*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Sakura TrangChỉ chớp mắt, ba tháng xuân canh đã qua, lập tức tới tiết Thanh minh, Thanh minh tế tổ, nam đinh cần lên núi, trong nhà đang chuẩn bị đồ cúng cho Điền lão cha và Chử Nghĩa tế tổ phải dùng đến.
Bụng của An Dương vẫn ở trên cao, mặc dù y đã mang thai hơn chín tháng, nhưng hài tử vẫn không có dấu hiệu vào chậu. Hai tháng tiếp theo được Chử Nghĩa chăm sóc rất tốt, có người yêu bên cạnh, dù là hiện tại mang dựng nặng nề trên người cũng không cảm thấy khổ sở, cả người cũng nở nang hơn, tản ra một loại ánh sáng mê người.
Một tay y chống sau lưng, một tay nâng đáy bụng, đi lại chầm chậm trong sân, dường như Mãn Mãn cảm thấy cha đi lại như vậy rất hay, cũng bước chân đi lại theo bên cạnh cha.
Chử Nghĩa từ trong nhà kho đi ra liền thấy một bức tranh như vậy, khóe miệng ngậm cười đi về phía hai cha con. “Sao rồi, có mệt hay không? Nghỉ một chút đi.” Vừa nói vừa giúp y chống lưng.
Có hắn giúp, An Dương liền đổi thành hai tay nâng bụng, “Không có chuyện gì, huynh cũng không phải không nghe Lễ thúc nói, thúc ấy nói vị trí bào thai của ta cao, lúc này vẫn chưa vào chậu, nên chịu khó đi lại, để cho tiểu nhi xuống, nếu không không dễ sinh. Được rồi, huynh đỡ ta lại đi thêm chút nữa, đồ dùng trong tế tổ đã chuẩn bị xong chưa?”
Chử Nghĩa gật đầu một cái, “Chuẩn bị xong, ngày mai ta ra sau núi, bà ngoại cũng sẽ trở về Điền gia thôn, dẫu sao ở nơi đó cả đời, bà ngoại nhớ tỷ muội già của mình, chuẩn bị đi trở về xem một chút, trong nhà chỉ còn cha và ngươi trông Mãn Mãn, không có chuyện gì chứ?”
“Có cha mà, không cần lo lắng. Huynh nhìn có phải tiểu nhi đã đi xuống không, ta cảm giác bụng giống như thấp một chút so với hai ngày trước.” Mọi suy nghĩ của An Dương đều tập trung trên bụng nhô cao của mình. Chử Nghĩa sờ lần đáy bụng của y, đúng là thấp hơn so với hai ngày trước, xem ra đi lại nhiều có tác dụng.
Sáng sớm hôm tiết Thanh minh, An Dương thức dậy, mới vừa đứng lên, cảm thấy bụng tụt xuống, “Hô… Ư…” Nghe tiếng Chử Nghĩa vội vàng đi vào, nhìn thấy thê tử đỡ bụng, vội vàng đưa tay đi sờ vị trí bào thai, vui mừng phát hiện tiểu nhi đã vào chậu. Nói sự phát hiện này cho thê tử nghe, y cũng rất vui vẻ, điều này nói rõ tiểu nhi sẽ lập tức giáng sinh.
An Dương nâng bụng tiễn người đi, Điền Thanh đi ra vườn rau sau nhà nhổ cỏ, An Dương vốn cũng muốn giúp một chút, trong bụng truyền tới một trận đau đớn, nghĩ lại thôi đành trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong một giờ bụng lại đau một lần, An Dương có chút lo âu, lúc này Mãn Mãn mới thức, được Điền Thanh ôm về phòng mái đông, y ở trong phòng chống eo cho Mãn Mãn bú.
Nói cũng kỳ quái, vốn mấy tháng trước sữa đã càng ngày càng ít, nhưng từ tháng thứ tám trở đi, không ngờ sữa lại nhiều lại, hỏi qua Lễ thúc, nói là chuẩn bị cho sự ra đời của An An.
An An còn chưa ra đời, ngược lại làm cho Mãn Mãn chiếm tiện nghi, bây giờ mỗi ngày bé con dậy sớm đều đòi cha cho bú. Bụng y quá lớn, bụng lớn nhô cao phía trước, căn bản không cách nào ôm Mãn Mãn cho bé con bú sữa, mỗi lần đều là nằm nghiêng ở trên giường, để cho Mãn Mãn nằm ở bên người, nằm bú, bình thường sẽ ngồi trên ghế đẩu, hơi nghiêng người để cho Mãn Mãn đứng bú.
