*xuân canh: cày bừa vụ xuân
Edit: Sakura TrangCuộc sống trôi qua từng ngày, phu phu mới cưới ngươi sờ ta chạm, nhìn hai người bọn họ, ngay cả Điền Thanh đều cảm thấy cuộc sống có thêm hi vọng. Đông đi xuân tới, vạn vật sinh sôi, đầu tháng ba, đến xuân canh, nhưng Điền Thanh lại bị ngã nhiễm gió lạnh.
Điền Thanh vừa uống thuốc vừa cảm thán: “Haiz, cũng không lớn tuổi lắm, sao lại vô dụng như vậy cơ chứ? Chẳng qua là một đợt cảm lạnh, đã nửa tháng còn không đỡ, sắp xuân canh rồi, ta không chỉ không giúp được gì, còn phải để cho các con chăm sóc!”
“Cha, người nói gì vậy, người ăn ngũ cốc hoa màu, nào có chuyện không bị bệnh, nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ khoẻ lại, còn xuân canh chỉ cần con và Nghĩa ca đi là được, người nhìn bụng con sắp béo ra mỡ rồi, vừa lúc giúp giảm béo, xuân canh rất nhanh là có thể xong rồi.” An Dương khuyên lơn.
“Đúng vậy, cha, người dưỡng thân thể thật tốt, quan trọng hơn mọi thứ, việc trong nhà hai bọn con làm là được, còn có Đai Hoàng mà! Cũng sẽ không quá mệt.” Đại Hoàng là tên con trâu của Chử gia.
Điền Thanh nhìn hai hài tử, cảm thấy vui mừng, nhi tử thật sự đã trưởng thành, thành hôn, biết đau lòng mình, nhi tức phu cũng hiếu thuận, không nhịn được lại trêu ghẹo: “Được, cha phải dưỡng thật tốt, khỏi bệnh để còn bế cháu mà!”
“Cha, người thiệt là…” An Dương xấu hổ, Chử Nghĩa thì ở bên cạnh cười ngốc nghếch.
Chử gia có năm mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn, ruộng nước trồng mạ, ruộng cạn trồng kê*. Mạ đang phát triển, nhưng cây mạ cần khí hậu ấm áp hơn mới có thể lớn nhanh, cho nên xuân canh là thời tiết thích hợp trồng kê.
*Kê tương tự như lúa mì, có vỏ màu nâu xám và bên trong là các hạt tròn tròn màu vàng nhạt.
Chử Nghĩa cầm cày, cào, xẻng các loại nông cụ trong nhà ra rồi sửa sang lại một chút, ngày thứ hai phu phu hai người bắt đầu cuộc sống sinh hoạt trong những ngày xuân canh.
Cày đất có Đại Hoàng nên cũng nhàn, cho nên Chử Nghĩa để cho An Dương đuổi trâu cày đất, hắn ở phía sau cào lại, bận cả một ngày, hai người đều có chút đau eo lưng, An Dương càng cảm thấy toàn bộ eo đều đau nhức khó chịu.
Rửa mặt xong nằm ở trên giường, liền bắt đầu nũng nịu: “Nghĩa ca, xoa xoa eo cho ta, nhức mỏi quá!”
“Được, ta sẽ xoa bóp cho Dương nhi thật cẩn thận…” Chử Nghĩa ôm người vào trong ngực trêu chọc. Một tay xoa eo, một tay dò xuống dưới thân An Dương, cầm lấy ‘tiểu Dương nhi’, chọc cho người trong ngực rêи ɾỉ một tiếng, “Ư… Đừng…”
“Đừng cái gì, ta nhìn tiểu Dương nhi rất muốn kia kìa!” Nói xong động thân một cái chạy nước rút thật nhanh giữa hai chân An Dương, thăm dò nơi bí ẩn kia. Lại là một đêm xuân tiêu…
Ngày hôm sau An Dương vừa mặc y phục vừa xoa eo, “Đã nói rồi còn phải xuống ruộng, huynh lại cứ làm ầm ĩ, cũng không biết tiết chế một chút, muốn ta mệt chết sao?”
