Chương 7

Chân Lửa trở lại lối cũ và hướng về phía dòng suối. Đầu óc chú cứ nghĩ mãi về hai con mắt bừng cháy từ màn đen của lãnh địa bộ tộc Bóng Tối.

Thình lình, chú rà trúng một mùi lợm giọng trong luồng gió nhẹ.

Một kẻ lạ mặt! Lẽ nào là tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối đó...

Tức thì một tiếng gừ réo sục sục trong cổ họng chân Lửa. Thông điệp từ cái mùi này nói cho chú biết nhiều điều. Kẻ lạ là một mèo cái, không trẻ và rõ ràng không phải từ bộ tộc Sấm. Bà ta không mang mùi đặc trưng của bất cứ bộ tộc nào, nhưng chân Lửa dám chắc là bà ta đang mệt, đói và bệnh, và bà ta đang ở trong tâm trạng cực kỳ xấu.

Dùn người thấp xuống, chân Lửa tiến tới trước, về phía cái mùi nọ. Rồi chú dừng lại, hoang mang. Mùi tên chiến binh giờ đã đậm hơn. Chú hít hơi một lần nữa.

Đột nhiên, một chuyển động như tia chớp, một khối lông gầm gừ vọt ra từ bụi rậm đằng sau chú.

Chân Lửa rít thé lên sửng sốt khi bà mèo húc vào người chú quật, chú ngã nghiêng ra. Hai bàn tay nặng nề kẹp chặt vai chú xuống, và hàm răng sắp bập vào gáy cổ chú. "Meo- eo!" chú gầm, suy nghĩ thật nhanh. Nếu bà mèo kia mà cắm nanh quá sâu, là coi như tiêu đời.

Chú ép mình mềm rũ ra, thả lỏng cơ bắp như thể bị khuất phục, và giả đò phọt ra một tiếng hú sợ hãi.

Mụ mèo cái ngoác miệng thốt lên một tiếng ngao chiến thắng. "A, lính nhỏ èo uột. Con mồi dễ dàng cho Nanh Vàng," mụ rít.

Trước lời xỉ vả ấy, chân Lửa cảm thấy sôi sùng sục. Hẵng chờ đấy. Rồi chú sẽ cho cục lông vừa nói vừa ho này biết chú là loại chiến binh nào! Nhưng chưa đâu, chú tự nhủ. Hãy chờ cho đến khi cảm thấy răng mụ một lần nữa.

Nanh Vàng phập xuống cắn. Chân Lửa gồng búng lên bằng tất cả sức mạnh trong cơ thể trẻ dũng mãnh của mình. Mụ mèo rú lên một tiếng kinh ngạc khi bị hất văng ra. Mụ lảo đảo rớt phạch lưng vào một bụi kim tước.

Chân Lửa rũ mình. "Không phải con mồi dễ dàng, hả?"

Nanh Vàng rú rít điên cuồng và cố giãy khỏi những cành cây cứ níu chặt lấy mụ. "Không tồi, lính nhỏ," mụ nạt lại. "Nhưng mày sẽ cần phải làm tốt hơn thế nhiều!"

Chân Lửa chớp mắt khi nhìn kỹ đối thủ của mình lần đầu. Mụ mèo này có gương mặt rộng, gần như là bèn bẹt và đôi mắt tròn màu cam. Bộ lông xám đậm của mụ dài và bết bệt, bốc mùi. Tai mụ bị rách tươm bươm, mõm mụ chi chít sẹo của những trận chiến xa xưa.

Chân Lửa đứng nguyên tại chỗ. Chú ưỡn ngực ra và thảy một tia nhìn thách thức vào mặt kẻ đột nhập. "Bà đang ở trong vùng đất săn của bộ tộc Sấm. Đi đi!"

"Ai cấm ta?" Nanh Vàng bạnh môi ra điên giận, để lộ những cái răng đen đúa, gãy lởm chởm. "Tao săn rồi tao đi. Hoặc tao cứ ở đây..."

"Nói đủ rồi," chân Lửa quát, cảm thấy những tâm linh mèo xa xưa khuấy cuộn sâu thẳm trong mình. Bây giờ không còn dấu vết nào của mèo nhà trong chú nữa. Dòng máu chiến binh trong chú đang réo gào. Chú khao khát muốn chiến đấu, để bảo toàn lãnh địa và bảo vệ bộ tộc mình.

Nanh Vàng dường như cảm nhận được sự thay đổi trong chú. Đôi mắt cam dữ tợn của mụ ánh lên một tia nể phục. Hạ thấp đầu và mắt giao nhau, mụ bắt đầu lùi lại. "Không cần phải vội vã," mụ rù bằng cái giọng ngọt xớt.

