21 THÁNG MỘT, 2022
Trans+ edit: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Hoắc Cẩn Hành kẹp tấm ảnh trên ngón tay, mắt hẹp dài lướt qua gương mặt căng thẳng của cô, không nhìn thấu cảm xúc.
Nửa ngày mới hỏi:“Dùng để làm gì?”
“…..” Diệp Linh Ngân nhất thời nghi ngờ thái độ của anh, dứt khoát giả làm người câm.
“Xem mắt.” Anh lại hỏi, ngón tay cầm tấm ảnh càng dùng lực.
Diệp Linh Ngân nhìn kỹ, thấy tấm ảnh giữa ngón tay bị vặn đến biến dạng, chớp chớp mắt.
“Xem ra Ngân Ngân nhà chúng ta muốn tìm bạn trai rồi.” Hoắc Cẩn Hành đem tấm ảnh kia ép lên bàn trà, ngữ khí nhàn nhạt:“Có người thích rồi à?”
“Có một vài…..” Cô âm thầm quan sát sắc mặt của Hoắc Cẩn Hành, chợt đổi giọng:“Em thấy vẫn được.”
“Ánh mắt gì?” Hoắc Cẩn Hành cười lạnh, mấy bức ảnh kia một tấm ảnh cũng không xem vô. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, anh không thể cho phép Diệp Linh Ngân làm càn, trực tiếp quở trách:“Em còn nhỏ, không vội.”
Nghe câu này, Diệp Linh Ngân lập tức phản bác:“Em tức khắc thì 24 tuổi, có thể yêu đương rồi.”
“Bạn học của em đều kết hôn sinh con rồi đấy.” Trong hai năm qua là bạn học kết hôn, cô thì đưa không ít tiền quà, còn có con của một hai người đã đầy tháng rồi.
Ngữ khí của cô rất gấp, phản ứng rõ ràng quá mãnh liệt, như sự phản nghịch của tuổi dậy thì.
Hoắc Cẩn Hành bất động thanh sắc lấy đi phong bì duy nhất còn lại trên tay cô, chần chừ giây lát, nhẹ nhàng nói ra:“Có thể yêu đương, nhưng cần phải thông qua sự đồng ý của anh.”
Còn ai đồng ý, lúc nào đồng ý, nên không nên đồng ý, còn nói điều gì khác.
“Không thành vấn đề nha, khẳng định sẽ thông qua sự đồng ý của anh.” Diệp Linh Ngân không quản nhiều như vậy, cô chỉ cần Hoắc Cẩn Hành nhận ra cô đã trưởng thành rồi, có thể tự do yêu đương, vậy là đủ rồi.
Hoắc Cẩn Hành còn không đồng ý, một mình cô làm sao yêu đương?
Chuyện tấm ảnh dường như nhẹ nhàng bỏ qua, hai người đều ăn ý không nhắc lại, chỉ là ngày hôm đó, Diệp Linh Ngân căn bản đến một tấm ảnh còn không xem rõ, toàn bộ ảnh đều bị Hoắc Cẩn Hành tịch thu.
Không lâu sau, trong thùng rác đựng giấy vụn trong phòng sách nhiều thêm một đống mảnh vụn ảnh.
Thư ký Chu phát hiện mấy ngày gần đây tâm tình ông chủ có chỗ không đúng, mặc dù mặt lạnh giống như mọi ngày, uy nghiêm lại lạnh lùng, nhưng hai ngày nay, nhưng giữa hai đầu lông mày nhiều hơn sự nghiêm khắc.
Công việc hôm nay hoàn thành, thư ký Chu chuẩn bị tan ca thì bị gọi lại:“Thư ký Chu.”
“Hoắc tổng?” Thư ký Chu khi bị gọi tên sau lưng thấy lạnh.
Căng thẳng chờ, nghe anh hỏi:“Con gái cô, có yêu sớm không?”
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt thư ký Chu thiếu chút nữa rạn nứt, khéo léo nhắc nhở:“Con gái tôi, năm nay con bé mười tuổi.”
