Chương 18: Chúng ta còn rất nhiều 14 năm

11 THÁNG HAI, 2022

Trans+ editor: Hi Văn

Beta: Nguyệt Nguyệt

Chỉnh lý quần áo xong, anh lại tiện tay lướt qua hai sợi tóc tán loạn giữa trán, nhiệt độ đầu ngón tay đều nóng.

Diệp Linh Ngân đứng bất động tại chỗ, những cái bánh sừng bò được xếp ngăn nắp trước áo khoác, trong áo len ấm áp, lớp lông tơ quấn hai vòng quanh cổ, căn bản là không lạnh.

“Anh ta là Từ Chu Dương.” Diệp Linh Ngân tiến đến bên tai anh khẽ nhắc nhở.

Hoắc Cẩn Hành lẳng lặng nhìn cô, dường như sớm đã nhìn ra thân phận của đối phương, không có bất ngờ tí nào.

Cô cau mày:“Đi nhanh thôi, vạn nhất anh ta nhận ra thì tiêu mất.”

“Sợ cái gì?” Hoắc Cẩn Hành âm trầm hỏi.

Diệp Linh Ngân cau mày sâu hơn.

Còn hỏi cô sợ cái gì?

Đương nhiên là sợ Từ Chu Dương biết quan hệ của hai người, mượn việc này làm thành bài viết.

Mặc dù cảm giác khi tiếp xúc với Từ Chu Dương không tệ, nhưng lòng người khó dò, từ một mức độ nào đó để nói, cô không tín nhiệm bất kỳ ai.

“Đi thôi.” Diệp Linh Ngân nói nhẹ, nơi này không tiện giải thích nhiều, dứt khoát trực tiếp bắt lấy cánh tay kéo người đi.

Từ Chu Dương ở phía sau luôn nhìn theo hướng hai người rời đi, cau mày suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì, nhìn chằm chằm vào cánh tay của người đàn ông, hướng xuống.

Thấp thoáng lộ ra hạt châu là…

Tràng hạt.

Hội chùa náo nhiệt và long trọng, Diệp Linh Ngân kéo Hoắc Cẩn Hành một mực đi về phía trước, mơ hồ không rõ lúc đến bên đường.

Về nhà chỉ là viện cớ qua loa của Từ Chu Dương, thời gian còn sớm, cô lại không muốn nhanh như vậy trở về ngôi nhà cổ sâu sắc kia.

Đi lên phía trước, người càng nhiều, Diệp Linh Ngân dán mắt vào tay đang lay động của Hoắc Cẩn Hành lúc di chuyển, chính xác không sai nắm được người, bàn tay trắng trẻo và mảnh mai của cô gái tương phản rõ rệt so với bàn tay dày rộng của người đàn ông.

Cô không phải dùng ngón tay bao bọc tay của Hoắc Cẩn Hành, tay phải chủ động dán vào lòng bàn tay anh, tách các ngón tay trái của anh ra sau đó lại bắt đầu khép lại, giữ chặt.

Như vậy bước đi, đảo ngược lại là Hoắc Cẩn Hành dắt cô.

“Ở đây đông người, em sẽ đi lạc.” Cô kịp thời tìm sẵn cớ cho hành động của mình, không cho Hoắc Cẩn Hành cơ hội từ chối.

Sợ lại gặp người quen, Diệp Linh Ngân như đem chính mình vũ trang đầy đủ lên, chỉ lộ đôi mắt đẹp bên ngoài.

Bất ngờ, vừa mới bước ra khỏi vòm cột đá này thì tình cờ gặp một người quen.

“Ân Ân?” Đối phương không nhìn thấy cô, cô nhận ra người.

Hứa Tri Ân sớm biết quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành, không cần phải che giấu.

Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Tri Ân nhìn ngang nhìn dọc, trên cổ còn đeo một chiếc máy ảnh.

“Ơ, hai người cũng ở đây.” Là đến hội chùa chụp ảnh, nhìn người trước mắt vũ trang đầy đủ, cái nhìn đầu tiên đều không dám nhận ra, Hoắc Cẩn Hành ngược lại phải thừa nhận rất có kiến thức và kinh nghiệm.

“Trùng hợp.”

Hai người chào hỏi, Hứa Tri Ân vỗ nhẹ vai cô ý ra hiệu, Diệp Linh Ngân bất đắc dĩ đã nới lỏng tay, đi vài bước đến bên cạnh cô ấy, hai cái đầu tụm lại một chỗ nhẹ nhàng nói:“Cho tớ mượn chiếc xe.”

“Làm sao vậy?” Diệp Linh Ngân có chút ngoài ý muốn.

Hứa Tri Ân không thiếu tiền cũng không thiếu xe, đột nhiên cần mượn xe, còn thật là mới lạ.

