Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Chiến Binh Xuyên Không

Chương 8: Nhốt Lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn người đang chiến đấu trong l*иg sắt cũng quay đầu nhìn lại!

Cảm xúc vô cùng ngổn ngang. Nhưng bọn họ không được phép dừng lại. Nếu bọn họ không tiếp tục trận đấu thì cái chết sẽ đến với tất cả bọn họ.

Bốn cô gái tiếp tục đánh nhau để phân thắng bại, nhưng cái chết của Thanh Liên đã làm sao nhãng sự tập trung của vài người trong số họ. Hai cô gái đã bị gϊếŧ chết.

Lúc này tiếng trọng tài phát trên loa.

" Tốt lắm, không hổ là những chiến binh tài giỏi. Trận đấu vô cùng đặc sắc."

Tiếng huýt gió, tiếng vỗ tay hoan hô của người cược thắng. Tất cả những âm thanh đó như đánh mạnh vào l*иg ngực của Lãnh Cơ. Nhìn gương mặt mang theo nét cười nằm trong l*иg ngực. Cô cảm thấy trong lòng chua xót.

"Lãnh Cơ cô nhìn xem. Tôi hái hoa trên đảo làm cho cô chiếc vòng nè. để tôi đội lên đầu cho cô nhé! "

"Đẹp quá! Thanh Liên, Cô thật khéo tay"

"Lúc trước tôi hay chơi trò này! Khi nào có thời gian rãnh rỗi một chút tôi sẽ đi mò vỏ sò, làm tặng cô một cái chuông gió "

Nụ cười của Thanh Liên rực rỡ dưới ánh nắng chiều vàng, trên bãi cát cạnh bờ biển. Hồi ức đẹp đẽ ấy bỗng nhiên như thước phim chiếu lại trong đầu Lãnh Cơ.

Một lũ khốn kiếp!

Cửa l*иg sắt được mở ra, ba cô gái sống sót được vệ sĩ mang đi đến khu trị thương. vài người vào trong thu dọn xác.



Lúc này cũng đã mười một giờ đêm. Điều trị xong ba cô gái được vệ sĩ đưa đến một căn phòng.

Phòng giam?

Bọn họ đã nhốt ba người các cô vào phòng đặc chế, trong này có nhà vệ sinh, giường ngủ ngoài ra không có gì thêm, vách tường và cửa được làm bằng sắt chuyên chế. Trên cánh cửa sắt có cửa sổ nhỏ được hàn vào mấy cái song sắt, nhìn ra ngoài có hai tên vệ sĩ đứng gác.

Lãnh Cơ bước tới giường nằm xuống, ngước mặt lên nhìn trần nhà, giày cũng không tháo. hai người còn lại là Kiều Tiên và Oanh Ngữ. Bọn họ cũng đến bên cạnh cô nằm xuống, nhìn lên trần nhà.

" Tôi muốn trốn khỏi nơi này, tôi không chịu nổi nữa" Oanh Ngữ lên tiếng nói.

" Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây, nơi này không phải nơi chúng ta có thể sống. Tôi không muốn chúng ta phải đối mặt với nhau trong trận đấu tiếp theo. Chúng ta còn ba người, sẽ không tránh được phải chiến đấu tiếp " Kiều Tiên ngồi bật dậy nhìn Lãnh Cơ và Oanh Ngữ thấp giọng nói. Cô sợ bên ngoài nghe thấy.

Lãnh Cơ im lặng một lúc sau mới lên tiếng nói:

" Làm sao để có thể trốn đây, Bọn chúng sợ chúng ta bỏ trốn nên đã giam chúng ta trong này. Chúng ta không có người giúp đỡ. Nơi này, các cô xem, chúng ta bị nhốt còn có lính canh gác ở khắp nơi, chúng ta hai tay không tất sắt. Trốn bằng cách nào đây?"

Cả ba người lâm vào trầm tư, ai cũng biết rất khó để trốn khỏi đây. Không ai lên tiếng nữa.

Có tiếng mở khóa cửa sắt vang lên, ba cô gái ngồi bật dậy.

Dẫn đầu là một phụ nữ, người đã mang đến cho các cô những bi kịch, những tổn thương tâm hồn và thể xác. Theo sau là mười tên vệ sĩ, trên tay mang khay quần áo và khay thức ăn.

Bọn họ đi vào đặt những chiếc khay đó xuống đất, vì căn bản nơi này không có bàn ghế.



Bỏ qua ánh mắt thù hận của ba cô gái, người phụ nữ lên tiếng nói:

" Làm tốt lắm, vô cùng tốt. Tôi rất hài lòng về các cô. Không uổng công tôi đã bỏ nhiều tâm huyết lên người các cô như vây." bà ta nở nụ cười như không cười, bắt đầu nói tiếp.

" Ngày mai là trận đấu cuối cùng của các cô, người chiến thắng sẽ được tổ chức sát thủ hàng đầu thu nhận. Người được chọn sẽ đi theo họ làm nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ các cô hoàn thành, sẽ nhận được số tiền không nhỏ.

Tuy nhiên, nhiệm vụ giao cho một sát thủ xuất sắt hàng đầu cũng không phải đơn giản. Tôi tin rằng với năng lực của các cô, việc kiếm tiền này cũng không làm khó các cô được.

Đây là thức ăn và quần áo sạch, hãy tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi cho thật tốt đi!" Nói xong bà ta cùng mười tên vệ sĩ ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

" Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn chiến đấu nữa" Oanh Ngữ lên tiếng.

"Lãnh Cơ. Chúng ta không thể chiến đấu. Tôi không muốn ba người còn lại chúng ta, lại có thêm một ai chết nữa. Nơi này thật khủng khϊếp" Kiều Tiên bức xúc nói.

Lãnh Cơ nhìn hai người đồng đội trước mắt. Cô đau lòng bước tới ôm chặt hai người bọn họ, nói:

" Dù có như thế nào, sống cùng sống, chết cùng chết. Tôi thà chết cũng không muốn xuống tay với hai người. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn, nguy hiểm. Ba mươi người giờ chỉ còn lại ba người chúng ta. Tôi cũng như các cô, không muốn chiến đấu. "

Ba cô gái ôm chặt nhau, im lặng không nói lời nào, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

" Bây giờ chúng ta phải nghỉ ngơi trước. Nào! Xốc lại tinh thần đi tắm rửa và ăn cơm, còn nhiều thứ đang chờ chúng ta, nếu có cơ hội chạy trốn cũng còn có sức, đúng không?" Lãnh Cơ buông hai cô gái ra, hai tay đặt trên vai của hai người họ, đôi mắt nhìn thẳng họ, mỉm cười an ủi.

Các cô gái thay phiên nhau tắm gội sạch sẽ, thay bộ đồ bó sát màu đen bọn họ mang tới, bước tới ngồi xuống nền nhà, mỗi người chọn lấy một khay thức ăn, bắt đầu ăn. Ăn xong, đợi hai mươi phút để tiêu hóa bớt thức ăn rồi leo lên giường ôm nhau ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »