Edit: Sakura TrangThấm thoát lại đến mùa Trung thu, lúc này Điền Thanh đã có thai gần tám tháng, bụng nhô cao, dù ở trong tiệm cũng đã không thể làm việc trong bếp được rồi, phần lớn thời gian là phụ trách tính tiền ngoài quầy.
Năm nay quả nhiên có tiệm bánh ngọt bắt chước Chử ký làm bánh Trung thu, chẳng qua do Điền Thanh lại làm ra nhiều kiểu mới, dưới sự chỉ dẫn của hắn, An Dương thành công làm ra mẻ bánh Trung thu nhân hoa quả đầu tiên.
Nơi này nhân bánh Trung thu phần lớn lấy nhân đậu làm chủ, Chử gia có vườn cây ăn quả, cho nên Điền Thanh liền nảy ra ý tưởng dùng trái cây làm nhân bánh, nói cho An Dương, An Dương liền bắt đầu thí nghiệm, đến hôm nay, mới tính thành công.
Hai người cắt thử một khối nếm thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, có vị hoa quả ngọt ngào đặc trưng, không ngán như nhân đậu, chẳng qua là hơi ngọt một chút, An Dương tổng kết nói: “Lần sau có thể giảm bớt đường đi, lô bánh Trung thu này có thể coi như quà tặng kèm hoặc giảm giá để bán.”
Điền Thanh cũng gật đầu. Bánh Trung thu nhân hoa quả ra đời, ngay cả chưởng quỹ của Cẩm Thực cư đều nói ăn ngon, cố ý thay ông chủ đặt một lượng bánh lớn dùng để đi lễ.
Nhìn An Dương quá bận rộn, mấy ngày nay Điền Thanh liền kiền trì ra tiệm mỗi ngày, trong tiệm gần như lúc nào cũng có khách, như vậy bắt buộc hắn phải đứng cả ngày ngoài tiệm, hôm sau, chân sưng, lưng cũng đau. Nhưng hắn lại sĩ diện, không muốn nhi tử nhi tức lo âu, cố chịu đựng đến ăn cơm tối xong trở về Khương gia.
Khương Đạt mới vừa đốt đèn, Điền Thanh như không chịu nổi, tay chống đỡ sau lưng, ưỡn bụng về trước, liền trực tiếp ngồi ở mép giường. Điền Thanh cảm thấy may là Khương Đạt đốt đèn xong liền đi ra ngoài đun nước ngâm chân, không nhìn thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của mình.
Ngồi ở trên giường đất, hắn dang rộng hai chân ra, một tay chống giường đất, một tay không ngừng xoa vuốt thai bụng to lớn đang xao động, sợ Khương Đạt nghe thấy, cắn răng nuốt tiếng kêu đau đớn vào trong miệng.
Lúc Khương Đạt bê nước nóng bước vào, nhìn thấy cảnh Điền Thanh đang chật vật xoa thai bụng không ngừng nhịn đau, vội vàng đặt nước lên đất, đỡ lấy người hắn, đưa tay giúp hắn trấn an thai nhi xao động trong bụng.
Có lẽ người yêu ở bên cạnh, Điền Thanh cũng không nhịn được nữa kêu đau thành tiếng, “A… A… Hô… Hô… Bụng… Đau… Hô…”
Khương Đạt đau lòng ôm chặt người trong ngực, an ủi xoa thai bụng to lớn của hắn, dưới lớp áσ ɭóŧ mỏng, luôn có thể nhìn thấy trên bụng lớn của Điền Thanh nhô lên một khối nhỏ, thai nhi bất an chuyển động, ước chừng một khắc đồng hồ trôi qua, thai động mới dần dần lắng xuống. Lúc này áσ ɭóŧ của Điền Thanh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người mệt mỏi tựa vào trong ngực Khương Đạt.
“Ngươi xem ngươi đó, ở bên ngoài cậy mạnh cũng được, đã về nhà, còn cậy mạnh cho ai nhìn? Cho ta nhìn sao? Còn có đau hay không? Đỡ hơn chưa? Ngươi xem, y phục ướt đẫm hết cả rồi, ta đổ cho ngươi thùng nước tắm đã rồi ngủ, nhé!”
