- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Những Chuyện Trong Thôn
- Chương 16
Những Chuyện Trong Thôn
Chương 16
Edit: Sakura Trang
Người một nhà hội họp Chử Nghĩa nói tóm tắt tình huống trước mắt, liền dắt xe trâu đi đến nhà mới của bọn họ. Nói là “nhà mới”, thật ra thì chính là một ngôi nhà đổ nát, nhưng tốt ở chỗ đất rất rộng.
“Hôm nay chúng ta dọn dẹp tạm một căn phòng, con mới nghe ở chỗ quản sự, chỗ này cần đốt giường đất, lát nữa đi nhặt ít củi, nghe nói giường đất đun lên rất ấm. Trước ở tạm một đêm, ngày mai con vào huyện thành gặp người thợ sẽ xây nhà giúp chúng ta mà quản sự chỉ điểm, chúng ta dọn dẹp tạm phòng để ở trước.” Chử Nghĩa nói ý định của mình ra.
“Còn ruộng? Chúng ta xử lý ra sao?” Làm ruộng cả đời, Điền lão cha quan tâm nhất chính là hoa màu.
“Hai ngày này lần lượt có người đến, nghe ý quản sự là đợi người đến đông đủ, phát hạt giống trong huyện nha, tiết kiệm thời gian đỡ phải đi lại nhiều. Năm nay lúa mì không kịp, lấy một ít khoai lang và cây ngô để trồng, còn có một chút nông cụ, nghe nói còn có trâu, sẽ còn có người tới dạy chúng ta trồng ra sao.” Điền lão cha nghe xong yên lòng.
Một tay An Dương nâng bụng, đi ở bên xe, chậm rãi đánh xe trâu đi theo phía sau. Nghe trong giọng Chử Nghĩa mang theo sự thoải mái, thì hiểu, hắn thật sự thích mảnh đất này, nghĩ như vậy, mấy tháng đường xá xa xôi cũng có ý nghĩa. Chử Nghĩa quay đầu nhìn y một cái, y đáp lại một nụ cười sáng lạng.
Đến nơi, người một nhà bắt đầu phân chia công việc, Chử Nghĩa đi đến giếng nước vừa đi ngang qua để múc nước, Điền Thanh mang Mãn Mãn và An An đi nhặt củi, Điền lão Điền thị hai người phụ trách sắp xếp hành lý mang vào nhà, An Dương thì phụ trách quét sạch sẽ gường đất. Giường đất ở đây cao hơn so với giường trước kia họ ở, trên giường đất không có gì cả, hơn nữa rất lớn, An Dương chỉ đành phải để cái chổi lên trước, sau đó hơi nhón chân nâng bụng ngồi lên, rồi lại chuyển chân lên, chậm chậm ngồi xổm lên, cuối cùng chống eo cầm chổi đứng lên.
Bụng thực sự quá lớn, không chỉ không tiện khom người, bụng che, tầm nhìn bị ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là chống eo nghiêng người quét giường đất. Chờ y quét sạch sẽ bụi bẩn trên giường, chuẩn bị nghỉ một chút, đang đấm eo, liền nhìn thấy trên tường, trên nóc nhà có thật nhiều mạng nhện, đành phải cầm chổi lên quấn mấy thứ này đi. Giấy cửa sổ cũng bị rách, An Dương cầm một tấm vải từ trong hành lý ra, ghim lên trên cửa sổ, tuy tối một chút, nhưng giúp trong phòng ấm hơn.
Làm xong mấy việc này, trên y phục An Dương toàn bụi, nhưng không có nước để rửa, không thể làm gì khác hơn là lấy tay phủi phủi. Chử Nghĩa múc nước quay về, trong nhà còn có chút đồ dùng cũ nát, lau qua có thể miễn cưỡng để đồ lên đó, lại lau qua bề mặt bếp, nồi trên bếp đều đã rỉ sét, không thể làm gì khác hơn là đun tạm một nồi nước nóng, nhà này chuẩn bị phá đi xây lại, cho nên mặc dù quản sự phát nồi rồi, nhưng mấy người An Dương vẫn cầm nồi nhỏ mình mang theo nấu tạm chút cháo để qua đêm nay.