Chân Lửa không bị lừa phỉnh bởi trò bịp ấy. Móng vuốt giương lên hết và lông dựng đứng, chú lao tới, tiếng thét xung trận của chú ầm vang: "Gừ- ừ!"

Với một tiếng rú điên tiết, con mèo kia đáp lại. Gầm gừ và rít rống, mèo trẻ và mèo già khóa chặt vào nhau. Họ lăn lộn, răng và móng vuốt nhoang nhoáng. Tai ẹp sát xuống đầu, chân Lửa thừa thế để cào. Nhưng bộ lông rối bù của mụ mèo giằng lấy móng vuốt chú, và chú không thể chạm được tới da mụ.

Bỗng Nanh Vàng đứng thẳng trên hai chân sau, Với cái đuôi bẩn dựng lên tua tủa, trông mụ thậm chỉ còn to lớn hơn.

Chân Lửa cảm thấy bộ hàm khổng lồ của Nanh Vàng đang lao về phía mình. Chú né lùi lại, đúng lúc. Phập! Nguyên cả hàm răng xoẹt đớp không khí ngay sát tai chú.

Theo bản năng chú phản đòn bằng một cú tát bất ngờ. Tay chú phang trúng thái dương của Nanh Vàng. Lực va chạm của nó chạy khắp tay chú như một luồng điện.

"Ngao- ao!" choáng váng, Nanh Vàng rớt phụp người đè xuống bốn vó. Mụ lắc đầu để trấn tĩnh lại.

Trong một nhịp tim đập, trước khi mụ mèo kịp bình phục, chân Lửa chớp lấy thời cơ. Chú quăng toàn thân tới trước, hụp thấp xuống và ngoạm chặt cẳng sau của Nanh Vàng. "Meo- eo!" Cái vị lông bẩn bết thật kinh khủng, nhưng chú vẫn nghiến sâu xuống.

"Rừ...rừ!" Nanh Vàng rú lên đau đớn và l*иg lộn quay lại táp đuôi của chân Lửa.

Răng mụ đớp trúng và cơn đau buốt thấu tới tận xương sống của chân Lửa, nhưng chỉ làm cho chú sôi máu hơn. Chú giật mạnh đuôi khỏi miệng đối phương, và quật tới quật lui trong cuồng nộ.

Nanh Vàng dùn người, chuẩn bị một đợt tấn công mới. Hơi thở của mụ dường như ép chặt buồng phổi tanh hôi của mụ. Cái mùi xộc vào mũi chân Lửa. Ở cận cảnh, thông điệp về sự tuyệt vọng, đau ốm, và sự kiệt quệ vì đói kém của mụ mèo thật đau đớn.

Có cái gì đó nhộn nhạo bên trong chú, một cảm giác không phải là của chiến binh, một cảm giác mà chú không muốn có: tội nghiệp. Chú cố không nấn ná với bản năng này – chú biết lòng trung thành của mình với bộ tộc – nhưng chú không sao rũ bỏ nó đi được. "Trò nói từ trái tim, chân Lửa trẻ tuổi à," lời của Tim Sư Tử lại văng vẳng trong đầu chú. "Điều này sẽ khiến trò trở thành một chiến binh dũng mãnh vào một ngày nào đó." Rồi lời cảnh báo của Vuốt Cọp rung chuyển trong tai chú: "Hoặc nó sẽ khiến anh ta để lộ sự yếu đuối của mèo kiểng trong khoảnh khắc tấn công."

Nanh Vàng lao tới trước và chân Lửa tức khắc giật trở lại sự hung bạo. Con mèo to hơn cố nhắm tới vai chú và thực hiện một cú kết liễu, nhưng lần này mụ bị cản trở vì cái cẳng bị thương.

"G- gao!" Chân Lửa đau tới tận xương tủy, nhưng Nanh Vàng đã cắm được móng vuốt và cố bấu thật chặt. Trọng lượng của con mèo bự vật chú xuống đất.

Lưỡi chân Lửa nếm phải đất và phun ra một bụm những thứ lạm xạm. "Hự!"

Chú vặn người thoăn thoắt để né hai cẳng sau đang đạp túi bụi và những móng vuốt sắc đang cố rạch phần mềm dưới bụng chú của Nanh Vàng. Lăn qua lộn lại, chúng cắn và xé nhau.

Một chút sau, chúng buông nhau ra. Chân Lửa giờ đang thở hồng hộc để lấy hơi. Nhưng chú cảm nhận được Nanh Vàng đang yếu đi. Mụ mèo đã bị thương tích đầy mình, và đôi cẳng sau hầu như không còn chống đỡ nổi thân hình gầy nhẳng của mụ nữa.

