🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Sakura TrangTừ đầu tháng ba, liền bắt đầu tăng chất dinh dưỡng cho đất. Đem tro cỏ cây, phân trâu góp nhặt mấy ngày nay chở ra ruộng, những vẫn không đủ, ước chừng sáu mươi mẫu đất, chỗ này sao đủ được! Năm nay thu hoạch định trước sẽ không quá tốt, cũng may triều đình miễn nộp thuế năm năm, trong lòng mọi người cũng dễ chịu hơn.
Bây giờ là cuối tháng ba, cần phải cày đất, chuẩn bị cho canh tác. Điền lão cha, Điền Thanh, Chử Nghĩa ba người mỗi người một con trâu, cày suốt sáu ngày, mới cày xong, ba người đều mệt đến gập cả người.
Nhất là Điền Thanh, vốn xương cốt thân thể không tốt, hiện nằm trên giường đất không xuống được. An Dương nhìn ba người mệt như vậy, trong lòng hạ quyết định.
Sau khi cày đất xong chính dùng máy gieo hạt* rải hạt ngô vào trong đất. Nhưng thật sự Điền Thanh đã không ngồi dậy nổi, eo căn bản không có chút sức lực nào, Hiếu thúc tới thăm, cũng ghim châm qua, kê toa, nhưng cách khôi phục còn cần thời gian rất dài.
*máy gieo hạt
Vốn Điền lão cha và Chử Nghĩa thương lượng chỉ cần hai người bọn họ đi làm là được, nhưng An Dương không đồng ý, “Cháu một người khoẻ mạnh, sao có thể không làm gì được chứ? Ở nhà không cần cháu làm việc, trong ruộng cũng không cần, cháu chỉ mang thai, không phải người tàn phế!”
Chử Nghĩa vội vàng trấn an y: “Ta biết ngươi đau lòng chúng ta, nhưng ngươi cũng phải đau lòng đứa nhỏ này chứ!” Vừa nói vừa giúp y xoa thai bụng bởi vì cảm xúc mạnh mà đang động không ngừng, “Ngươi nhìn bụng mình xem, cũng đã lớn đến vậy, còn tụt thấp nữa, làm việc đến mệt mỏi, chẳng lẽ ngươi muốn sinh tiểu nhi ở trong đất luôn sao?”
“Vẫn chưa tới chín tháng, sao có thể sinh được, hơn nữa làm ruộng có trâu, ta chỉ phụ trách ở phía sau đỡ máy gieo hạt, sẽ mệt đến mức nào được? Đến lúc đó ta ở phía sau làm chậm, huynh và ông ngoại làm nhiều hơn, chúng ta tổng cộng sáu mươi mẫu đất, còn phải để trống mười năm mẫu đất trồng khoai lang, rất nhanh là có thể làm xong!” An Dương theo đó tranh thủ giành lấy cơ hội.
Mỗi lần gặp phải tranh chấp, đều là Chử Nghĩa thỏa hiệp, lần này cũng không ngoại lệ, cuối cùng ba người mỗi người đánh một con trâu, mang máy gieo hạt đi ra ruộng.
Ba người mỗi người đi đến một mảnh đất, bắt đầu canh tác. Một tay An Dương nâng bụng một tay nắm máy gieo hạt, thỉnh thoảng lại giật giật dây, lúc mới bắt đầu thì khá tốt, nhưng dần dần cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“Hô… Hừ… Thật xóc… A… Bụng ta…” Thì ra trâu kéo máy gieo hạt lúc đi bởi vì vấn đề chịu lực sẽ có cảm giác lắc lư, người bình thường ngược lại không cảm thấy cái gì, nhưng đối với một dựng phu mang thai gần chín tháng, loại cảm giác này không dễ chút nào.
Loại cảm giác lắc lư này theo cánh tay truyền tới toàn thân, trong bụng lại là dời sông lấp biển, một tay An Dương dùng sức đỡ bụng lớn run rẩy, không ngừng há mồm thở dốc, một câu nói tràn đầy tan vỡ.
“Ư… Bụng… Làm sao càng ngày… A hừ… Càng ngày càng đau… Hô hô… Tiểu nhi ngoan… Chờ cha gieo xong… Hô… Chúng ta liền… A…” Nhưng một cái tay khác vẫn nắm chặt lấy máy gieo hạt, máy gieo hạt đi thẳng về phía trước.