Đến buổi tối, mọi người thương lượng chuyện xây nhà, Chử Nghĩa nghĩ nhà nhiều người như vậy, già trẻ lớn bé, hắn hy vọng nhà lớn để ở thoải mái chút, bạc cũng có, nên muốn xây nhà đẹp một chút, nhưng Điền lão cha lại cảm thấy không thể nổi bật quá, lần này từ thôn đi đến không chỉ một nhà bọn họ, phỏng đoán mọi người cũng sẽ xây nhà, lúc này nhà họ xây đẹp tốt như vậy, vậy đã nói rõ nhà có tiền, đến lúc đó người ta đến hỏi mượn tiền, người cùng quê mượn chẳng nhẽ lại không cho? Điền lão thái và Điền Thanh đều cảm thấy Điền lão cha nói có lý. Lúc này chỉ có An Dương không lên tiếng, mọi người đều nhìn y.
An Dương nâng bụng thẳng lưng, “Con ngược lại cảm thấy ý tưởng của Nghĩa ca rất tốt, ông ngoại bà ngoại còn có cha, bao gồm hai bọn con, đều là những người có thể chịu khổ, nhưng trong nhà còn hai đứa nhỏ,” vừa nói vừa ưỡn bụng, sờ lên nói tiếp, “Đứa bé trong bụng này cũng sắp ra đời rồi, trong nhà có ba hài tử, cũng không thể rõ ràng có tiền lại để cho bọn nhỏ trải qua cuộc sống khổ cực chứ! Còn chuyện mượn tiền, nhà chúng ta xây lớn, tất nhiên sẽ dùng nhiều tiền, liền nói tất cả tiền chúng ta tích góp đều dùng vào việc xây nhà không phải là xong sao.”
Nhìn bụng An Dương rõ ràng mới hơn bảy tháng nhưng giống như bụng tám chín tháng, tất cả mọi người đều không nói ra phản đối, đúng vậy, cũng không thể có tiền còn để con cháu sống khổ cực được! Thấy chuyện được giải quyết, An Dương len lén chớp chớp mắt với Chử Nghĩa, cười đầy đắc ý. Chử Nghĩa nhìn người nọ cười như vậy, thở dài lắc đầu một cái.
Ngày thứ hai Chử Nghĩa liền đi tìm người mà quản sự đề cử, họ Khương, người ta gọi là Khương thợ xây. Người này ở trong huyện rất nổi danh, Chử Nghĩa chỉ hỏi thăm một chút là tìm được chỗ ở của hắn, thật ra thì bây giờ khí trời còn lạnh, người tìm hắn xây nhà không nhiều, hắn vừa vặn nhàn rỗi, Chử Nghĩa nói rõ mục đích đến, người nọ cũng nói thẳng: “Thật ra thì bây giờ thời tiết còn lạnh, cho nên ta mới nhàn rỗi, nhưng cũng không phải không được, như vậy, chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa, bảy ngày sau là ngày tốt, tiện trong mấy ngày này ta sẽ đi tìm người, ngươi cũng có thể chuẩn bị thêm mọi thứ cho đầy đủ hơn.”
“Làm phiền Khương công rồi, chúng ta là người mới di chuyển đến phương Bắc, cuộc sống không quen, một chuyện không nhờ được nhiều người, tất cả trông cậy vào Khương công hết! Chỉ cần làm tốt, đắt một chút cũng không sao.” Chử Nghĩa nói thẳng.
“Đừng gọi ta Khương công, nghe không được tự nhiên, tuổi của ta cũng tầm cha thúc cháu, liền gọi ta Khương đại thúc là được, nếu cháu tín nhiệm ta sẽ nhận chuyện này, có thể tính rẻ chút, muốn xây kiểu nhà gì?”