Mi tâm của nam nhân khẽ nhíu, dường như mới nghĩ ra điểm này, đan mười ngón tay đặt trên bàn, nghĩ cặn kẽ nói:“Con yêu quý của cha mẹ, mẫu mực vì tính toán tương lai xa[1], con gái mười tuổi bước vào tuổi dậy thì, nên nhắc nhở dự phòng rồi.”
Thư ký Chu mí mắt giật không ngừng.
Đây là đại boss làm mẹ đơn thân đang chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái của mình.
Nhìn sếp ngồi ngay ngắn trong bàn làm việc, lúc làm việc thư ký Chu nhất thời không nói nên lời.
Cho nên vị tiểu tổ tông hai mươi ba tuổi kia “yêu sớm” rồi à?
Cô ấy không dám hỏi, sợ vạch trần tâm tư của sếp bị trừ lương, đành phải kiên trì đến cùng:“Cảm ơn Hoắc tổng nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”
Sau phong ba của tấm ảnh, Hoắc Cẩn Hành đối với lịch trình của Diệp Linh Ngân kiểm soát chặt chẽ hơn, Tiểu Ngư đều bị gọi đi thẩm vấn mấy lần.
Không phải muốn dò xét việc riêng tư của cô, chỉ có điều, cô gái nhỏ dễ bị lừa, cần phải để mắt tới, tránh bị người lòng dạ quấy rối thừa cơ lợi dụng sơ hở.
Diệp Linh Ngân nghe từ trong miệng Tiểu Ngư biết được chuyện này, lén lút bật cười.
Đây tính là ghen không?
Cô không biết.
Nhưng có thể khẳng định Hoắc Cẩn Hành đối với cô có tính chiếm hữu, với cô mà nói, là chuyện tốt.
Cuối tháng 11, quảng cáo trà sữa của Diệp Linh Ngân đại ngôn xuất hiện trên màn hình.
Trong video, cô gái mặc áo xanh váy trắng ngồi trên đám mây, đắm mình trong ánh nắng dịu dàng, cơn gió nhẹ nâng mái tóc dài bay lên, mỗi dáng vẻ tươi cười đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Chỉ cần nhìn động tác uống trà sữa của cô, đều là một loại cực kỳ hưởng thụ.
[Chị đẹp quá!]
[Woo woo woo mua, này liền đi mua nó tám hộp mười hộp!!]
[Nước da trắng và mịn như trà sữa,so với đám mây còn mềm mại hơn, Tiên Nữ hạ phàm vất vả rồi.]
[Nụ cười của bảo bối ngọt đến mức làm tim tôi đều tan ra rồi.]
[Trộm vợ]
[Ủng hộ Linh bảo, yêu em.]
Khu bình luận còn có người trực tiếp đăng ảnh đang uống trà sữa biểu thị ủng hộ.
Có người ngắm đúng trả lời của “Trộm vợ ” âm thầm khiếu nại.
Động tác nước chảy mây trôi, rõ ràng đã vô cùng thông thạo.
Một số người dường như trời sinh vốn có thể chất hút bụi, rõ ràng chỉ là một quảng cáo đại ngôn trà sữa, lại để Diệp Linh Ngân trên mạng hot một làn sóng. Đoạn Văn lại lần nữa chứng kiến nhân sinh của cô được khai mở, thiếu chút nữa quỳ xuống ôm đùi:“Bảo bối, đời này của chị nhất định theo em rồi.”
Diệp Linh Ngân bình thản uống hết một tách nước trà.
Sau đó Đoạn Văn càng thêm qua tâm phát triển sự nghiệp của cô.
Năng lực nghiệp vụ của Diệp Linh Ngân tự nhiên khỏi bàn, duy nhất để Đoạn Văn lo lắng là, cô ấy ở bên cạnh Diệp Linh Ngân nhận thấy có dấu hiệu của người đang yêu.
Có lúc đi biệt thự tìm không thấy người, lúc ở cùng lại thấy Diệp Linh Ngân rất thích ôm điện thoại tán gẫu, cô ấy rất chắc chắn Diệp Linh Ngân không phải thiếu nữ nghiện internet mê muội điện thoại. Bộ dạng này càng giống cặp tình nhân đang yêu.