Chuyển thùng vào trong phòng, đổ nước xong, ôm Điền Thanh vào, để cho hắn có thể thoải mái ngâm tắm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đang ngồi trong thùng mang theo làn da bánh mật khỏe mạnh, bầu vυ" trước ngực dựng thẳng, thai bụng to lớn treo ở trước eo, phong cảnh bên dưới như ẩn như hiện trong nước, Khương Đạt nhìn mà khô miệng khô lưỡi.
Không để ý tới Điền Thanh ngâm trong nước ấm đã mơ màng buồn ngủ, ôm người lên, Điền Thanh giật mình kêu một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, thấy vẻ mặt của Khương Đạt, liền không lên tiếng nữa, chẳng qua là tay bình tĩnh an ủi bụng bởi vì vừa nãy bị giật mình mà có chút xao động. Quay lại trên giường đất, hai người tự nhiên hòa làm một thể, một lần lại một lần, cuối cùng đến khi Điền Thanh ngủ mê mang mới coi như kết thúc.
Ngày thử hai thức dậy, Khương Đạt đã không ở trong phòng, Điền Thanh chỉ cảm thấy mỏi eo, lại không có cảm giác khó chịu khác, có lẽ Khương Đạt đã xử lý qua.
Mới vừa ngồi dậy, lại một cơn đau ở eo nhói lên, không thể làm gì khác hơn là lại nằm về, khi Khương Đạt vào phòng thấy hắn tỉnh, ân cần đỡ hắn ngồi dậy rồi xoa eo cho hắn, Điền Thanh liếc hắn một cái, “Bây giờ biết giúp ta xoa eo, tối hôm qua xem huynh làm gì rồi?” Khương Đạt cười ngây ngô một tiếng, không nói lời nào.
Điền Thanh vỗ vỗ hắn, “Được rồi, đỡ ta đứng lên, ta đi làm cơm!”
“Đừng đi, trên người ngươi không thoải mái, lát nữa qua chỗ cha mẹ ăn ké một bữa là được.”
“Huynh còn dám nghĩ thế, ta cũng không muốn đến tuổi này còn bị cha mẹ trêu chọc đâu. Được rồi, làm bữa cơm có thể khó khăn bao nhiêu, đỡ ta đứng lên!” Vừa nói vừa muốn nâng bụng xuống giường đất, Khương Đạt vội vàng đi qua đỡ.
Ăn xong cơm, mặt trời đã lên cao, nhưng Điền Thanh không yên lòng trong tiệm, sợ một mình An Dương không lo được, Khương Đạt chỉ đành đỡ người đi chầm chậm lên trấn. Bọn họ đi ra ngoài muộn, bây giờ mặt trời đang càng ngày càng độc, Điền Thanh lại mang thai nặng nề trong người, chỉ đi một lát đã ra mồ hôi đầy người.
Khương Đạt đau lòng lau giọt mồ hôi trên mặt hắn, “Thanh Thanh, hay là chúng ta ngồi nghỉ một lát đi rồi đi tiếp!” Điền Thanh đang nâng bụng chịu đựng thai động, nghe vậy ngẩng đầu nhìn mặt trời càng ngày càng gắt, lắc đầu một cái, “Vẫn cố đi tiếp đi, mặt trời càng ngày càng độc, chỉ sợ càng nghỉ càng khó chịu, hơn nữa một lát là đến cửa trấn rồi, vào trong tiệm nghỉ ngơi cũng không muộn.” Vừa nói vừa lảo đảo tiếp tục đi về phía trước, Khương Đạt không khuyên được hắn, không thể làm gì khác hơn là bước lên đỡ.
Chờ đi tới trong tiệm, Điền Thanh cảm thấy cả người mình như nhũn ra, An Dương vội vàng đến cùng giúp Khương Đạt đỡ hắn, Điền Thanh không kìm được cảm khái, “Rốt cuộc là già rồi, thân thể không được, năm đó lúc ta mang A Nghĩa, dù sắp sinh vẫn ở trong đất làm việc, đâu giống như bây giờ, đi mấy bước đường đã cảm thấy mệt mỏi.”
