Nhận được thẻ thang máy đặc biệt, Diệp Linh Ngân một đường không bị cản trở lên thẳng tầng trên cùng, nhập mật mã lên cửa, đôi dép lê nữ sớm đã được sắp xếp bên cửa, dường như là để đặc biệt tiếp đón cô.
Phòng khách không có ai, Diệp Linh Ngân đi thẳng vào bên trong, các cửa đều đóng chặt, chỉ có cửa thư phòng là mở rộng, Diệp Linh Ngân thả nhẹ bước chân bước lại gần.
Trợ lý và thư ký trong bộ vest chuyên nghiệp ngồi quanh bàn, trên tay cầm tài liệu báo cáo công việc.
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc dáng vẻ chăm chú, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím, trên mắt kính phản xạ ánh sáng của màn hình máy tính.
Đàn ông nghiêm túc là có mị lực nhất, cảnh tượng này trong mắt Diệp Linh Dẫn không chê vào đâu được, cô ấn lên trái tim đang đập thình thịch, hít một hơi thật sâu.
Báo cáo xong, Hoắc Cẩn Hành ký tên lên văn kiện, ba trợ lý đi cùng đều biết về thân phận của Diệp Linh Ngân, thấy cô xuất hiện ở đây, không chút kinh ngạc cùng hiếu kỳ nào, lần lượt chào: “Diệp tiểu thư” rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn một người, Diệp Linh Ngân trực tiếp đi đến ngồi vào lòng anh.
“Em rất nhớ anh.” Giọng điệu được đè thấp xuống của cô gái lộ ra vẻ ủy khuất, hai tay vòng qua cổ anh, những nhung nhớ sục sôi cuối cùng cũng được xoa dịu.
Cánh tay trắng nõn vòng qua cổ, hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về con gái tỏa ra trong vòng tay của cô, Hoắc Cẩn Hành cúi đầu, gương mặt lạnh lùng dần ấm lên: “Lớn vậy rồi còn làm nũng.”
Nghe thì dường như là chỉ trích, nhưng lại không có nửa điểm ý nghĩ đẩy người ra.
Diệp Linh Ngân không để ý nhiều như thế, cách lần trước gặp mặt đã là hai mươi ba ngày lẻ tám tháng, vừa gặp ở bãi đỗ xe, cô thiếu chút nữa không nhịn được, ngay lập tức bắt lấy người, dành từng phút giây dán bên người anh, “Anh Cẩn Hành, anh ở đây bao nhiêu ngày.”
“Hai ngày.” Theo lịch trình làm việc ban đầu anh sẽ không ở lại thành phố F, chỉ vì Diệp Linh Ngân gọi điện nói muốn gặp anh, mới tạm thời thay đổi kế hoạch.
“Tốt quá rồi!” Diệp Linh Ngân vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hai mắt sáng lấp lánh, giống như đứa trẻ nhận được viên kẹo mà nó mơ ước, bộ dáng khác một trời một vực với hình tượng trên mạng.
Bất luận Diệp Linh Dẫn xuất hiện với bộ dạng nào trên màn ảnh, thì trong mắt Hoắc Cẩn Hành, vẫn là cô gái nhỏ cần người khác chăm sóc.
Bởi vì đã lâu không gặp, Diệp Linh Ngân dựa sát vào anh không thể tách rời, lúc Hoắc Cẩn Hành làm việc, cô sẽ kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn nhìn trộm anh một chút.
‘Nhìn trộm’ một cách trắng trợn như thế, muốn không để ý đến cũng khó.
Hoắc Cẩn Hành thật sự không chịu nổi ánh mắt như thiêu đốt như vậy, tốc độ gõ bàn phím chậm lại.
“Ngân Ngân.”
“Có!” Cô tưởng mình được gọi đến, lớn tiếng đáp lại.
Lại nghe Hoắc Cẩn Hành giao việc không chút thú vị: “Tự mình vào phòng ngủ lấy sách lại đây chép.”
“Cái gì chứ, lại bảo em chép sách.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, rõ ràng là không hài lòng: “Lâu như vậy không gặp, anh không nhớ em sao?”
Nghe câu hỏi thẳng thắn của cô, Hoắc Cẩn Hành không bỏ lỡ bất cứ biểu tình nhỏ trên mặt cô.
Quả nhiên là tâm tình của cô gái nhỏ.
Hoắc Cẩn Hành buông chuột máy tính ra, dùng hành động biểu đạt sự dung túng của mình.
Anh đứng lê, vô tình phát hiện mu bàn chân lộ ra trong đôi dép lê của Diệp Linh Ngân hiện ra màu đỏ bất thường, ánh mắt ngưng trọng: “Chân sao thế kia?”
“Giày cao gót hôm nay đi không thoải mái.” Không nhắc thì không sao, anh vừa mở miệng quan tâm, cô dứt khoát thò chân ra khỏi dép lê, khoa trương mà nói: “Đau lắm.”
Hoắc Cẩn Hành nâng chân của cô lên kiểm tra, môi mỏng cong lên: “Mỏng manh.”
Mu bàn chân hơi đỏ nhưng không thật sự bị thương, chỉ là cố ý phóng đại lên để anh đau lòng.
Kiểu than thở này không phải lần đầu tiên, Diệp Linh Dẫn là cô gái cực kỳ yêu cái đẹp, lúc trước học phụ nữ trưởng thành đi giày cao gót đi đường còn không vững, lắc lư lắc lư ngã vào lòng anh.
Nhưng nếu bảo cô đừng đi nữa, cô lại không chịu, sau đó trực tiếp mời giáo viên chuyên nghiệp về dạy cô cách đi sao cho đúng, bây giờ cô thậm chí có thể giẫm lên giày cao gót mà chạy.
“Không vừa thì thay đôi khác.” Hoắc Cần Hành kiểm tra xong lại lần nữa đi dép lại cho cô, không chọc thủng vỏ bọc yếu đuối của cô.
Biết Hoắc Cẩn Hành bộn bề công việc, Diệp Linh Ngân cũng không yêu cầu gì quá đáng, chỉ bảo anh cùng ăn cơm tối, ăn cơm xong thì làm việc này việc kia.
Người đại diện Đoạn Văn gửi cho cô mấy cái tin nhắn, hỏi cô về tình hình ghi hình, Diệp Linh Ngân trả lời từng cái một, Đoạn Văn trực tiếp gọi điện thoại qua: “Cô với Hướng Vân Sương ở với nhau thế nào rồi.”
“Cũng tạm, hôm nay khịa cô ta hai câu.” Ngữ khí không chút để ý của cô suýt chút nữa khiến Đoạn Văn bị nhồi máu cơ tim.
“Cô cô cô, cô khịa Hướng Vân Sương?” Đoạn Văn hận không thể diễn một màn chết ngay tại chỗ cho cô xem, “Linh Ngân, chị biết cô thật sự có tài, nhưng dù sao cô còn chưa đứng vững gót chân, trong giới này của chúng ta người nịnh cao đạp thấp không thiếu, nếu thật sự chọc giận cô ta, sợ là sống không tốt.”
Hướng Vân Sương từng là nữ vương phim thần tượng, phim thần tượng nổi tiếng của hai năm trước cơ hồ đều có mặt của cô ta, ngay sau đó trong hai năm liên tiếp làm người phát ngôn cho một thương hiệu nổi tiếng trong nước, giá trị bản thân tăng lên vùn vụt, cũng coi như có chút tiếng nói.
“Bây giờ bên ngoài đều nói Hướng Vân Sương có quan hệ thân mật với tổng tài của Hoắc Thị, nếu là sự thật, vị này vừa động miệng là có thể cắt đứt con đường ngôi sao của cô.” Giọng nói của Đoạn Văn nghiêm trọng mà thâm trầm: “Chị nghe nói hai năm trước có một minh tinh lưu lượng nổi tiếng quá nhanh, không biết sao lại trêu vào Hoắc Cẩn Hành, bị phong sát trong vòng một đêm.”
“Em biết mà.” Diệp Linh Ngân nằm sấp trên sopha, nhàn nhã tiết lộ một sự thật: “Vì người kia là tên khốn nạn, ý đồ trêu ghẹo thực tập sinh của trại huấn luyện, Hoắc Cẩn Hành tinh thần chính nghĩa, trừ gian diệt ác, là đang làm việc tốt nha~”
Cách một cái màn hình, Đoạn Văn đương nhiên không nhìn thấy lúc nghệ sĩ nhà mình nhắc đến ba chữ “Hoắc Cẩn Hành”, đôi mắt lấp lánh như sao, một bộ dáng mê muội.