Những suy đoán táo bạo trong lòng, Đoạn Văn tự mình đến canh giữ kết thúc tập luyện của Diệp Linh Ngân, khi cô vừa cầm điện thoại lên vài thao tác trên màn hình, như là đang đánh chữ.
Đoạn Văn cuối cùng không nhịn được:“Nói thật đi, có phải em yêu đương rồi không?”
“Không có.” Diệp Linh Ngân không chút do dự phủ nhận.
“Không có?” Đoạn Văn nhẹ nói, vỗ ngực như muốn nói“Vậy thì tốt.”, Diệp Linh Ngân không nhanh không chậm nói nửa câu sau:“Chưa yêu, đang theo đuổi.”
“Em nói lại lần nữa?” Phút chốc, trong não Đoạn Văn ong ong, nghi ngờ bản thân sinh ra ảo giác thính giác.
Diệp Linh Ngân trịnh trọng lập lại:“Chưa yêu đương, vì em chưa theo đuổi được.”
Đoạn Văn hít thở sâu, bắt đầu ấn gọi người:“Giúp tôi gọi một xe cứu thương.”
Không phải cô thật sự sắp chết tại chỗ!
Chiều hôm đó, Đoạn Văn tốn rất nhiều thời gian mới trở lại bình thường. Nữ thần của hàng nghìn hàng vạn fans quả nhiên có đối tượng động tâm rồi, lại còn yêu đơn phương, Đoạn Văn không cách nào mô tả tâm trạng chính mình lúc này.
Rốt cuộc là người đàn ông nào không có mắt nhìn như vậy, đối mặt với yêu tinh này đều không động tâm.
Mặt khác nghĩ nghĩ, Diệp Linh Ngân chủ động thích một người đàn ông khẳng định không đơn giản, nhưng cô chết cũng không giải thích thân phận đối phương, chỉ nói không phải minh tinh trong giới. Lượng thông tin ngắn gọn này, tuy Đoạn Văn sở trường là bát quái đều tìm không ra manh mối.
Cô ấy thử dò hỏi tin tức từ trong miệng Tiểu Ngư, kết quả phát hiện miệng của Tiểu Ngư so với Diệp Linh Ngân càng kín hơn, với chuyện này giấu kín như bưng.
Lén lút, Tiểu Ngư căng thẳng chờ chỉ thị của Diệp Linh Ngân:“Chị Linh Ngân, còn phải tiếp tục giấu chị Đoạn sao?”
“Không nha, cái này chị không phải tính nói cho chị ấy biết sự thật từng bước một.” Loại việc này, rút kinh nghiệm thêm vài lần liền thích ứng rồi.
Đoạn Văn bị buộc phải chấp nhận sự thật này, bình tĩnh lại suy nghĩ mới phát hiện Diệp Linh Ngân thẳng thắn thừa nhận nhất định có mang mục đích khác:“Cho nên, tại sao chị lại nói cho em biết?”
Diệp Linh Ngân rất thẳng thắn:“Nhắc em biết trước, tránh sau này xuất hiện sự kiện CP.”
“….” Này mới là nguyên nhân chân thực của Diệp Linh Ngân cùng với người khác giới duy trì khoảng cách, mà cô quả nhiên không có biện pháp cưỡng chế, kìm hãm, ép buộc, Diệp Linh Ngân hiện tại nhưng là người công ty dốc toàn lực nâng đỡ.
Từ tháng mười một đến tháng mười hai, trên mạng có tiêu đề liên quan đến Diệp Linh Ngân độ hot không giảm, ngay sau ekip《Phù Thế Ca》 tổ chức lễ khai máy, diễn viên chính phụ đại tập hợp.
Hôm nay phải đến ekip bên kia trang điểm ghi hình, Diệp Linh Ngân dậy rất sớm, sau khi rửa mặt sạch nhìn gương lau lau chùi chùi.
Hàng động của một nữ minh tinh xinh đẹp, ra cửa không được xem nhẹ hình tượng bên ngoài.