Khương công nhiệt tình cũng thành thật, Chử Nghĩa cảm thấy rất hài lòng, “Là như vậy, mảnh đất cháu nhận cũng có sẵn một căn nhà, nhưng quá cũ nát, nhà cháu vừa có người già lại có hài tử, tức phụ qua một thời gian nữa sẽ sinh, cho nên muốn phá nhà cũ, xây nhà mới, nếu đã làm thì muốn làm đẹp một chút, nhà mái ngói, nền nhà lát đá xanh, ở nơi cũ chúng cháu có một phòng bếp riêng, nhưng cháu thấy nhà phía bắc hình như là nấu ăn ở nhà chính luôn, những thứ này bọn cháu cũng không hiểu, người cứ xem mà làm là được, nhưng nhà cháu muốn làm nhiều gian chút.”
Khương đại thúc gật đầu một cái, “Đã như vậy, ta sẽ cùng cháu đến nhà để xem qua một chút, sau đó chúng ta thương lượng lại, được không?” Chử Nghĩa gật đầu, lại tỏ ý muốn đào một cái giếng ở trong sân, Khương đại thúc vừa vặn quen người, cũng có thể giới thiệu.
Kéo Khương đại thúc về nơi họ đang ở, vừa xuống xe Khương đại thúc liền kéo Chử Nghĩa đi dạo vòng quanh khu đất, An Dương thấy có khách, đi chuẩn bị cơm trưa, miếng ngói quá thấp, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm nấu cơm, đầu tiên ninh gạo, lại cắt thịt muối, lạp xưởng và hành gừng, chuẩn bị làm một nồi cháo, lại ra xe trâu cầm một chai rượu gạo nhỏ, cắt chút thịt khô để làm đồ nhắm. Chuẩn bị xong những thứ này, nhờ cha trông bếp, đi qua nhà Hiếu thúc đón hai đứa nhỏ về.
Mặc dù mới hơn bảy tháng, nhưng bụng không chỉ nhìn lớn, vị trí cũng có chút thấp, nếu như không nâng đáy bụng, đường cũng khó đi, bây giờ dù hai tay y nâng bụng, nhưng chân vẫn phải dang rộng ra, đi đường nhìn vụng về giống như con vịt. Chờ đi tới nhà Hiếu thúc, thời tiết đầu mùa xuân nhưng cả người y lại ra đầy mồ hôi, Lễ thúc vội vàng đỡ y vào nhà, “Cháu đó, thân thể đã nặng nề như vậy rồi, còn đi xa vậy làm gì, đến giờ ta sẽ dẫn hài tử về, hơn nữa ăn ở nhà ta một bữa thì có làm sao, Yêu nhi nhà thúc không phải cũng thường xuyên ăn ở nhà cháu còn gì, sao phải khách khí như vậy?”
“Cũng không phải là khách khí, đón hai đứa nhỏ là là một chuyện, còn một chuyện nữa,” Tay An Dương không ngừng xoa tròn trên bụng, “Nghĩa ca tìm thợ tới nhà, nhà thúc không phải cũng sắp xây nhà sao, vừa vặn cùng qua xem thử một chút.”
“Cứ để chuyện xây nhà qua một bên, lên trên giường đất nằm xuống thúc nhìn bụng cháu một chút, sao mới hơn bảy tháng đã tụt như vậy rồi?” Lễ thúc vừa nói vừa đỡ y đi về phía giường, đỡ y nằm xuống kiểm tra một phen, An Dương giương mắt đã nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, “Lễ thúc, là hài tử có vấn đề sao?” An Dương có chút lo lắng.
“Có thể là do đi đường lắc lư, vị trí thai nhi có chút hơi lệch, chẳng qua bây giờ vẫn kịp chỉnh, nhưng thai này cháu mang có chút thấp, phải nuôi cẩn thận, nếu không dễ dàng sinh sớm.” Vừa nói vừa dạy y tư thế để chỉnh vị trí của thai nhi.