Thật vất vả đi hết một đường, dựng phu nghỉ ngơi một lát để điều chỉnh nhịp thở, dựa vào cây to ở đầu ruộng đỡ bụng đang không ngừng rung động, hai tay đỡ hai bên xoa bụng từ trên xuống dưới, thật vất vả tiểu nhi trong bụng không dùng sức đấm đá nữa, ngược lại biến thành đau âm ỉ kéo dài.
An Dương còn ngây thơ cho là chẳng qua là tiểu nhi khó chịu vì sự lắc lư hôm nay, y giương mắt nhìn trượng phu ở đằng xa đang cố gắng làm việc, nhớ tới thân hình gần đây ngày càng trở nên gầy gò, khẽ cắn răng, lần nữa nâng bụng đỡ máy gieo hạt dậy, chuẩn bị tiếp tục gieo hạt. Nhưng không biết thật ra thì mình đã bắt đầu bước vào sinh trình rồi.
Ngay tại lúc An Dương vừa bắt đầu tiếp tục làm việc không lâu, Chử Nghĩa giương mắt nhìn sắc trời, đã gần đến trưa, nghĩ đến tức phụ từ mang thai liền dễ dàng đói, sợ y đói bụng không thoải mái, liền chuẩn bị về nhà cho cầm một chút bánh ngọt đến cho y, xa xa nói với y một tiếng liền đi về.
Mà ông ngoại thì gặp được đường huynh đệ cùng thôn ở ruộng bên cạnh, cũng sắp đến trưa rồi, nên quyết định nghỉ ngơi, đi ra xa xa trò chuyện với đường huynh đệ. Một lòng chống đỡ đau đớn tất cả chú ý của An Dương đều tập trung trên bụng mình, đỡ máy gieo hạt tiếp tục kéo về phía trước đã là cực hạn, căn bản không có tinh lực chú ý những điều này, cho nên trong lúc vô tình giữa một mảnh ruộng lớn chỉ còn lại có chính y.
Nhưng có câu nói, là phúc thì không phải hoạ, hoạ đến tránh không được. Đúng lúc này dưới chân có một hòn đá nhỏ, mà y bị bụng cản trở, có thể là trong lúc cày đất bị xới lên, mà y lại không nghiêng không lệch, vừa vặn giẫm lên khối đá nhỏ này, không ngoài dự liệu bị trượt ngã.
An Dương đặt mông ngồi dưới đất, một trận bạo đau truyền tới từ trong bụng. “A a!” An Dương ôm bụng ngã xuống đất kêu đau, “Bụng… A… Bụng ta… A… Thật là đau… Nghĩa ca… Hô hừ… Nghĩa ca huynh mau tới đây… Ô hừ…”
Kêu hai tiếng căn bản không người để ý, lúc này y mới nhận ra có gì đó không đúng, chống người lên nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người hỗ trợ, lại nhận ra trong ruộng không có một người nào, Chử Nghĩa và ông ngoại không biết lúc nào đã không ở chỗ này.
“Ư… Bụng… Hô hô… A… Thật là đau…” Nhưng hài tử không để ý tới tuyệt vọng của y, dùng sức thúc xuống, muốn đi đến thế gian này thật nhanh. Không thể để cho hài tử sinh ra ở trong đất hoang, dựa vào cái ý niệm này, An Dương dùng sức nâng bụng lên, muốn ngăn cản thai nhi đi xuống, “Hô… Không… Không thể ở chỗ này… Hừ a… Tướng công… A… Huynh đang ở đâu… Ô ô ô…” Nghĩ đến tiểu nhi muốn ra đời, lại còn ở giữa đất ruộng hoang vu, bốn phía không có một người, người mình yêu nhất không biết ở nơi nào, y càng nghĩ càng tuyệt vọng, lại đau khóc thành tiếng!
Y biết rõ hài tử không nên ra đời ở nơi như vậy, y muốn đứng lên, nhưng xung quanh không có thứ cho y mượn lực, Đại Hoàng kéo máy gieo hạt đã cách y rất xa, thử nhiều lần, bụng lớn treo ở trước người, để cho y chỉ có đứng dậy đơn giản cũng không làm được.