Đoạn Văn giậm chân đấm ngực: “Diệp Linh Ngân, cô có thể chú ý trọng điểm không!”
Cô nên nói là đúng, Hướng Vân Sương có quan hệ không đơn giản với Hoắc Cẩn Hành, mà Hoắc Cẩn Hành thế lực to lớn, bọn họ không trêu vào nổi.
Diệp Linh Ngân là nghệ sĩ mà Đoạn Văn tiếp quản từ sư tỷ bị bệnh cách đây không lâu, nhóm nhạc nữ debut ở vị trí C, dựa vào khuôn mặt và tài năng để hoạt động trong mắt công chúng, là một hạt giống tốt, chỉ là, Diệp Linh Ngân không có bối cảnh to lớn làm hậu thuẫn, với tính cách này nhất định phải chịu khổ, Đoạn Văn không muốn mất đi hạt giống tốt sớm như thế.
Diệp Linh Ngân đang muốn bảo chị ấy đừng lo, Đoạn Văn đã vội vội vàng vàng cúp máy, lại gọi điện cho Tiểu Ngư, dặn đi dặn lại Tiểu Ngư quản chặt Diệp Linh Ngân đừng để cô gây chuyện.
Tiểu Ngư truyền đạt lại nguyên văn cho Diệp Linh Ngân, trong lòng Diệp Linh Ngân đã có quyết định: “Em đáp ứng chị ấy trước đi, chị sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với chị ấy.”
Tiểu Ngư là người mà Hoắc Cẩn Hành sắp đặt, từ khi Diệp Linh Ngân đi học đã luôn làm trợ lý bên người cô, mà Đoạn Văn là người thay thế sau khi người đại điện trước đây đổ bệnh, cho đến trước mắt, Đoạn Văn vẫn chưa biết quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành.
Đoạn Văn bảo cô tỏ ra yếu yếu kém là ý tốt, nhưng, người con gái mà Hoắc Cẩn Hành nuôi lớn, tuyệt đối không thể ăn nói khép nép để người khác khi dễ.
10h tối, Diệp Linh Ngân đã tắm rửa sạch sẽ ngồi trên sopha, liên tục quay đầu nhìn về phía thư phòng không biết bao nhiêu lần.
Cô không vào trong làm phiền, cũng không cho Hoắc Cẩn Hành đóng cửa, ánh đèn hắt trên hành lang, là biết anh còn làm việc ở trong.
Đột nhiên hành lang vang lên tiếng bước chân, Hoắc Cẩn Hành từ từ từ trong bóng tối của hành lang đi ra, Diệp Linh Ngân trong lòng đầy chờ mong, hỏi: “Anh bận xong rồi à?”
“Rót nước.” Anh nhàn nhạt đáp lại.
“Em giúp anh.” Diệp Linh Ngân vội vàng đi rót một cốc nước, đưa cho anh như thể tranh công.
Hoắc Cẩn Hành cầm cốc bằng một tay, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều: “Buồn ngủ thì đi ngủ.”
“Không buồn ngủ!” Diệp Linh Ngân lắc đầu nguầy nguậy, chỉ về phía thư phòng thúc giục: “Em ở đây chơi, anh mau xử lý xong công việc.”
Hoắc Cẩn Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, xác nhận trong đôi mắt của cô đầy chân thành, mới rời đi.
Sau khi Hoắc Cẩn Hành rời đi, Diệp Linh Ngân quay lại sopha, bắt lấy gối ôm ấn dưới cằm, biểu cảm đáng thương, thầm nhủ chỉ nheo mắt một chút, mí mắt cụp xuống mấy lần, cuối cùng không thể cưỡng lại lời mời gọi của Chu Công nhắm mắt lại.
Phía sau sopha phát ra tiếng thở dài không biết phải làm sao, Hoắc Cẩn Hành sớm đã dự liệu được tình cảnh này.
Diệp Linh Ngân hồi còn đi học cũng thường chạy vào phòng làm việc của anh nói muốn cùng anh làm việc, cuối cùng luôn không cưỡng lại sự buồn ngủ mà ngủ gật đủ các loại tư thế.