Hứa Tri Ân ôm chặt máy ảnh, chậm chạp mở miệng:“Tớ gần đây, nhìn trúng một người đàn ông.”

Diệp Linh Ngân đồng tử hơi mở.

Không hổ là chị em, đến người mình thích đều là loại chủ động.

“Tớ muốn mời anh ấy làm người mẫu của tớ, nhưng anh ấy không đáp ứng, từ chối rất dứt khoát.” Nghĩ đến bị từ chối một cách nhẫn tâm, Hứa Tri Ân hít thở sâu:“Tớ nghe ngóng được, anh ấy rất thích xe, gần đây tớ điên cuồng bổ sung kiến thức.”

“Vì một người mẫu liều như vậy à?” Dựa vào địa vị hiện tại của Hứa Tri Ân, muốn chụp cái gì không phải đống người mẫu dâng đến cửa sao?

“Cậu không hiểu, gặp được một người mẫu hoàn toàn hợp ý thật quá khó, tướng mạo và thân hình của người đó mỗi một điểm đều làm tim tớ nhảy điên cuồng.” Cô ấy nói đến kích động nắm chặt tay, nghĩ đến người đàn ông cơ thể toát ra hơi thở nội tiết tố kia, dopamine trong cơ thể tăng vọt.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, người rất thích xe kia, Hứa Tri Ân định ra tay từ yêu thích xe của đối phương,“Xe kia toàn cầu có giới hạn, một trong số đó Hoắc tổng nhà cậu lấy một chiếc.”

Diệp Linh Ngân hiểu ý của cô ấy, mơ hồ hạ cằm gật đầu:“Cũng được.”

Hoắc Cẩn Hành nhiều xe, mượn một chiếc không phải là chuyện khó.

Diệp Linh Ngân một hơi đáp ứng, chuyển đầu nhìn Hoắc Cẩn Hành nói rõ ràng, Hứa Tri Ân không đến ngăn trở, chỉ nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành gật đầu.

Hứa Tri Ân:“……”

Tay gần như nâng lên chậm rãi hạ xuống.

Trước khi gặp Diệp Linh Ngân cô ấy chưa nghĩ đến chuyện này, lúc này vừa vặn nhìn thấy, trước khi mở miệng cô ấy đang do dự, xét cho cùng chiếc xe giá trị không nhỏ, mà Hoắc Cẩn Hành hành sự lạnh lùng, không nhất định sẽ cho mượn.

Ôm hy vọng muốn thử mở miệng, không nghĩ tới Diệp Linh Ngân lại nói dứt khoát như vậy, giống như hỏi anh buổi chiều có thể mời bạn bè ăn cơm không, và Hoắc Cẩn Hành đáp ứng rồi, đến thời gian suy nghĩ cũng không cần.

“Cảm ơn nha.” Hứa Tri Ân đĩnh đạc biểu đạt cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Vốn dĩ chỉ là môi trên chạm môi dưới, chuyện của một câu nói.

“Cậu nói Hoắc tổng nhà cậu nghe lời cậu như vậy, hay là……” Hứa Tri Ân quay đầu nhìn lướt qua bên kia, muốn thử xem sao:“Hay là cậu giúp tớ thuyết phục, để anh ấy làm người mẫu cho tớ một lần.”

Diệp Linh Ngân uốn khoé miệng thật sâu, sau một giây, từ chối một cách nhẫn tâm:“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hứa Tri Ân:“ ! ”

Liền biết là không thể.

Thời gian gặp gỡ trong trường hợp hôm nay không thích hợp để chị em tán gẫu bát quái. Hai người có sắp xếp, nói vài câu định đường ai nấy đi.

Hứa Tri Ân đột nhiên giơ máy ảnh lên:“Hai người muốn chụp chung không? ”

“Muốn!” Diệp Linh Ngân không chút do dự đồng ý, bước chân nhanh chóng quay lại bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, khẽ giơ ngón tay cái hướng Hứa Tri Ân.

Không cần chờ đợi, Hứa Tri Ân liền chụp lại, đại khái đem đầu của hai người trước ống kính ngắm chuẩn.

Đều là người rất ăn ảnh, nhan sắc không cần bàn cãi, Hứa Tri Ân nhấp tách tách vài tấm trực tiếp dùng điện thoại xuất file gửi cho Diệp Linh Ngân, vẫy tay với cô nói tạm biệt.

Trong ảnh, cả người cô gái mặc đồ len đỏ hơi dựa sát vào người đàn ông bên cạnh, tùy ý khoa tay múa chân cắt ghép tăng thêm một phần linh hoạt xinh đẹp, thân hình dày rộng của người đàn ông che chở gió sương cho cô, những vật bên cạnh lu mờ thành cảnh đêm mù mịt.