Bụng tròn trịa vẫn đang lúc đau lúc ngừng, hơn nữa vị trí càng ngày càng xuống thấp, thân thể phản ứng theo tự nhiên để cho y không còn sức để nâng bụng nữa, y đã bắt đầu không nhịn được dùng sức đẩy xuống, chuyện càng làm cho y tuyệt vọng xảy ra, dưới sự đẩy ép của y, nước ối của y —— vỡ!
“A a ——!” Dưới cơn đau sinh sản kí©h thí©ɧ, y không kìm được bản năng muốn đẩy ép, vị trí bụng của y vốn xuống thấp, vị trí thai nhi cũng thuận, y lại là thể chất thích hợp mang thai sinh sản, dưới sự đẩy ép của y, chỉ chốc lát sau, đầu của đứa bé liền bị đẩy ra ngoài.
Nhưng điều khiến y khóc không ra nước mắt chính là, quần của y vẫn còn mặc nguyên trên người, cho nên cho dù y dùng sức thế nào, hài tử vẫn bị chặn ở nơi đó, không có biện pháp để đi ra ngoài thêm nữa, y muốn đưa tay cởi cái quần cản trở này ra, nhưng tay không ngừng run rẩy, căn bản không dùng sức được.
Y không nhịn được đau đớn khóc thành tiếng, “Ô ô ô… Hài nhi… Hừ… Hài nhi của ta… Ai tới… Hô hô… Ai nhanh đến cứu… Hô… Hài nhi của ta… Ô ô…”
Chử Nghĩa trở lại nhìn thấy chính là một bức thảm trạng như vậy, sợ đến nỗi hắn vội vàng ném bánh qua một bên, ôm lấy thê tử của mình, “Tức phụ, ngươi sao vậy?”
An Dương giương mắt nhìn hắn, lời nói đứt quãng khóc kể: “Ô ô ô… Huynh đi đâu vậy… Ngã… Hừ… Chỉ có một mình ta… Hô hô… Hài nhi muốn đi ra… A… Quần… Ta không tự cởi được… Ô ô ô… Không sinh được… A…”
Một câu nói ngắn gọn, Chử Nghĩa đã hiểu, “Là ta không tốt, là ta không tốt, ta sợ ngươi đói, liền đi về nhà cầm chút bánh đến, không có ở bên cạnh ngươi, là ta không tốt!”
Vừa nói vừa cởϊ áσ ngoài của mình ra đệm ở dưới người y, lại cởi áσ ɭóŧ khoác lên trên đùi thê tử, sau đó cởϊ qυầи cho y, bản thân thì ôm lấy thê tử từ phía sau, cầm tay của y an ủi: “Không sao, không sao đâu, không còn gì ngăn cản rồi, chúng ta tiếp tục dùng sức, rất nhanh, rất nhanh sẽ tốt thôi!”
Có lẽ là nhận được trượng phu khích lệ, An Dương mới vừa rồi còn cảm thấy có chút lực kiệt lúc này lại có thêm sức, dùng sức đẩy mạnh xuống, “Hừ —— a——!” Y không ngừng ưỡn cao bụng, dùng sức đẩy ép xuống dưới, hài tử thò ra càng ngày càng nhiều, “A ——!” Trong một tiếng thét dài của An Dương, hài tử thứ ba của bọn họ ra đời.
Dưới cái vỗ của phụ thân mình, bé con phát ra tiếng khóc đầu tiên của mình trên thế gian: “Oa —— oa —— oa ——” mặc dù không quá vang dội, nhưng rất có sức sống. Không gì tốt đẹp hơn âm thanh này!
Chử Nghĩa cắn đứt cuống rốn, đặt hài tử lên trước ngực y, tiếp tục xoa bụng vẫn nhô lên của y, cho đến khi y đẩy nhau thai ra ngoài mới dừng tay.
Ôm chặt tiểu nhi trước ngực, để cho bé con bú sữa, nhưng lại không có gì cả, Chử Nghĩa giúp y xoa nắn một lúc, mới thấy sữa chảy ra, An Dương vội vàng cho tiểu nhi bú.
Thấy mọi chuyện đã kết thúc, Chử Nghĩa liền ôm thê nhi về nhà, dẫu sao mới cuối tháng ba, thời tiết còn không quá ấm áp, đừng khiến bảo bối của hắn bị cảm lạnh. Còn chuyện về nhà mang tới lo sợ và trách cứ ra sao, thì chuyện đấy nói sau vậy.