Cho dù như vậy, mỗi lần bú xong, y đều cảm thấy mỏi eo đau lưng, chờ một lúc mới có thể đỡ hơn. Hôm nay an ủi ra sao, bụng tròn vo vẫn đau âm ỉ.
Mãn Mãn bú xong liền tự xỏ giầy chạy ra sau nhà tìm ông nội chơi, mà An Dương thì hơi động đầu gối, hai tay chống giường, mới chậm rãi ngồi dậy.
Bụng quá lớn, hài tử lại vào chậu, vì để bụng có không gian, An Dương chỉ có thể dạng chân, thân thể ngửa về sau, mới vừa cho bú, lúc này y chỉ mặc một lớp áσ ɭóŧ, bụng tròn vo càng thêm lớn, giống như một nồi nhỏ úp ở trước người. Từ lâu đã không nhìn được dưới chân, lần mò xỏ giày vào, chầm chậm đứng lên.
“Ư… Hô… Hình như bụng lại tụt xuống, có phải An An muốn đi ra không! A…” Eo bị bụng lớn động đến phát đau, An Dương vội vàng dùng hai tay đỡ, nhẹ xoa tròn, đợi một lúc, liền chuẩn bị đi đến trước sân đi lại.
Mang thai hài tử vào mùa đông, sau khi trở lại Chử Nghĩa vì bồi thường chăm sóc cẩn thân vô cùng, cũng không để cho y làm việc, cho nên hài tử này có chút lớn, đi lại nhiều, cũng dễ sinh hơn.
Mới vừa đi tới trong sân liền phát hiện khắp sân đều là đồ chơi ném lung tung, nhấc chân đi ra sau nhà, thấy Mãn Mãn đang nhổ cỏ với ông nội, liền quay về.
Nghĩ cũng biết cảnh lộn xộn ở sân trước là do Mãn Mãn nghịch ngợm trước khi ra sau nhà. Thở dài, liền bắt đầu thu dọn.
“A…” Đang ngồi nhặt kiếm gỗ nhỏ do tướng công nhà mình gọt cho Mãn Mãn, một cơn đau xuất hiện, “A ư… Sao lại đau… Hô… Hô…Không phải là muốn sinh chứ?”
Chống eo đứng lên, xoa bụng tròn trước người, trận đau này đau hồi lâu mới dừng lại, cơn đau qua đi lại không sao, nghĩ lúc y sinh Mãn Mãn phải đau hơn một ngày mới thật sự bắt đầu sinh sản, liền không để ý, tiếp tục thu dọn đồ trong sân.
Cứ ngồi xổm thu dọn như vậy, nhưng y không biết ở dưới thân nơi y không nhìn thấy, sinh miệng đã mở gần chín ngón, tiểu nhi trong bụng cũng động muốn chui vào sinh đạo, rốt cuộc dọn dẹp xong hết rồi, vừa định đứng thẳng trấn an tiểu nhi trong bụng, một trận đau thúc mạnh trào lên trong bụng, “A a ——!” Đau đến y trực tiếp ngồi trên mặt đất, hai tay chống đất muốn đứng lên, nhìn xuống giữa hai chân dang rộng có chất lỏng chảy xuống.
Vội vàng dùng một tay sờ bụng, phát hiện bụng tròn vo mềm mại ngày thường lúc này lại cứng rắn giống như một hòn đá. Cơn đau đến bất chợt lại không chút khoảng cách, bây giờ An Dương khóc không ra nước mắt, y muốn dùng sức!
Lại nói Chử Nghĩa bên này, tế tố xong đi từ trên núi về nhà, nửa đường đột nhiên cảm thấy lòng hoảng hốt, tim đập “Bùm bùm”, hắn vội vàng bước nhanh hơn, hận không thể lập tức về đến nhà.
Chạy vội đến cổng, thở hổn hển đẩy cổng ra, liền trông thấy thê tử ngã ở trong sân, hai chân dang rộng, đất dưới thân đã bị nước ối làm ướt một mảng nhỏ.
Chử Nghĩa cảm thấy tim mình muốn ngừng đập, chạy nhanh đến ôm y lên, ai ngờ An Dương lại ngăn cản hắn.
