- 🏠 Home
- Teen
- Những Chiều Mưa
- Chương 15: Chương 15
Những Chiều Mưa
Chương 15: Chương 15
Hiệp 2 bắt đầu, vẫn là những phương án tấn công có qua có lại của cả 2 đội. Nhưng bàn thắng vẫn chưa thấy đâu. 10A4 thì thiên mạnh về phòng thủ, bên tôi thì do tôi chỉ đạo bắt bài hết các phương án đối phương. Đá qua đá lại cũng gần hết trận. Tôi cắn răng lại dâng cao lên kết hợp tham gia tấn công, nhưng cũng không ăn thua vì bên đó lại lùi về sâu hơn. Thầm lôi 18 đời tổ tông đám 10A4 ra mà chửi, đá nãy giờ mà vẫn trâu bò quá vậy.
Lúc này tôi tạt bóng bổng sang cánh phải cho thằng Hưng, ai dè bóng lỗi bay ngang tầm đối phương nên nó dễ dàng cướp được. Ngay sau khi có được bóng, cầu thủ đội bạn lập tức đưa bóng xuống. Liếc thấy thằng số 9 trời đánh kia đang hộc tốc chạy xuống. Thầm kêu không ổn rồi, tôi căn răng chạy theo. Mới được vài bước thì tôi hố đà, ngã dúi về phía trước. Rồi chả biết suy nghĩ gì, tôi nhanh chóng khụy 2 chân xuống, thành ra thay vì ngã đập mặt xuống, thì bây giờ 2 đầu gối tôi lê xuống mặt sân, rồi quán tính kéo thêm khoảng 3m thì tôi chống mạnh tay xuống kiềm hãm người lại, nhanh chóng bật dậy chạy đuổi theo. Hên là tốc độ thằng ôn kia không bằng tôi, khi nó chuyền bóng vừa đến chân thằng số 9 thì bị tôi xoạc chân ngăn cản. Rồi nhanh chóng tạt bóng bổng lên, tôi lùi sâu về xem hậu quả của pha trượt ngã thế nào
“Có sao không mày?” – Thằng Vũ chạy lại hỏi
“Không biết” – Tôi lắc đầu nhìn xuống chân, cũng không có gì to tát cho lắm. Chỉ là chân phải bị rách một vết tròn đường kính khoảng 2cm, chân trái cũng bị rách nhưng to hơn xíu, nhưng chân trái máu đã hơi rỉ ra, còn chân phải thì chỉ thấy hồng hồng – “Chắc trầy thôi, không sao đâu”
“Ừ, cũng hên” – Thằng Vũ cười ngoác miệng
Bỏ qua cái chân rách từa lưa, tôi nhìn lên thì thấy bóng hết ở chân đối phương rồi lại về chân bên tôi. Thầm lắc đầu, kiểu này chắc đá penalty rồi.
“Thôi hòa, đá penalty vậy, tao oải quá rồi” – Thằng Minh mái đang ở bên cánh cũng chạy vào hóng chuyện
“Ờ đành vậy” – Tôi lắc đầu chán nản
“Mà mày có sao không, thấy mày quỳ xuống rồi lê đi nguyên khúc mà”
“Tao hố đà thôi, trầy sơ sơ à?” – Tôi cười, rồi nhìn lại xuống chân, ngay lập tức ánh mắt co rụt lại – “Chết mẹ rồi!”
“Hả, sao vậy ?” – Thằng Minh với thằng Vũ hỏi gấp
“Giờ mới để ý, cả 2 vết rách nằm ngay phần khớp nối đầu gối” – Tôi cắn răng đáp
“Hả? Thì sao?”
“Giờ thì không sao, nhưng chỗ đó lát hồi máu chảy rất khó đông. Với lại . . .” – Tôi cắn răng nói tiếp – “Tao chỉ chạy được khoảng 15 phút nữa, sau đó chân bắt đầu có cảm giác đau nhức, ngày mai còn đau hơn, lại buốt nữa, có thể bước đi cũng khó”
“Hả gì ghê vậy cha ?” – 2 thằng chưng hửng
“Trước tao có thằng bạn bị y chang rồi, hôm sau nó còn phải chống nạng đi học vì cứ cử động phần đầu gối là nó lại đau” – Tôi cười khổ
“Giờ sao giờ ?” – Thằng Vũ hỏi gấp
“Chịu thôi chứ sao giờ, với chân trái tao hình như bị cái gì đó cứa vào, mấy chỗ kia không có máu nhưng chân trái có vệt máu nhỏ, chứng tỏ nó sâu hơn những chỗ kia. Haizzz thôi đợi tí xem tình hình thế nào” – Tôi thở dài ảo não
“Sắp hết giờ rồi” – Thằng Minh cũng lắc đầu, rồi bỗng nó nói lớn – “Ế bóng đập tay thủ môn ra ngoài rồi, phạt góc”
“Có thể là cơ hội cuối rồi, thôi lên đi” – Tôi khoát tay
“Nhưng chân cẳng mày vầy . . .”