“Kỹ thuật của Ân Ân không phải nói.” Bậc thầy chụp ảnh chân chính, tùy tay chụp một tấm giống như chuyên tâm làm ra.

Hoắc Cẩn Hành cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô, bình luận một câu đơn giản“không tệ”, cô vuốt lại vài tấm để xem kỹ hơn, dường như không tính phải gửi cho anh.

Hoắc Cẩn Hành đầu mày hơi vặn, thẳng đến khi Diệp Linh Ngân đem điện thoại bỏ vào trong túi, đều không nhận được tấm ảnh cô gửi.

Lúc trước chụp ảnh đều sẽ gửi cho anh xem, có anh tham dự cùng chụp ảnh ngược lại cất đi?

Trước mắt anh không nói gì, chỉ hỏi:“Còn muốn đi đâu chơi?”

Diệp Linh Ngân lắc đầu:“Đi mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”

Cô không muốn về nhà quá sớm, liền tìm một gác xép ngồi uống trà.

Chắc là bởi vì hôm nay dậy sớm, buổi trưa luôn quay phim không nghỉ ngơi, yên tĩnh một lát liền không kiềm chế được cơn buồn ngủ, hai mắt nhìn điện thoại liền nằm ở trên bàn nhắm mắt lại.

Gác xép an tĩnh ngăn lại tạp âm ầm ĩ bên ngoài, nghe thấy âm thanh hít thở đều đặn phía sau, Hoắc Cẩn Hành cẩn thận lấy điện thoại trong tay cô ra, dễ dàng mở khóa.

Mở album ảnh chính là hai tấm ảnh vừa rồi, thế giới trong ống kính tươi sáng và đầy màu sắc, như đôi mắt của cô.

Hoắc Cẩn Hành thu phóng màn hình, sau đó nhấc điện thoại của cô lên làm vài thao tác, trong khoảng trống gửi đến album ảnh của mình.

Hoạt động hội chùa sắp kết thúc, Hoắc Cẩn Hành đem người dáng vẻ buồn ngủ đánh thức:“Ngân Ngân, nên đi rồi.”

Mùa xuân trước sau hai ngày cần phải quay về nhà cũ, đây là quy củ của nhà họ Hoắc, cho dù Hoắc Cẩn Hành không thích vẫn phải tuân theo. Cuối cùng anh lấy mình làm gương. Diệp Linh Ngân có thể tự do quyết định chỗ, nhưng Hoắc Cẩn Hành là lựa chọn duy nhất của cô.

Tiệc đoàn viên của nhà họ Hoắc giống như hoàn thành nhiệm vụ, khi về nhà cụ bà và Hoắc phu nhân đều đã nghỉ ngơi trong phòng mình, ngôi nhà to lớn trông hoang vắng.

Hai người về phòng riêng, Diệp Linh Ngân ở cầu thang gặp Diệp quản gia, vội vàng gọi người lại:“Chú Diệp, chú đợi đã.”

Cô chạy về phòng, rất nhanh cầm lấy một bao lì xì dày ra, nhét vào trong tay Diệp quản gia:“Chú Diệp, giao thừa vui vẻ.”

“Này, không cần….” Diệp quản gia sắp từ chối bị Diệp Linh Ngân đưa tay cản lại.

“Cần, đây là việc cháu nên làm.” liền dựa vào đặt họ “Diệp” cho cô, cô liền sẽ tiếp tục làm điều này.

Diệp quản gia gật đầu, không có lại từ chối.

Chờ sau khi Diệp Linh Ngân đi, Diệp quản gia nhìn bóng lưng cô gái trẻ nhẹ thở dài, ánh mắt vui vẻ an tâm.

Năm ấy một lúc mềm lòng, với người vợ không sinh được con thương lượng nhận nuôi đứa bé này, cho cô một thân phận. Sau này vợ không may qua đời, ông định cả đời này không tái hôn, đứa nhỏ mang họ “Diệp” này thực sự trở thành hậu duệ của ông.

Là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc các vị lão trưởng bối trong nhà vì thân thế của cô mà có thành kiến, nhiều năm không buông bỏ.

Diệp Linh Ngân về phòng tắm nước nóng và cánh hoa, trong hơi nóng lưu động quanh người, cả người như một lò sưởi ấm áp. Cơ thể bước vào trạng thái thả lỏng, Diệp Linh Ngân tựa vào bồn tắm xem điện thoại, đếm thời gian thay đổi, đứng dậy mặc quần áo.

Hiện tại đã là mười một giờ rưỡi tối, cô quay về phòng chậm như rùa thay đồ sấy khô tóc, thoa kem dưỡng da có hương thơm, làn da rạng rỡ và mịn màng. Một lúc sau, Diệp Linh Ngân từ phòng ngủ đi ra, nhẹ nhàng quen thuộc hướng một bên khác đi đến, đứng trước cửa nơi đến giơ tay nhẹ gõ cửa.

Nghe thấy âm thanh, Hoắc Cẩn Hành đứng dậy mở cửa, chỉ thấy cái đầu nhỏ chui vào cửa, chìa tay hướng anh chào hỏi:“Chào buổi tối.”

Diệp Linh Ngân cúi đầu dán người vào cánh cửa, nhỏ giọng nói:“Em lén lút đến, không ai nhìn thấy.”

Hoắc Cẩn Hành yên lặng.

Trong nhà của mình, nghênh ngang đi qua đi lại đều không ai dám nói một câu không phải.

Nhưng tư duy của diễn viên nhỏ này tinh ranh đôi khi làm một số động tác bất ngờ, Hoắc Cẩn Hành cũng không vạch trần, khoanh tay dựa vào cửa, hỏi:“Có việc ?”

“Em đến cùng anh bước sang năm mới nha.” Biểu cảm của cô khoa trương, lúc cười lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp.

Hoắc Cẩn Hành ở cửa lùi bước để cô đi vào, tiểu cô nương như mèo lẻn vào phòng, chìa tay liền hỏi anh:“Bao lì xì của em đâu?”

“Thẻ đen còn không đủ cho em tiêu?”

“Mới không phải.” Cô không thiếu tiền nhưng ý nghĩa của bao lì xì và thẻ làm sao giống nhau chứ.

Tại năm mới nhận được lì xì, như nhận được một phần chúc phúc, cô không cần rất nhiều, có người kia là đủ rồi.

Hoắc Cẩn Hành xoay người đi đến trước bàn, đưa tay kéo mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bao lì xì đưa đến trước mặt cô, rõ ràng sớm có chuẩn bị.

“Cảm ơn anh.” Cô ngọt ngào nói cảm ơn, làm ảo thuật từ sau người lấy ra một bao lì xì in chữ vàng bất đồng đặt vào tay Hoắc Cẩn Hành, “Này là của anh.”

Hoắc Cẩn Hành trước giờ không quan tâm cái này, với họ mà nói, phong thư nhỏ này chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy lác đác, đến khi Diệp Linh Ngân ở bên cạnh anh, anh mới biết tình nghĩa nặng trĩu trong đó, giàu có hơn nữa cũng không đổi được giá trị.

“Anh, anh qua bên này đi, tối nay có ngôi sao, hướng này có thể nhìn thấy.” Cô sớm kéo Hoắc Cẩn Hành đến thăm dò một địa điểm tốt,“Chúng ta ở đây đợi sang năm mới.”

“14 năm.”

“Ừm?” Diệp Linh Ngân ngây người, sau đó phản ứng lại hàm ý của đại biểu 14 năm, nhe răng cười:“ Chúng ta sẽ còn rất nhiều 14 năm.”

Hoắc Cẩn Hành giơ tay, xoa tóc cô.

Nhìn những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm đen, che đậy tiếng thở dài thầm lặng trong tim.

“Còn lại một phút.” Diệp Linh Ngân đứng ở cửa sổ đếm thời gian, một làn gió mát lướt qua má, cô bỗng nhiên nhớ đến:“Thiếu chút nữa quên mất, hôm nay chưa đăng Weibo.”

Cầm điện thoại lên nhìn, còn có tin nhắn nhắc nhở đặc biệt của Đoạn Văn.

Diệp Linh Ngân bận rộn đăng nhập Weibo, xem lướt qua vài tấm ảnh, chọn tấm ảnh trong mắt thấy hiệu quả tốt nhất, soạn chữ câu chúc phúc năm mới, nhanh chóng tại thời điểm 0 giờ đăng lên.

Weibo vừa đăng lập tức có người Like bình luận, Diệp Linh Ngân luyện thành thói quen, vứt điện thoại đến bàn bên không quan tâm nữa.

Cô không biết bản thân chân trước vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại nằm trên bàn chớp tắt rung rung, liên tiếp không ngừng.

Chính Đoạn Văn đang núp trên Weibo xem tiểu yêu tinh đăng ảnh selfie vừa lòng gật đầu, chính là muốn khen cô lần này chuyên nghiệp đúng giờ, vuốt đến trước một bình luận, bỗng nhiên thấy không thích hợp.

[Góc dưới bên trái tấm ảnh?]

[Đồ vật xuất hiện trong hình có chút quen mắt.]

[Bức ảnh này có đồ gì đó.]

[……]

Đoạn Văn xoa xoa mắt, hận không thể lập tức mang kính hiển vi đến.