“A a… Đừng động ta… Ừ… Bụng… Nước ối… A… Vỡ… Hô… Hài tử muốn… Hô hô… Đi ra… A…”
Chử Nghĩa đưa tay muốn cởϊ qυầи An Dương, nhưng nghĩ ở đây là trong sân, liền đổi dùng tay sờ, sờ một cái phát hiện sinh miệng đã mở hoàn toàn, đầu tiểu nhi đã nằm ở nơi đó, đây là sắp chui ra rồi! Nhìn chung quanh một chút, cảm thấy hài tử cũng không thể sinh ở trong sân, liền hỏi cha ở đâu.
An Dương vội vàng kéo hắn, “A…Đừng gọi… Hô hô… Cha… Trông Mãn Mãn… Ở sau nhà… A… Đừng doạ… Ừ… Hù dọa con…”
“Nhưng hài tử đã xuống rồi, cũng không thể sinh con ở trong sân được, hơn nữa chúng ta ngay cả chút nước nóng cũng không có, cần cha hỗ trợ mà!” Chử Nghĩa suy nghĩ một chút, “Nào, chúng ta về phòng trước, ta ôm ngươi từ phía sau, chúng ta đi về.”
Nói xong liền vòng tay xuống nách ôm lấy An Dương, vừa đứng lên, bụng tròn vo liền tụt mạnh xuống, An Dương tựa vào trên người Chử Nghĩa hai tay nắm y phục của hắn, dùng sức ưỡn bụng về trước.
“Ừ —— a ——!” Chỉ nghe nhẹ “Phốc” một tiếng, “Tướng công… Tiểu nhi… Hô… Đầu tiểu nhi… Hô… Hình như ra rồi…”
Chử Nghĩa nghe vậy kinh ngạc cách quần sờ giữa chân thê tử, đúng là có một vật cưng cứng tròn tròn kẹt ở sinh miệng của thê tử, chắc là đầu tiểu nhi, thì đã đi ra một nửa!
Điền Thanh vừa vặn dẫn Mãn Mãn từ vườn rau sau nhà về, liền nghe thấy một tiếng kêu đau, Mãn Mãn bị dọa giật mình một cái, Điền Thanh vỗ lưng trấn an bé.
Nhìn thấy cha mình đến, Chử Nghĩa vội vàng nói: “Cha, nhanh đi đun nước nóng, Dương nhi muốn sinh!” Điền Thanh không nghĩ nhiều nữa, vội vàng ôm chặt Mãn Mãn đi xuống bếp, mà trong sân An Dương được Chử Nghĩa nửa ôm, dạng hai chân, lấy một tư thế kỵ lạ gần giống như ngồi xổm đi về phía phòng mái đông.
Đi tới cửa phòng mái đông, An Dương muốn nhấc chân bước qua cửa, thử nhiều lần lại phát hiện mình căn bản không nhấc nổi chân, Chử Nghĩa ngồi xuống, ở phía sau đỡ y, nâng chân của y lên, như vậy mới miễn cưỡng vào trong phòng, giữa chân kẹp đẩu của tiểu nhi, không làm sao lên giường được, Chử Nghĩa cầm chăn trên giường trải xuống đất, lót dưới người y, lại cầm gối kê dưới eo.
An Dương dựa lưng vào giường, nắm mép giường thở hổn hển. Nhân cơ hội này, Chử Nghĩa cởϊ qυầи y ra, quan sát sinh miệng của y, đầu tiểu nhi đã ra gần một nửa, kẹt ở nơi đó, cung lui rất mạnh, An Dương nắm mép giường ưỡn người dùng sức, “A —— a ——!” Theo đẩy ép của y, đầu nhỏ tiểu nhi ngày càng lộ ra nhiều, rốt cuộc trong một lần kêu đau, đầu của đứa bé bị đẩy ra hết.
Nhưng có thể do thai nhi nuôi hơi lớn, An Dương theo cung lui dùng sức nhiều lần, bả vai hài tử vẫn không đẩy ra được, An Dương có chút mất sức, đầu vô lực ngửa về sau, miệng to thở gấp.
Lúc này Điền Thanh bưng bát vào trong, “Nào Dương nhi, cha nấu bát trứng đường đỏ*, đã nguội, con uống nhanh, bổ sung thể lực.” Chử Nghĩa vội vàng đỡ lấy đút cho người trong ngực.
*trứng đường đỏ
Thừa dịp cung lui không mạnh, An Dương vội vàng uống mấy hớp, vẫn chưa yên tâm đại nhi tử, “Hô… Cha… Mãn Mãn đâu?”
