Ngân vào, nhân viên công tác còn rất tinh tế thay bọn họ đóng cửa.
Diệp Linh Ngân vẫn còn nhớ mãi không quên giai điệu của ca khúc vừa nãy, tiếng đàn piano cứ quanh quẩn không ngừng trong đầu cô, cuối cùng, khi tiếng nhạc trong phòng hoàn toàn dừng lại, cô mới không nhịn được mà mở lời: “Đây là bài gì vậy?”
Nghe thấy tiếng nói, Trì Khuynh lập tức kéo lại cảm xúc đang trầm xuống. Anh cầm lấy bản nhạc trên giá xuống, trả lời câu hỏi của Diệp Linh Ngân: “Vẫn chưa có tên.”
“Lại là bài hát mới?”
“Đúng vậy….” Chỉ là giai điệu của ca khúc vừa rồi và bài hát đầy năng lượng trước đó là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Thấy dáng vẻ có chút hứng thú của cô, Trì Khuynh ngược lại lại rất sảng khoái mà đưa bản nhạc cho cô, trêu ghẹo nói: “Cô Diệp, xin chỉ giáo.”
Trong quá trình hai người đang thảo luận, Trì Khuynh nhận được một cuộc điện thoại: “Chờ tôi chút nhé, bạn của tôi đến.”
“Được.” Diệp Linh Ngân gật đầu, ngồi yên tại chỗ tiếp tục xem bản nhạc.
Trì Khuynh đều được xem là người có sản lượng thấp, nhưng chất lượng lại cao, lần này tham gia một chương trình tạp kỹ mà lại viết ra được những hai bài hát có phong cách hoàn toàn khác nhau, người hâm mộ chắc là vui như mừng năm mới.
Trì Khuynh từ từ đóng cửa phòng đàn lại, đi đến phòng khách.
Bạn của anh ta là Ninh Tri Hằng đang ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tập văn kiện tư liệu.
Thấy anh ta tới, Ninh Tri Hằng càng không chờ được mà hỏi: “Thế nào rồi? Đã tiếp xúc chưa?”
Biết là anh ta đang hỏi tới ai, Trì Khuynh chầm chậm lắc đầu: “Không lâu trước đây có gặp qua một lần, nhưng không có cơ hội nói chuyện, bây giờ cô ấy đang ở trong đoàn phim, quay kiểu khép kín, chắc là còn phải chờ thêm nửa tháng nữa.”
Ninh Tri Hằng vứt tập tài liệu lên ghế, đi qua đi lại trong phòng: “Biết trước tôi cứ tới làm nhà đầu tư thì ổn rồi.”
Thấy vẻ vội vã sốt ruột của bạn tốt, Trì Khuynh cầm lấy tập tư liệu trên ghế lật qua lật lại mấy lần, toàn là những sự việc to nhỏ có liên quan trong giới giải trí mấy năm qua.
“Chắc chắn rồi?” Anh ta hỏi.
Ninh Tri Hằng gật đầu: “Năm đó người ở thị trấn kia trừ những người bị bỏ tù, còn lại đều bị chuyển đi hết, bọn tôi điều tra nhiều lần mới tìm được một manh mối, thuận theo đó lần mò mới tìm được đến hộ gia đình kia, chắng chắn là cô ấy, không thể sai.”
“Thế thì quá tốt rồi.” Bạn tốt đang tìm một người nhà bị thất lạc lâu năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm được manh mối, anh ta từ đáy lòng mà cảm thấy vui thay.
Nhớ tới người đang ở trong phòng nhạc, Trì Khuynh không thể nán lại lâu, nói thẳng với bạn tốt của mình: “Hôm nay không tiện đón tiếp cậu, trong phòng nhạc của tôi còn có một vị khách.”
Nghe nói là ở phòng nhạc, Ninh Tri Hằng cảm thấy tò mò: “Yo, ai mà đỉnh vậy, có thể khiến cậu mời vào phòng nhạc làm khách cơ à.”
“Là một cô gái rất thông minh.”
“Là cô gái mà tham gia chương trình thực tế kia cùng cậu á?”
“Đúng vậy” Anh ta thẳng thắn thừa nhận.
Hai người làm bạn lâu năm, Ninh Tri Hằng nhìn là biết anh ta không chỉ đơn giản là tán thưởng, vỗ vỗ vai âm thầm động viên: “Chúc cậu may mắn.”
Lúc Trì Khuynh tiễn Ninh Tri Hằng đi về, hai người có đi qua phòng âm nhạc, Ninh Tri Hằng cực kỳ tò mò muốn nhìn một chút, nhưng mà Trì Khuynh lấy lý do là không quen giục anh ta đi về: “Muốn xem thì tự lên mạng mà tìm.”
“Tìm trên mạng với nhìn tận mắt nào có giống nhau.” Nhìn thấu tâm tư của bạn tốt, Ninh Tri Hằng chỉ dừng ở đây: “Lần này không làm phiền hai người giao lưu nữa, lần sau có cơ hội nhất định phải giới thiệu để tôi làm quen đấy nhé.”