Lúc này, cô gái nửa nằm nửa ngồi trên sopha, mái tóc dài ngang vai tùy ý che má, dung nhan trắng tuyết như ẩn như hiện, ánh mắt khẽ di chuyển, dừng lại ở đôi chân đan nhau, trơn nhẵn trắng muốt lại mảnh mai.
Cô nhóc lúc đầu mỏng manh yếu đuối, bẩn hề hề đã sớm biến thành công chúa cực kỳ xinh đẹp.
Công chúa anh tự tay nuôi lớn.
Hoắc Cẩn Hành quay về phòng lấy ra chiếc chăn mỏng đắp lên đùi cô gái, bế ngang người lên.
Vài lọn tóc xoăn tán loạn rơi trên cần cổ trắng ngần, Diệp Linh Ngân vẫn còn buồn ngủ mở hờ mắt ra, dường như cảm thấy ngứa, nâng tay lên gãi, nhưng lại vô tình quệt qua yết hầu người đàn ông.
Bước chân Hoắc Cẩn Hành dừng lại, đáy mắt nổi lên sóng lớn.
Cánh tay bị “hất” trở về, Diệp Linh Ngân ngoan ngoãn co vào trong lòng anh, sự va chạm trong khoảnh khắc đó dường như chỉ là ngoài ý muốn, Hoắc Cẩn Hành lại bước tiếp, đưa cô vào phòng ngủ, ổn định đặt lên chiếc giường mềm mại.
Tiểu Ngư vẫn luôn đợi dưới lầu cuối cùng cũng nhận được thông báo, bị Hoắc Cẩn Hành gọi lên thư phòng hỏi: “Gần đây gặp phải chuyện gì?”
Tin tức mà Hoắc Cẩn Hành hỏi đương nhiên có liên quan đến Diệp Linh Ngân, Tiểu Ngư báo cáo hết việc lớn việc nhỏ cho anh nghe, bao gồm cả ân oán với Hướng Vân Sương.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Linh Ngân tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Hoắc Cẩn Hành đâu, chỉ để lại thư ký Chu ở lại đợi lệnh.
Thấy Diệp Linh Ngân khoanh tay khó chịu ngồi đó, thư ký Chu liền biết tiểu tổ tông này không vui, nhất định là đang trách Hoắc Cẩn Hành đi quá sớm, không nói gì với cô.
Làm một nhân viên cũ đi theo Hoắc Cẩn Hành nhiều năm, thư ký Chu làm cho tính khí của tiểu tổ tông này tốt hơn, cười cười giải thích: “Hoắc tổng là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.”
Diệp Linh Ngân không nói gì.
“Tiểu thư Ngân Ngân đừng giận nữa, đây là đồ Hoắc tổng bàn giao phải đưa cho cô.” Thư ký Chu liên tục vỗ về, cầm lại một chiếc hộp đặt trên đất, từ trong đó lấy ra một đôi giày nữ hoàn toàn mới, đế thấp.
Nhìn thấy đôi giày mới xinh đẹp, cuối cùng Diệp Linh Ngân cũng cười.
Hoắc Cẩn Hành không bao giờ qua loa từng lời nói của cô.
Diệp Linh Ngân đi giày lên, trực tiếp đi thang máy đi xuống, không ai biết tối qua cô đổi phòng.
Trên đường đi đến hiện trường ghi hình, tâm tình Diệp Linh Ngân cực tốt, nói chủ đề gì cũng sẽ đáp lại hai câu, Triệu Kha Dục thụ sủng nhược kinh.
Đến nơi ghi hình 《Nhật Ký nhịp tim》 “thám tử nhịp tim” đã vào vị trí.
Sau khi khởi động, MC lập tức dẫn chủ đề đi đúng quỹ đạo: “Đầu tiên chúng ta hãy xem hai đoạn video ngắn.”
Cặp khách mời thứ nhất là một cặp yêu nhau sáu năm từ lúc đi học đến lúc đi làm, họ tốt nghiệp xong thì bắt đầu sống với nhau, lúc đầu còn rút ra thời gian hẹn hò, thay đổi theo thời gian, dần dà họ quen với phương thức dậy sớm đi làm, tối về ăn cơm nghỉ ngơi, không còn tiêu phí tâm tư hẹn hò nữa, họ vẫn như cũ ở với nhau, nhưng đã sớm mất đi niềm vui của cuộc sống, thậm chí còn hoài nghi tình yêu ngây thơ nồng cháy lúc ban đầu đã không còn nữa.