"Đủ chưa?" Chân Lửa gừ. Nếu kẻ xâm phạm chuồn đi thì chú sẽ để cho mụ đi với một cú cắn cảnh cáo cho mụ nhớ đến chú.

"Không bao giờ!" Nanh Vàng hiên ngang độp lại. Nhưng cẳng chân bị thương của mụ đã phản bội mụ và mũ ngã sụm xuống đất. Mụ gượng đứng lên nhưng không được. Mắt mụ dại đi khi mụ rít rú chân Lửa. "Nếu tao không đói và mệt thì tao đã xé mày ra thành bột chuột rồi," miệng mụ xoắn lại đau đớn và phẫn nộ. "Gϊếŧ tao đi. Tao không ngăn mày đâu."

Chân Lửa lưỡng lự. Trước giờ chú chưa từng gϊếŧ một mèo nào. Có lẽ trong lúc chiến đấu dầu sôi lửa bỏng, chú sẽ gϊếŧ, nhưng còn lạnh lùng gϊếŧ chết mèo không khoan nhượng? Cái này rất khác.

"Mày còn chờ gì nữa?" Nanh Vàng mắng nhiếc. "Mày đang run lập cập như một con mèo kiểng kìa!"

Chân Lửa đau nhói vì những lời của mụ. Phải chăng mụ đã ngửi thấy mùi Hai Chân ở chú, ngay cả bây giờ, sau bấy nhiêu thời gian?

"Tôi là chiến binh lính nhỏ của bộ tộc Sấm!" chú quát.

Nanh Vàng híp rịt đôi mắt. Mụ đã thấy chân Lửa chùn bước vì lời nói của mụ và mụ biết mình đã chạm được nọc chú. "Ha," mụ mỉa mai. "Đừng nói với tao là bộ tộc Sấm bây giờ tuyệt vọng đến nỗi phải chiêu mộ cả mèo kiểng?"

"Bộ tộc Sấm không tuyệt vọng!" Chân Lửa rít lên.

"Chứng minh coi! Hãy hành động như một chiến binh và gϊếŧ tao đi. Mày sẽ cho tao một ân huệ."

Chân Lửa nhìn mụ chằm chằm. Chú không bị trêu tức để lao vào gϊếŧ sinh vật khốn khổ này. Chú cảm thấy cơ bắp của mình thả lỏng ra khi cơn tò mò dấy lên. Làm thế nào một mèo bộ tộc lại rơi vào tình trạng như vậy? Những mèo già của bộ tộc Sấm được chăm sóc còn kỹ hơn bọn mèo con! "Xem ra bà đang vội chết kinh khủng," chú meo.

"Hả? Hừ, đó là chuyện của tao, đồ chuột nhắt," Nanh Vàng rít. "Mày bị sao vậy, nhóc? Bộ mày định nói cho tao đến chết, hử?"

Lời của mụ thật ngang tàng, nhưng chân Lửa có thể cảm nhận cơn đói và bệnh tật toát ra từng đợt từ con mèo kia. Mụ thể nào cũng chết nếu mụ không ăn mau. Vì mụ hầu như không thể tự săn mồi cho mình, có lẽ chú nên gϊếŧ mụ bây giờ. Hai con mèo nhìn nhau, gằm ghè hiện ra ở cả hai ánh mắt.

"Chờ đây," cuối cùng chân Lửa ra lệnh.

Nanh Vàng hình như bị xì hơi. Lông cổ mụ xẹp xuống và đuôi mụ đã mất vẻ cứng rắn như bụi kim tước. "Mày giỡn hả, oắt con? Tao sẽ chẳng đi đâu hết." Mụ làu bàu, đau đớn quặt quẹo đi về phía một khóm cây thạch nam mềm. Mụ gục xuống và bắt đầu liếʍ vết thương ở cẳng chân.

Chân Lửa liếc mụ thật lẹ qua vai mình và thầm ré lên điên tiết trước khi tuôn vào rừng cây.

Khi chú lẳng lặng vượt qua những bụi dương xỉ, mùi mặt trời ấm áp phủ đầy mũi chú, và chú bắt gặp mùi nồng nặc của một con chuột chết đã lâu. Chú nghe tiếng côn trùng cào rỉ rả bên dưới vỏ cây, tiếng những con vật có lông chạy lon ton trên lá. Ý nghĩ đầu tiên của chú là đi đào con chim hét chú mới gϊếŧ hồi sớm lên, nhưng như thế thì quá lâu.