“Không cần lo lắng nó, cha đút nó một chén canh ngật đáp*, ngủ rồi. Cũng không nghĩ tới hài tử này đến gấp như vậy, chỉ có thể nấu bát trứng đường đỏ trước để con ăn tạm, lát nữa cha nấu cho con một nồi cháo gà.” Nói xong xuống bếp bưng một chậu nước nóng lên.
*canh ngật đáp: một loại canh ở phía bắc Trung Quốc, ở Thái Nguyên Sơn Tây, người ở đó gọi là canh trộn, khu vực Tấn Thành gọi là canh không nát, nguyên liệu chủ yếu có bột mì, trứng gà, cà chua. Nước trong canh ngật đáp có thể là nước trong hoặc là nấu từ xương lợn, xương cá, các loại xương khác.
An Dương gật đầu một cái, vừa muốn nói gì, cơn đau lại trở nên mạnh hơn, “A a…” Điền Thanh thấy vậy vội vàng cầm bát từ tay nhi tử, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho nhi tức.
Lại dùng lực mấy lần, dưới sự đẩy ép của An Dương, bụng trên xẹp xuống, bụng dưới trở nên càng căng tròn, thậm chí đỏ hồng bóng lên, nhưng bả vai thai nhi vẫn không chịu chui ra. An Dương cảm thấy dưới thân mình căng trướng vô cùng, “Ừ… Trướng… Tướng công… Hô hô… Phía dưới thật trướng… A…”
Chử Nghĩa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đột nhiên nghĩ tới điều Lễ thúc đã dạy hắn, “Nào, tức phụ, chúng ta đổi một tư thế.” Vừa nói vừa quay người sinh phu lại, do tư thế ban đầu dựa lưng vào giường biến thành quỳ đối diện giường, theo tư thế thay đổi, An Dương cảm thấy tiểu nhi giống như lại chui ra ngoài thêm chút, được cổ vũ, y lại bắt đầu ưỡn bụng dùng sức đẩy xuống, bả vai tiểu nhi rốt cuộc thò ra rồi.
Chử Nghĩa đỡ lấy, nâng cổ hài tử kéo ra ngoài. “Tức phụ, chúng ta lại có nhi tử.” Chử Nghĩa cất giọng nói với y. An Dương cười yếu ớt.
“Oa… Oa… Oa…” Tiếng khóc vang dội tỏ rõ sinh mạng mới vô cùng khoẻ mạnh.
Chử Nghĩa cắt cuống rốn hài tử, dùng nước ấm trong chậu rửa sạch cho hài tử, thả vào trong ngực sinh phu, An Dương cẩn thận ôm lấy tiểu nhi, hôn hôn đầu của bé, ôm con vào trước ngực, tiểu nhi mυ"ŧ theo bản năng, “Hô… Ừ…” Tử ©υиɠ của sinh phu dưới sự kí©h thí©ɧ lại co rút mấy cái, Chử Nghĩa thấy vậy xoa bụng của y, giúp y đẩy nhau thai ra.
Lúc này sinh miệng sinh phu mở rộng, thậm chí bởi vì hài tử quá lớn có chút rách, Chử Nghĩa đau lòng ôm lấy y, nhẹ nhàng đặt y lên giường, sợ y sinh xong băng huyết, An Dương ngủ cũng không dám rời đi. Chờ xác định An Dương không vấn đề gì, hắn mới đi phòng chính thông báo cho cha mình, rồi ra cửa đi tìm Hiếu thúc.
Đến nhà Hiếu thúc, tả lại chuyện dã xảy ra một lần, Lễ thúc nghe xong đỡ bụng nhô cao của mình nói: “Không có chuyện gì, lúc trước thúc cũng đã nói, thân thể tiểu Dương thích hợp sinh sản, lần này là cấp sinh, nơi này thúc có chút dược cao, cháu lấy về bôi lên sinh miệng y, không đến nửa tháng thì sẽ tốt, yên tâm.”
Nghe Lễ thúc nói tức phụ không sao, hắn mới yên tâm một nửa, lại kéo Hiếu thúc đi qua nhà chẩn mạch cho An Dương xong mới hoàn toàn yên tâm.
Nhìn người ngủ say trên giường, vén chăn lên bôi thuốc cho sinh miệng của y, có thể là cảm thấy khó chịu, An Dương động đậy người một chút, nhưng sinh sản hao tổn của y quá nhiều tinh lực, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra liền ngủ tiếp.