An Dương cười nói: “Cha đừng nói vậy, con nhớ mấy ngày trước lúc Hiếu thúc chẩn mạch giúp người còn nói, thân thể của người còn khoẻ mạnh hơn nhiều người cùng tuổi, nên bây giờ mới có thể mang thai, hơn nữa vì vậy thai này mới có thể vững như vậy, cũng không xuất hiện biểu hiện khó chịu gì, mang thai vừa ổn định vừa thoải mái, không phải sao?”
Khương Đạt cũng ở bên cạnh gật đầu, hắn không thích người khác nói Điền Thanh không tốt, dù là bản thân Điền Thanh cũng không được. Điền Thanh đấm eo nhìn hai người trước mặt này, cười khổ một tiếng: “Được, được, ta không có chuyện gì, là phơi nắng lâu nên đầu óc hơi hồ đồ, tiểu Dương nói đúng, giống như tuổi này của ta còn có thể mang thai sinh hài tử nào được mấy người, ta phải tiếc phúc!” Nói xong cảm thấy mình cũng nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục bận rộn.
Quay qua quay lại giữa tháng tám qua rất nhanh, trong thời gian này Chử Nghĩa cũng đã nói chuyện với Mãn Mãn, nói là cha sẽ mở tiệm trong thành, thuận tiện chăm sóc y, nếu như y không thích ở trong tiệm, cũng có thể ở trong nhà tiên sinh.
Mãn Mãn nghe qua trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nói muốn ở lại trong tiệm, y cũng không có thói quen ở tại nhà người khác, ở trong tiệm cha, lúc y tan học còn có thể phụ việc. Chử Nghĩa gật đầu, cảm thấy vui vẻ vì nhi tử hiểu chuyện.
Đến mùng một tháng chín, Chử Nghĩa mang Mãn Mãn đi cùng tiên sinh vào thành, đến thăm hỏi chuyện tư học của Trầm Cử nhân, Trầm tiên sinh ra đề thi kiểm tra Mãn Mãn, Mãn Mãn đối đáp trôi chảy, Trầm tiên sinh không thể không thừa nhận, Mãn Mãn là một hạt giống tốt để đọc sách, lại có Tống tiên sinh đứng ra bảo đảm, tại chỗ liền nói thu nhận Mãn Mãn làm học trò.
Chử Nghĩa cười vui mừng, biểu cảm như cùng chung vinh dự, nghe Trầm tiên sinh nói nhận Mãn Mãn, lập tức giao ra học phí một năm, còn có lễ vật bái sư, đưa hết cho phu nhân của Trầm tiên sinh, khiến Trầm phu nhân cũng ngây người.
Trầm tiên sinh ngược lại là cảm thấy người này thành thật, lại nghĩ tới Tống huynh nói qua hài tử là lớn lên trong thôn, liền hỏi Chử Nghĩa, “Nghe Tống huynh nói cả nhà ở Trường Phong thôn, chờ qua mấy ngày chính thức nhập học một tuần mới được nghỉ một ngày, không biết trong nhà có tính toán gì?”
Chử Nghĩa liền nói: “Nhà có một cửa tiệm trong thành, phía sau có chỗ ở, người nhà cùng hài tử ở nơi đó. Người cũng biết, chúng ta là người nhà nông, đất không thể rời bỏ người, thời gian ta ở trong thôn tương đối nhiều, cho nên, sau này nếu Mãn Mãn có chuyện gì, người có thể đến tiệm nói với người nhà ta.” Trầm tiên sinh gật đầu một cái tỏ ý đã biết.
Đến mùng sáu tháng chín, trường học của Trầm tiên sinh chính thức nhập học, Chử Nghĩa và An Dương cùng nhau đưa Mãn Mãn vào học, liền thuận đường đi tới cửa tiệm đã sửa sang lại xong xuôi, chuẩn bị khai trương.
Đến mùng tám tháng chín, trước tiết Trùng Dương một ngày, tiệm ăn Chử Ký khai trương ở trong thành. Bởi vì lúc này Điền Thanh đã có thai gần chín tháng, không thể làm việc được nữa, cho nên cùng Khương Đạt ở lại trên trấn coi tiệm, Chử Nghĩa giúp chuẩn bị xong hết nghi thức khai trương, nhưng lúc này sau bếp của tiệm trong thành chỉ có mình An Dương, rất là bận rộn.