Trong phòng nhạc.
Mưa nhỏ ngoài cửa sổ gõ nhẹ lên mái hiên, vừa hay hôm nay Diệp Linh Ngân mặc một chiếc váy dài màu be, mái tóc dài mềm mại xõa phía trước ngực được uốn cong nhẹ, cô ngồi ngay bên cạnh đàn piano, chăm chú nhìn vào bản nhạc đang cầm, một cảnh vừa đẹp vừa yên lĩnh.
Trì Khuynh không nhẫn tâm phá vỡ.
Diệp Linh Ngân vô tình ngẩng đầu, phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, lập tức đứng dậy đưa bản nhạc tới: “Đối với bản nhạc này, không có chỗ nào tôi có thể đưa ra ý kiến cả, nếu không lại là múa rìu qua mắt thợ trước mặt thầy Trì mất.”
Trì Khuynh vốn đã là một người nổi bật trong giới chuyên nghiệp, trên phương diện âm nhạc, trình độ của cô với Trì Khuynh chênh lệch rất nhiều, không phải bài hát nào cũng có thể đưa ra được ý kiến.
“Cô có thích nó không?” Trì Khuynh cúi đầu nhìn bản nhạc, ý là bài này.
“Giai điệu rất đặc biệt.” Thế nên vừa rồi mới nghe một lần đã khó quên.
Trì Khuynh về lại trước đàn piano, để bản nhạc lại trên giá, đàn ra những âm thanh du dương từng những phím đàn đen trắng.
Trì Khuynh đàn lại bài hát này từ đầu đến cuối thêm lần nữa, Diệp Linh Ngân cũng theo đó ngâm nga, đợi đến khi bài hát kết thúc vẫn đang còn thưởng thức ý nghĩa của ca từ.
Trì Khuynh thấy được sự tán thưởng từ trong mắt cô, nhưng chỉ là, không phải đối với người mà là đối với bài hát.
Bàn tay đang treo trên phím đàn từ từ buông xuống, phủ lên đầu gối, Trì Khuynh lại thuận thế đưa ra lời mời thứ hai: “MV của bài này, vừa hay còn thiếu một vai nữ chính.”
Diệp Linh Ngân bỗng ngẩng đầu, rất nhanh sau đó liền hiểu được ý của anh ta, cong mi cười, cực kỳ sảng khoái đáp ứng: “Tôi nhận.”
Không cần nghi ngờ, cô thích bài hát này.
Trong lòng Trì Khuynh vui như nở hoa, khống chế biểu tình để không thể hiện quá rõ ràng.
Ở trong phòng nhạc một lúc, ngoài trời mưa dần lớn, bầu trời bị che kín bởi một tầng xanh sẫm bí ẩn, bốn giờ chiều mà sắc trời trông giống như chập tối.
Trì Khuynh cầu toàn đang cúi đầu sửa lại bài hát, Diệp Linh Ngân rảnh rỗi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không yên lòng mà lôi điện thoại ra.
Đến bây giờ cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của Hoắc Cẩn Hành.
Cô thừa nhận là mình đang dỗi, dỗi hành vi thờ ơ vô tâm của anh.
Trời mưa lớn như vậy, cũng không biết người kia, rốt cục bây giờ đang ở đâu.
“Tiểu Diệp, cô tới đây nhìn thử đoạn này một chút, lúc đó biên đạo nhảy đoạn này….”
Trì Khuynh gọi cô đến bàn bạc chuyện công việc, Diệp Linh Ngân cũng thuận thế để điện thoại vào trong túi áo khoác, bỏ lỡ mất dòng chữ nhỏ nhỏ hiển thị “Đang nhập….”.
Những chuyến bay trên sân bay đều vì mưa lớn mà bị delay, màn hình điện thoại của Hoắc Cẩn Hành vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn chưa được trả lời, mở ra rồi lại đóng lại.
Trợ lý Trương theo sát ngay bên cạnh: “Hoắc tổng, thời gian máy banh cất cánh bị dời đến sau 8h20 tối nay.
Tuy rằng máy bay vừa hạ cánh, nhưng mà dựa theo kế hoạch thì cũng không cũng dừng lại quá lâu, vẫn sẽ tiếp tục để cho một loạt chuyến bay bay đi nước ngoài. Chịu ảnh hưởng của thời tiết, cứ trì hoãn mãi không thể cất cánh.
Hoắc Cẩn Hành mở dự báo thời tiết trên điện thoại, lông mày xoắn lại, lập tức thay đổi hành trình: “Không đi nữa.”
Trợ lý Trương ngờ rằng mình nghe nhầm rồi.
Hợp đồng mấy tỷ, nói không đi là không đi?
Hoắc Cẩn Hành cầm điện thoại lên gõ chữ, gửi đến người được đính phần người liên lạc đặc biệt: “Đang ở đâu?”