“Không sao, giờ chịu được, cố thêm tí nữa vô tư, với lại phạt góc thôi, cũng chưa chắc tạo được bọt nước gì đâu” – Tôi cắn răng rồi đi lên
Mà lũ khốn kia, chưa đợi tôi lên đến nơi đã đá mất rồi. Lúc này bóng chạm đầu một hậu vệ đội bạn bay ra ngoài, đúng tầm chân Minh mái vừa chạy lên. Tôi liếc nhìn, ngay lập tức thấy thằng Mạnh cánh phải đứng ở vị trí rất thoáng. Lúc này chân bắt đầu có cảm giác nhức nhức, tôi cắn răng chạy nhanh lên đồng thời hét lớn.
“Dốc lên rồi căng sang cho thằng Mạnh”
Thằng Minh nghe thấy, nó đưa bóng lên xíu lấy vị trí rồi căng bóng sang. Bóng đi căng nhưng hơi sát mặt đất, lúc này có hậu về đội bạn đã nhận thấy tình hình chắn trước người thằng Mạnh. Tôi vừa chạy vừa thầm nhủ - “Nhanh, nhanh nữa là kịp”. Rồi ngay lập tức nhoài chân soạc bóng, với ý định cắt bóng trước khi bóng trúng chân hậu vệ đối phương. Vì là bóng bay gần sát đất nên tôi phải để hơi ngang bàn chân ra, đồng thời từ nguyên phần bắp chân cũng chà sát mặt đất.
“Mẹ kiếp” – Thấy bắp chân lại có cảm giác không đúng, lúc này tôi biết ngay lại xây xát rồi, cũng không biết nặng nhẹ ra sao.
Nhưng vừa may, bóng bay đúng tầm bàn chân tôi lao tới, sau khi bóng khẽ chạm vào chân tôi rồi nhanh chóng lăn vào lưới. Ngay lập tức là một tiếng ồn khủng bố từ trên khán đài vọng xuống, cùng với tiếng cha nội bình luận viên như thường lệ.
“Vào rồi. Một bàn thắng tuyệt đẹp của 10A2. Bóng đi căng như sợi chỉ xuyên qua rừng người trước khung thành, bằng vào đôi chân thần tốc của cầu thủ Trung Hiếu mang áo số 15 bên phía 10A2, đã chính xác tính toán đường bóng, chặn cướp ngay trước mặt hậu vệ 10A4 và tạo nên bàn thắng duy nhất trong trận đấu . . .”
Lúc này tôi cũng không ham hố ăn mừng chiến thắng, cắn chặt răng đè nén cơn đau do vừa rồi đầu gối chuyển động liên tục để chạy. Lúc này 2 bàn tay tôi nắm chặt, gân nổi đầy trên tay nhìn như những con rắn lục uốn éo, từng sợi gân máu cũng nổi dần lên trong hốc mắt. Tụi bạn vừa chạy lại ăn mừng thì thấy bộ dạng của tôi thì ngạc nhiên.
“Thằng Hiếu sao thế ?” – Thằng Đức hỏi
“Hỏi ít thôi, dìu tao về, nhanh” – Tôi vừa trả lời nhanh vừa thở dốc
“Ơ nó bị sao thế ?” – Cả đám quay qua nhìn nhau ngạc nhiên
Lúc này thằng Minh mái mới chạy lại gần khung thành, rồi kể lại cái chân của tôi cho cả đám nghe. Tôi lúc này cũng nghe câu được câu mất, đưa tay khoác lên vai thằng Đức để nó dìu về. Tôi cắn chặt răng nói
“Đừng hỏi gì cả, đưa tao ngoài biên, muốn hỏi gì thì tí nữa?”
Nó dìu tôi ra ngoài đường biên xong nhẹ nhàng đặt xuống, tôi ngồi phịch xuống cỏ rồi cúi mặt thở dốc. Mồ hôi túa ra đầm đìa, một phần do nóng, một phần cũng do cái chân đang đau kinh khủng . . .
Thầy Hùng nhìn ra tình trạng của tôi, nên cũng nhanh chóng cho trận đấu kết thúc. Cả đội bóng ù té chạy về khu vực đường biên xem tôi bị làm sao. Tôi vẫn bộ dạng đáng sợ như thế, mắt trợn lên cố gắng kìm cơn đau.