Nhưng y lại cảm thấy vui vẻ, hơn nữa Mãn Mãn tan học sẽ đến hỗ trợ. Bởi vì ngày khai trương thứ hai chính là sinh nhật Mãn Mãn, cho nên Chử Nghĩa không quay về, chuẩn bị cùng Mãn Mãn qua hết sinh nhật mới về thôn.
Đến buổi tối, nhìn Mãn Mãn ngủ An Dương mới về phòng nghỉ ngơi. Hai người mệt nhọc một ngày, nhưng về phòng đã nhìn thấy một chậu nước ấm đang chờ, chờ lúc y được Chử Nghĩa bế ngồi vào trên giường, Chử Nghĩa lại bắt đầu giúp y đấm bóp, An Dương cảm thấy ánh mắt mình có chút ướt. “Nghĩa ca, đừng bóp, ta không mệt, huynh cũng đi tắm đi!”
Chử Nghĩa tránh thoát, “Ta đã tắm rồi, chờ ta đi đổ nước rửa chân, chúng ta liền nghỉ ngơi.” Chờ hai người cùng nằm trên giường, An Dương sờ mặt của Chử Nghĩa, Mãn Mãn chín tuổi, hai người bọn họ thành thân cũng đã gần mười năm, người trước mắt từ thiếu niên phóng khoáng trở thành một nam nhân kiên nghị, An Dương không khỏi có chút xúc động.
“Sao vậy?” Bị sờ mặt Chử Nghĩa có chút luống cuống, người trước mắt thật giống như sắp khóc vậy. “Dương nhi sao thế? Xảy ra chuện gì sao? Ngươi nói cho ta nghe đi, có chuyện gì, nào!”
An Dương phốc cười một tiếng, “Không có chuyện gì, ta chỉ là có chút cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, Mãn Mãn đã lớn như vậy, ta cũng già rồi.”
Chử Nghĩa không đồng ý, “Ai nói ngươi già rồi? Rõ ràng còn rất trẻ tuổi mà! Hay là nói ngươi cần tướng công ta chứng minh ngươi rất trẻ tuổi hả?” Nói xong liền hôn lên môi của An Dương.
“Hô…” An Dương bị hôn trời đất điên đảo, đều trong tuổi tráng niên, hai người bắt đầu động tình ôm hôn.
Chờ An Dương phục hồi tinh thần lại, đồ lót của mình sớm đã không biết đi đâu, phân thân to lớn dưới thân Chử Nghĩa đã để ở nơi đó, thoáng lấy ngón tay mở rộng làm trơn một chút, liền tiến vào nơi bí mật của An Dương.
“Ư… Ha… Nghĩa ca…” An Dương động tình hô tên của người yêu, sau một trận làʍ t̠ìиɦ, hai người phát ra tiếng than thoả mãn, “A…” Lại là một đêm triền miên…
Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Mãn Mãn, qua sinh nhật này Mãn Mãn tròn chín tuổi, y luôn rất hiểu chuyện, cũng biết phụ thân và cha bận bịu, cho nên cũng không nghĩ quá nhiều về sinh nhật của mình.
Tan học về, Mãn Mãn kinh ngạc phát hiện cha và phụ thân đều có mặt, vui vẻ ăn hết mì tường thọ cha cố tình nấu cho mình, lại nghĩ đến bây giờ là thu hoạch vụ thu, phụ thân còn tranh thủ thời gian đến qua sinh nhật cùng mình, Mãn Mãn lập tức cảm thấy sinh nhật của mình thật trọn vẹn.
Tiệm ăn vừa khai trương, khách hàng vẫn chưa ổn định, hơn nữa chỉ có mình y ở trong tiệm, sợ không làm kịp, cho nên mỗi ngày An Dương chỉ làm sẵn mấy loại bánh ngọt và thức ăn, bán xong liền đóng tiệm. Qua mấy ngày, người dân xung quanh dần dần biết có một tiệm ăn kỳ lạ tên Chử ký.