“Hiện tại là thời kì tiết tấu nhanh, rất nhiều người trẻ tuổi vì cuộc sống bôn ba, bận rộn với công việc mà bỏ lỡ người bên cạnh. Sống với nhau lâu rồi, những cảm xúc mạnh mẽ thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt cũng dần dần biến thành bình thản vô vị, Kế tiếp, chúng ta hãy xem ngày đầu tiên họ vào ở ngôi nhà nhỏ lãng mạn, phương thức ở với nhau có thay đổi hay không.” MC dẫn vào chủ đề, màn hình của trường quay bắt đầu thay đổi hình ảnh.
Cặp đôi trẻ tuổi buông hành lý bước vào trong phòng nhỏ, trên bàn để hai chiếc hộp, tờ giấy được dán bên trên nói rằng đây là món quà được chuẩn bị cho họ.
Mở chiếc hộp ra, khách mời thấy rõ hướng dẫn sử dụng bên trên, là hai cái “vòng tay nhịp tim” một đen một hồng.
Xem đến đây, trong lòng Diệp Linh Ngân hiểu đây là thủ đoạn tiếp thị của nhà tài trợ, “vòng tay nhịp tim” chính là vòng tay theo dõi nhịp tim, nói cách khác có thể giao cho nó hành động biểu lộ tình cảm lãng mạn.
MC kịp thời ném ra chủ đề: “Ấy, các bạn biết loại vòng tay này không?”
Những người khác lần lượt phụ họa.
“Mùa này, chúng tôi chuẩn bị cho khách mời một phần quà nhỏ đặc biệt, đoạn thời gian sau này, họ sẽ cùng nhau đeo chiếc vòng tay nhịp tim này sinh hoạt.” MC mỉm cười lấy hộp đựng đồ trong gầm bàn ra, “Không chỉ họ, mỗi vị thám tử nhịp tim ở đây ngày hôm nay cũng sẽ nhận được một chiếc vòng tay nhịp tim định chế.”
Diệp Linh Ngân cầm được trong tay mới phát hiện, trên dây đeo của vòng tay có in một logo bằng chữ, nhà tài trợ thật có tâm.
Xem màn tương tác “ngọt ngào”, nội tâm Diệp Linh Ngân không chút gợn sóng, cho đến khi cặp đôi ở một mình trong một không gian có bầu không khí chật hẹp, vòng đeo tay phát hiện nhịp tim tăng lên đột ngột, Diệp Linh Ngân trừng lớn hai mắt, ngay lập tức hiện lên trong lòng cô.
Ghi hình kết thúc, Diệp Linh Ngân trực tiếp mang vòng tay nhịp tim về khách sạn.
Hoắc Cẩn Hành vẫn chưa về, cô ở trong phòng do tổ chương trình sắp xếp trước, Triệu Kha Dục đến mời cô ăn cơm, Diệp Linh Ngân từ chối.
Khoảng một tiếng sau, Diệp Linh Ngân nghe điện thoại, mang đồ của mình lên lầu.
Cùng lúc đó, Hướng Vân Sương nhận được tin nhắn mà trợ lý gửi tới 【Mau tới gara để xe】
Vì không xác định tối nay Hoắc Cẩn Hành có trở khách sạn không, Hướng Vân Sương luôn để trợ lý ôm cây đợi thỏ ở bãi đỗ xe, ngàn mong vạn chờ đợi tin tốt gửi đến của trợ lý, cô ta trang điểm đẹp đẽ chuẩn bị xuống bãi đỗ xe để làm ra một cuộc tình cờ gặp gỡ.
Hướng Vân Sương ôm lòng mong chờ ra khỏi cửa, lại ngoài ý muốn thấy Diệp Linh Ngân đi sang một cái thang máy khác.
Hướng Vân Sương nhăn lông mày: lẽ nào tiểu yêu tinh kia cũng ôm tâm tư như mình?
Cô ta cứ cảm thấy lạ, đuổi theo nhìn một cái, tầng mà thang máy đi đến, đi thẳng lên… tầng trên cùng.