“Chân mày sao ghê vậy Hiếu” – Thằng Hưng là thất thanh
Lúc này tôi mới nhìn lại chân mình, vừa thấy đã kinh hãi toát mồ hôi. Máu và nước mỡ bắt đầu chảy từ 2 đầu gối xuống tới cổ chân, mà còn nhìn thấy từng giọt đọng lại rồi chảy xuống đàng hoàng. Còn cái bắp chân lúc xoạc bóng ghi bàn giờ đây cũng chằng chịt những vết cứa nhỏ, máu cũng hơi ứa ra, có thể do mấy viên sỏi con cứa vào.
“Kéo tao lên khán đài, tao sát trùng sơ qua đã rồi hỏi sau !”- Tôi lắc đầu nói
Thằng Đức ngay lập tức xốc tôi lên, dìu tôi lên khán đài. Khán giả cũng thấy tình trạng của tôi lúc nãy hơi khác nên giờ cũng bu nhau lại xem.
“Anh, anh sao vậy ?” – Bé Thảo la thất thanh, mắt đã hơi ướt
“Không có gì, trấn thương nhẹ thôi” – Tôi cố cười rồi đưa tay xoa đầu nó – “Đưa balo của anh lại hộ anh cái”
“Dạ” – Nó nói rồi chạy đi lấy balo
Nhìn cái chân mà tôi lại toát mồ hôi. Máu từ đầu gối vẫn chảy xuống không dứt, tình trạng này còn tệ hơn thằng bạn tôi lúc trước. Sau khi lấy balo từ tay bé Thảo, tôi lập tức lôi ra cái bịch bông băng nó mua từ tuần trước.
“Linh, ình mượn lại cái khăn hồi nãy” – Lúc lên tôi cũng thấy nàng không về như mọi lần mà đang lo lắng nhìn tôi
“Ừa, nè” – Nàng chìa cái khăn cho tôi, rồi lại lo lắng hỏi – “Hiếu đau lắm hở ?”
“Không sao đâu, giờ mới là đau nè” – Tôi cố gắng nặn ra thêm một nụ cười nữa.
Cũng không nói gì nhiều, nhét ngay cái khăn vào miệng. Tôi dốc cái bịch bông băng ra, sau đó mở cai ôxi già dốc lên cái đầu gối. Một cảm giác buốt lạnh, đau đớn cực kỳ khó chịu truyền đến. Tôi chỉ còn biết cắn chặt cái khăn lại, mồ hôi túa ra ào ào, tay chân run lên vì đau. (Về sau nghe tụi nó kể lại lúc đó tôi trông cực kỳ đáng sợ. Gân xanh nổi đầy trên trán, mắt trợn lên, lại còn thấy tia gân máu trong mắt. Tay run run nắm chặt, cơ rồi gân tay cũng nổi đầy lên xanh lè . . .). Đợi một lát chân phải dịu bớt đi cái cảm giác đau nhức kia, lại tiếp tục chịu cực hình với cái chân trái. Lúc này cái chân trái còn kinh hoàng hơn, do bị cái quái gì cứa vào mà bị cứa ra một rãnh sâu hoắm (đến giờ sờ lại vết sẹo tôi vẫn còn thấy nhói nhói).
Sau khi 2 cái đầu gối hết cảm giác đau buốt, tôi tiếp tục dùng bông thấm oxi già rồi chùi lên cái bắp chân. Cái này thì không có gì, vừa làm vừa cười cũng được. Sau đó là lau qua cái chân đang đầm đìa máu. Rồi quăng cái khăn trắng sang một bên (lúc này đã hết trắng rồi mà là đỏ vàng trộn lẫn với nhau). Sau khi sát trùng, tôi mới băng tạm nó lại đợi về nhà tính tiếp. Xong xuôi nhìn lên, thấy cả đội bóng lớp tôi lẫn 10A4 hay khán giả đều đang nhìn tôi như. . . quái vật
“Mày . . . mày . . .” – Thằng số 9 bên 10A4 hỏi
“Tao sao?” – Tôi nhíu mày hỏi lại
“Mày không đau à?” – Nó hỏi một câu làm tôi mém ngã ngửa
“Không đau cái búa, mày không thấy mắt tao trợn lên à” – Tôi quắc mắt nhìn nó
“Mày bị vậy là do lúc mày trượt chân à? Rồi lúc sau bị vậy mà mày vẫn lao lên ghi bàn?” – Nó hỏi tiếp
“Ờ, lúc đó thì cắn răng mà chạy thôi” – Tôi đáp cho qua chuyện
“Mày . . . là quỷ à?” – Nó trợn mắt hỏi
Tôi cũng không hứng thú tiếp chuyện với nó, thử đứng dậy xem sao. Thầm thở phào giờ vẫn đứng được ngon lành, còn mai thì . . . hên xui, vì cơn đau thật sự thì tối nay hoặc mai mới bắt đầu. Lúc này thì một tràng vỗ tay cũng tiếng hò hét, huýt sáo vang lên bên cạnh
- 🏠 Home
- Teen
- Những Chiều Mưa
- Chương 15: Chương 15