Có lẽ chú nên tới và lượm xác con chuột lên. Thịt sẵn, nhưng mèo sắp chết đói thì cần phải có mồi tươi. Chỉ khi thời gian quá gắt gao thì chiến binh mới buộc phải ăn thịt quạ (ý nói là ăn sinh vật chết, thối rữa)

Chợt chú dừng lại, ngửi thấy mùi một con thỏ con ở đằng trước. Đi thêm vài bước nữa thì chú trông thấy nó. Nằm mẹp xuống đất, chú rón rén lại gần con vật. Chú chỉ còn cách một con chuột thì nó mới nhận ra chú. Lúc đó thì đã quá trễ. Cái đuôi cộc màu trắng ngoáy chạy, kí©h thí©ɧ sự ham muốn đuổi bắt dấy lên khắp mạch máu của chân Lửa. Một cú tăng tốc, một cú vụt móng vuốt, và chú tóm được nó.

Chú giữ cái thân hình giãy giụa và diệt ngay.

Nanh Vàng rũ rượi ngước nhìn lên khi chân Lửa thảy con thỏ xuống đất bên cạnh mụ. Cái quai hàm xám của mụ trễ xệ xuống. "À, chào nhóc lần nữa! Tao tưởng màu đi kêu thêm chiến binh đồng bọn của mày chứ."

"Hả? À, tôi sẽ làm thế. Và đừng gọi tôi là nhóc." Chân Lửa gào, lấy mũi hích con thỏ lại gần mũ hơn. Chú cảm thấy bối rối vì sự tử tế của mình. "Nhìn coi, nếu bà không muốn cái này..."

"À, không," Nanh Vàng hấp tấp meo. "Tao muốn."

Chân Lửa nhìn mụ mèo cái xé toang con mồi và bắt đầu nuốt chửng nuốt trạo. Cơn đói của chú cũng cuộn lên và miệng chú ứa nước. Chú biết thậm chí không nên nghĩ đến chuyện ăn. Chú cần phải mang mồi về cho bộ tộc, nhưng mùi mồi tươi quá hấp dẫn.

"Ừm-ừm" vài phút sau, Nanh Vàng thở đánh thượt một cái và nằm oặt qua bên. "Miếng mồi tươi đầu tiên tao ăn trong nhiều ngày." Mụ liếʍ sạch mõm và ngồi rửa ráy toàn thân.

Làm như tắm một cái sẽ khác đi nhiều vậy, chân Lửa nghĩ, mũi chú giật giật. Mụ có mùi mèo quỷ xa tăng.

Chú dòm tàn tích báy xáy của con mồi. Không còn nhiều để tráng cái bụng của một tên mèo đang lớn, nhưng cuộc chiến đấu của chú với Nanh Vàng đã mài sắc thêm sự thèm ăn của chú. Ngon quá. Chú liếʍ láp, thưởng thức từng miếng mồi cuối cùng rộn rạo từ đầu tới chân.

Nanh Vàng nhìn sát vào chú, nhe bộ răng bẩn thỉu của mụ ra. "Khá hơn thứ phân bón mà Hai Chân cho một số anh em chúng ta ăn phải không?" mụ meo một cách quỷ quyệt. Biết mình đã tìm ra điểm yếu của chú, nên mụ cứ cố nhè vào tra tấn chú.

Chân Lửa phớt lờ mụ và bắt đầu tắm rửa.

"Đó là thuốc độc," Nanh Vàng lải nhải. "Phân chuột! Chỉ có cái cục lông không xương sống mới chấp nhận thứ trứng cóc gớm ghiếc như thế..." Chợt mụ im bặt và căng người lên. "Suỵt... chiến binh tới."

Chân Lửa cũng nhận thấy có mèo đang tới. Chú có thể nghe tiếng dậm chân dẫm trên lá khô và tiếng lông cọ vào cành cây. Chú ngửi thấy mùi gió lốc tốc lông họ. Mùi quen thuộc. Đó là những chiến binh của bộ tộc Sấm, tự tin trên lãnh địa của mình, không quan tâm đến những tiếng động mình phát ra.

Chân Lửa liếʍ môi một cách tội lỗi, hy vọng rửasạch dấu vết của những miếng thịt chú vừa nuốt. Rồi chú nhìn Nanh Vàng và đốngxương thỏ tươi mới bên cạnh mụ. "Bộ tộc phải được ăn trước!" Giọng TimSư Tử ù ù trong đầu chú một lần nữa. Nhưng chắc chắn ông sẽ hiểu tại sao chânLửa lại cho sinh vật xơ xác này ăn. Đầu óc chú quay cuồng, bất giác hoảng hồnvới những gì sẽ xảy đến với mình. Trong nhiệm vụ đầu tiên với tư cách là línhnhỏ của mình, hóa ra chú lại vi phạm luật chiến binh.