Chử Nghĩa ôm y, xoa eo cho y, vừa xoa vừa sờ, “Được được được, ta sai rồi, lần sau nhất định thông cảm Dương nhi! Ơ, Dương nhi, eo ngươi có phải to hơn trước không!”
“Phải không? Không cảm nhận được, thật sự là ít vận động nên béo sao?” An Dương khó hiểu.
“Có da có thị tốt mà, ôm càng thoải mái!” An Dương nghe những lời này của Chử Nghĩa, đập hắn một chút, “Chẳng lẽ mập thành heo huynh cũng thích?”
“Thích, cho dù là bộ dáng gì, chỉ cần là ngươi, đều thích.” Nghe lời tỏ tình lộ liễu này, mặt của An Dương không nén được đỏ bừng.
Ba mẫu ruộng cạn, hai người một trâu làm ước chừng bốn ngày mới xong, chờ gieo hạt kê cuối cùng xuống đất, hai người đều thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thấy hai phu phu dắt trâu quay lại, Điền Thanh vội vàng bước lên đón, “Về rồi, gieo hạt xong rồi à? Nhanh rửa tay ăn cơm, mấy ngày nay mệt mỏi lắm rồi!”
An Dương vừa rửa tay vừa đáp: “Không sao ạ, đã xong hết rồi, cha người vẫn chưa khoẻ hẳn, về sau để con làm cơm, đừng để bản thân mệt.”
“Ôi, thân thể cha cha tự biết, đã khoẻ rồi, sau này công việc cũng có thể phụ làm được rồi, nhanh vào dùng cơm, mấy ngày nay đã vất vả rồi.” Chờ Chử Nghĩa buộc kỹ Đại Hoàng bước vào, hai người đã dọn cơm xong, chờ hắn vào thì ăn.
Cơm nước xong ba người nói chuyện phiếm, Chử Nghĩa thương lượng với hai người: “Ngày mai nghỉ ngơi một chút, ngày mốt qua nhà ông ngoại giúp cày đất, vừa hay Dương nhi cũng có thể về nhà thăm nhạc phụ, cha người xem được không?”
“Được, đất nhà ông ngoại con không nhiều, một hai ngày là có thể làm xong, có lẽ còn có thể giúp nhà thông gia làm chút.” Điền Thanh thoải mái gật đầu.
An Dương vội vàng giải thích với Điền Thanh, “Người nhà con nhiều, cũng đều là người khoẻ mạnh, cha không cần lo lắng bọn họ, năm trước vào thời gian này cũng đã trồng xong rồi.”
Cuối cùng Chử Nghĩa chốt hạ: “Cứ quyết định như vậy, nhìn tình huống, nếu nhà nhạc phụ chưa làm xong chúng ta giúp một chút, cũng không phải là chuyện lớn gì!”
Ngày thứ hai vừa rạng sáng một nhà ba người liền lên đường đi thôn Điền gia. Đến mới biết, không chỉ không cần giúp nhà nhạc phụ làm việc, ngay cả việc bên nhà ông ngoại An gia cũng đã làm giúp!
Điền Thanh vội nói cám ơn: “Đây là sao vậy, đất nhà mọi người đã đủ mệt rồi, sao còn có thể để mọi người làm giúp nhà cha ta chứ!”
Điền lão thái cũng nói: “Nói sao cũng không nghe, vốn cũng chỉ có hai mẫu đất, hai lão chúng ta làm chút là được, A Nghĩa bọn chúng cũng sẽ giúp chút, trong một ngày là xong, thế nào cũng phải kéo bọn nhỏ đến làm việc, không sợ bọn nhỏ mệt quá mức!”
An Gia Trung thật thà cười: “Thím nói gì thế, thím cũng đã nói là không có bao nhiêu đất, chúng cháu chỉ thuận tay, lại nói sao người không kể đến chuyện hàng năm đều đem trâu cho nhà bọn cháu mượn để cày vậy?”
Điền Hạo cũng ở một bên bênh vực: “Lúc trước nhà thúc cũng giúp nhà cháu không ít, bây giờ là thân thích, chỉ là chút việc cần thêm người, làm thì làm, sao cần khách khí nhiều vậy, không coi bọn cháu là người nhà nữa sao?”