Lại nói bên kia, Khương đại thúc dạo một vòng, trong lòng cũng đã có định hình cơ bản. Vừa uống rượu vừa thương lượng với Chử Nghĩa, “Như vậy đi, phòng chính xây ba gian, xây lớn một chút, cũng nhìn rộng rãi hơn, tường xây thành tường lửa*, như vậy mùa đông nhà và giường đất đều ấm. Phía bắc bọn thúc không có chuyện có nhà bếp riêng, nấu cơm ngay trong nhà chính, đông tây hai gian đều có một lò bếp lớn, thái thức ăn cái gì cũng có thể làm bên cạnh luôn, người lớn trong nhà cũng có thể trông hài tử trong đây luôn. Sương phòng phía tây liền làm nhà kho để chút lương thực và đồ lặt vặt, chỗ còn lại liền làm chuồng trâu và chuồng heo, còn nhà vệ sinh xây ở bên cạnh chuồng heo. Cháu thấy được không?”
*tường lửa: tường xây có khe rỗng nhỏ, có thể đốt lửa ở bên trong toả nhiệt, giữ ấm phòng
Chử Nghĩa nghĩ, “Thúc suy tính thật đầy đủ, cháu muốn xây tường sân cao một chút, bên trên trát mảnh ngói vỡ, có thể phòng kẻ gian, hơn nữa cháu thấy phía sau thôn chính là núi, cháu sợ trời lạnh sẽ có thú hoang đến.”
Khương đại thúc gật đầu một cái, cảm thấy có thể, “Còn nữa nhà cũ phải phá hết, ta nghĩ một ít vật liệu khi dỡ ra có thể dùng lại, đến lúc đó xem xét, vậy ngày mai ta sẽ gọi người tới, dỡ nhà trước, vật liệu cháu cũng không có, ta liền chuẩn bị luôn cho, đến lúc đó tính chung hết với nhau là được, chẳng qua là mọi người sẽ ở tạm đâu đây?”
“Bọn cháu sẽ đến ở tạm nhà người quen cùng thôn, nhà họ cũng phải xây, chắc cũng sắp rồi. Còn nữa, tình huống của nhà bọn cháu thúc cũng thấy, tức phụ cháu bụng lớn, còn lại đều là trưởng bối, như vậy, người bảo mấy người thợ tự mang chút lương khô đến, mỗi ngày cháu sẽ trả thêm cho mười văn tiền, thay tiền cơm, người thấy có thể được không?” Trong lòng Chử Nghĩa tính toán rồi nói ra.
Nói xong, liền nghe thấy một giọng nói không đồng ý: “Nói gì thế? Bụng lớn thì sao? Trời rất lạnh, mấy ca thúc đến nhà chúng ta làm việc mà không được nổi miếng cơm nóng, huynh muốn để người khác mắng chết nhà chúng ta sao! Đại thúc người đừng nghe huynh ấy nói linh tinh!” Chính là An Dương đứng ở cửa, đi cùng y còn có hai người Hiếu thúc và ba đứa bé.
Hiếu thúc và Lễ thúc cũng không khách sáo với bọn họ, liền trực tiếp tìm Khương đại thúc nói chuyện. Mà Chử Nghĩa nhìn tức phụ mình chống eo nâng bụng vụng về đi về phía trước vội vàng bước lên đỡ y, “Ta không phải vì muốn cho ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn thôi hay sao! Từ lúc cái thai này lộ ngươi liền chưa từng nghỉ yên một ngày, mệt làm hỏng thân thể thì sao đây!”
“Miệng quạ đen!” An Dương đập hắn một cái.
Bên kia cũng nói xong, hai nhà thay phiên xây, Khương đại thúc lập tức đi chuẩn bị vật liệu cần để xây dựng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Những Chuyện Trong Thôn
- Chương 16