Tối qua Hoắc Cẩn Hành chủ động đề xuất đưa cô đến ekip, Diệp Linh Ngân nhìn gương sửa sang lại, ngón tay chuyển động son môi tô lên môi, thêu gấm thêu hoa một chút, tinh chất satin của hoa hồng đỏ làm ngũ quan trên mặt sáng sủa và động lòng người.
Khi về điểm, động tác tạm dừng, Diệp Linh Ngân nhìn chính mình trong gương, lấy son môi trên khóe môi tô thêm một đường.
Cô liền như vậy chạy đến phòng sát vách, do dự một lúc giữa việc gõ cửa và trực tiếp đẩy cửa vào.
Hoắc Cẩn Hành lúc ở nhà, phòng ngủ không khoá, người giúp việc trong nhà không dám tùy tiện đi vào, cánh cửa kia là lưu lại cho một người.
Diệp Linh Ngân lúc nhỏ thường gặp ác mộng, không dám ngủ một mình, chạy đến phòng anh tìm cảm giác an toàn, cửa khóa chặt cô không vào được, lại không dám gõ, đợi khi Hoắc Cẩn Hành phát hiện, tiểu cô nương đã ngồi ở cửa một đêm, vì vậy bị ốm một trận.
Từ đó về sau, phòng của Hoắc Cẩn Hành vĩnh viễn vì Diệp Linh Ngân lưu lại một cánh cửa.
Diệp Linh Ngân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thân ảnh anh tuấn đứng thẳng chỗ cửa sổ, chậm rãi cài khuy áo cuối cùng.
Diệp Linh Ngân mở to mắt.
Ồ, sớm biết anh đang mặc quần áo, thì không tô son đó rồi.
Đến khi Hoắc Cẩn Hành phát hiện cau mày.
Anh có phải nên để Diệp Linh Ngân lần nữa lập lại quy củ không, sau này vào phải gõ cửa trước? Như thư phòng không gian riêng tư này anh là không để ý Diệp Linh Ngân tùy ý đi vào, nhưng vừa rồi anh ở phòng ngủ thay áo….
“Ngân Ngân, sau này….” Hoắc Cẩn Hành hệ thống lại lời nói, thế mà Diệp Linh Ngân không cho anh cơ hội mở miệng.
“Anh, hôm nay anh siêu đẹp trai nha!” Cô đột nhiên đến trước mặt, không có hình ảnh nữ thần duyên dáng khi ở bên ngoài, toàn thân toát lên vẻ nhiệt tình làm người ta khó cưỡng lại được.
“Em có thể giúp anh thắt cà vạt không?” Hỏi thì hỏi, vốn dĩ chuẩn bị dùng cà vạt đã bị Diệp Linh Ngân nắm chặt trong tay, dáng vẻ nóng lòng muốn thử:“Lần trước học cách thắt mới còn chưa thực hành qua, để em thử nha.”
Hoắc Cẩn Hành xoa trán, mạch suy nghĩ hoàn toàn bị cô đánh gãy.
Bằng cách nào đó tư duy của cô nhảy rất nhanh:“Không được à, không được vậy em tìm người khác thử vậy.”
“Thử đi.” Hoắc Cẩn Hành bắt lấy cổ tay cô, thận trọng tiểu cô nương nghĩ một là một, còn giả vờ dáng vẻ tủi thân cho anh xem.
Diệp Linh Ngân vừa lòng thoả ý, hô hấp của hai người ở một thời gian ngắn đan xen vào nhau.
Hoắc Cẩn Hành ngửi thấy mùi hương quen thuộc, anh biết, này là do hơi thở của Diệp Linh Ngân phát ra.
Diệp Linh Ngân dáng vẻ nghiêm túc tay nghề thành thạo, rõ ràng là luyện rất lâu, thắt xong cà vạt rồi còn cố ý hỏi:“Anh, anh thấy thế nào?”
Cô ngẩng đầu, ngữ khí như đứa trẻ được 100 điểm mong chờ khen ngợi, trong vô thức mím chặt môi, nhẹ ma sát.
Màu hồng khói ngày càng tươi đẹp hơn, cô không biết dáng vẻ lúc này của mình có bao nhiêu cám dỗ người ta.
Hoắc Cẩn Hành từ từ giơ tay lên, giữ cằm cô.