Đều nói đến như vậy, Điền lão cha, Điền Thanh bọn họ cũng không thể nói gì thêm, Điền lão cha bảo Chử Nghĩa đi mua mấy cân thịt, Điền lão thái tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, gia đình hai bên ăn một bữa thật vui vẻ, cũng coi là tự thưởng cho bản thân đã khổ cực mấy ngày nay.
Trong bữa cơm An Dương không ăn nhiều, chỉ nhặt cải xanh ăn, thức ăn mặn gần như không dính, Chử Nghĩa nhìn y mấy lần, về nhà liền hỏi có chỗ nào không thoải mái.
An Dương suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ là mấy ngày nay làm liên tục, có chút mệt mỏi, không có chuyện gì, không cần để ý.” Chử Nghĩa cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, có lẽ gần đây An Dương hơi mệt, buổi tối cũng không trêu chọc y.
Chỉ như vậy thoáng một cái đã qua nửa tháng, mạ lên rất tốt, thời tiết cũng ấm, có thể cấy mạ.
Ruộng nước Chử gia nhiều, ba người thương lượng một phen quyết định buổi trưa không nghỉ ngơi, cấy nhanh cho hết cũng đỡ phải lo, cho nên buổi sáng hôm sau, An Dương dậy sớm làm một nồi bánh bột ngô, lại rót đầy một ấm nước lớn, chuẩn bị khi đói bụng lót dạ. Chử Nghĩa dắt xe trâu, trên xe để một đống bó mạ.
Ba người liền bắt đầu làm việc!
Một tay An Dương cắm mạ một tay xoa eo, “Chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay cũng không làm chuyện đó mà? Sao eo lại đau như vậy? Ư, sao bụng cũng khó chịu vậy? Chẳng lẽ ăn phải đồ hỏng nên đau bụng?”
Vừa lẩm bẩm vừa sờ bụng một cái, phát hiện trên bụng lại thêm thịt, là mình ăn nhiều quá nên mập sao? Khó trách khom người không thoải mái. Cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao, việc cấy mạ liên quan đến mùa màng cả năm, vẫn nên vội chuyện quan trọng, vì vậy lại khom người cầm mạ lên.
Buổi trưa bụng không thoải mái, bánh cũng không ăn được nhiều, hôm sau, An Dương cảm thấy eo đã không là của mình, bụng cũng có chút đau, miễn cưỡng nấu chút bánh canh liền nằm ở trên giường không muốn dậy.
Chử Nghĩa thấy An Dương mệt đến cúi người cũng đau, giúp y múc nước rửa chân, phục vụ y ngâm chân, An Dương nhìn Chử Nghĩa đang chăm chú xoa chân cho mình, trào lên sự ấm áp, hốc mắt có chút ướt.
“Nghĩa ca, huynh cũng đã mệt nhọc cả ngày rồi, không cần phục vụ ta, nhanh tắm một cái rồi ngủ, ngày mai còn phải làm tiếp!”
“Là ca không bản lãnh, Dương nhi của ca mới bị mệt mỏi như vậy, ta đau lòng, phục vụ ngươi, trong lòng ca thoải mái!”
“Nghĩa ca, sao có thể nói như vậy, trong thôn không phải mọi người đều như vậy sao, chúng ta còn có điều kiện hơn nhiều gia đình khác, cha thương ta, huynh cũng thương ta, ta nếu còn không biết đủ, vậy ông trời cũng không nhìn nổi đâu! Ngược lại là ta, năm nay cũng không biết làm sao, làm chút việc đã cảm thấy mệt rồi, trước kia ở nhà cũng không tật xấu này, chính xác là do huynh nuông chiều!”
An Dương vừa nhìn Chử Nghĩa rửa mặt vừa trêu ghẹo hắn. “Ta tình nguyện nuông chiều, nếu có một ngày chúng ta không cần ngươi và cha làm việc ta mới càng vui hơn!” Phu phu hai người vừa nói lời thân mật, vừa dựa nhau chìm vào giấc ngủ.