Chương 7

Hôm đó là tiết thể dục.

Thực ra, cuối buổi học của tiết thể dục trước, giáo viên nói rằng tiết sau sẽ được nghĩ, thầy có việc phải làm và đã nói với giáo viên tiếng Anh.

Tình trạng này bình thường đến mức mọi người đã quen từ lâu. Điều được mong chờ nhất mỗi tuần là tiết thể dục. Mọi người có thể ra khỏi lớp và ra sân vận động thư giãn. Thường xuyên sẽ có tiết thể dục được giao cho giáo viên tiết khác.

Còn về giáo viên thể dục có việc thật hay không thì vẫn còn phải xác minh.

Mọi người vốn dĩ không có chút hy vọng nào với tiết học thể dục này. Sau tiết học cuối cùng, không ai ra ngoài mà trực tiếp lấy sách tiếng Anh ra để chuẩn bị cho tiết tiếp theo. Nhưng không ngờ tới là đại biểu môn thể dục lại bất ngờ nói sẽ học thể dục bình thường.

Ngay lập tức, bầu không khí vốn dĩ im ắng lại sôi nổi lên. Mọi người đứng dậy khỏi ghế và bước ra khỏi lớp đi học tiết thể dục. Sợ tới lúc đó lại hối hận, bảo bọn họ ở lại trong lớp.

Tiết thể dục chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là sau khi giáo viên thể dục sau khi chỉ huy làm một số động tác khởi động thì tự do giải tán, để mọi người thoải mái chơi đùa trên sân vận động.

Hầu hết các bạn nữ đều tìm một chỗ ngồi trò chuyện, hoặc đứng ở mép sân bóng rổ xem các bạn nam chơi bóng. Dù không có hoạt động giải trí, chỉ đơn giản là đi dạo quanh sân vận động trò chuyện nhưng đối với bọn họ lúc đó mà nói, đã là khoảng thời gian thư giãn nhất trong tuần.

Dương Tịch Nguyệt, Lưu Tĩnh Vũ và Thẩm Giai đang ngồi trên bậc thang cách sân bóng rổ không xa, từ xa quan sát mấy nam sinh trong lớp đang chơi bóng rổ.

Hôm nay cậu không đi giày bóng rổ, có lẽ là do tiết trước giáo viên thể dục nói hôm nay sẽ không học nên cậu không đi giày bóng rổ như trước mà đi một đôi giày thể thao màu trắng bình thường. .

Có lẽ vì đi đôi giày này không thuận tiện cho việc chơi bóng rổ lắm, vì vậy cậu chỉ chơi một lúc rồi đi ra. Đứng bên sân nói chuyện với Lâm Đồng, nhìn những người khác đang chơi bóng trên sân.

“Này, các cậu có muốn đi vệ sinh không?” Thẩm Giai đột nhiên nói.

“Mình không đi." Lưu Tĩnh Vũ lắc đầu.

“Vậy Mặt Trăng, cậu đi cùng mình nha.”

"Được."

Hai người đứng dậy từ bậc thềm, nắm tay nhau bước ra khỏi sân vận động.

Nhà vệ sinh nằm trong tòa dạy học cạnh sân vận động, muốn đến tòa nhà dạy học đó, phải đi ngang qua sân bóng rổ.

Càng đến gần, ánh mắt cô dần mất khống chế, luôn nhìn về phía cậu đứng như không có gì ở đó. Mơ hồ, cô dường như nhìn thấy cậu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật, màu xanh nhạt và hơi dẹt.

Là thuốc lá.

Cậu lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lâm Đồng ở bên cạnh, động tác có chút bé, hơi nghiêng người sang một bên, không ai nhìn thấy rõ ràng động tác của hai người họ. Động tác lướt qua nhau của hai người rất tự nhiên, chắc đây không phải lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên cô biết, hóa ra cậu hút thuốc.

Kỳ thực Dương Tịch Nguyệt đối với nam sinh hút thuốc không có quá nhiều hảo cảm, cũng không tính là ghét, cô cũng không có nhiều ý kiến, cũng sẽ không phán xét hành vi của cậu là tốt hay xấu. Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, lần đầu tiên thấy, động tác cầm thuốc của cậu cũng khá đẹp trai.

Sau đó cảm thấy, vậy mà bản thân lại có ý nghĩ như vậy, không khỏi tự giễu, đúng là không có tiền đồ.

Vào buổi trưa, tình cờ gặp nhau tại nhà ăn. Cô đang mua đồ ăn ở cửa thứ ba, còn cậu đang mua đồ ăn ở cửa thứ tư, vô tình cầm đĩa đồ ăn đi ngang qua nhau, cô nhìn thấy món ăn cậu ăn, toàn bộ món ăn đều thêm ớt, đồng thời cô còn ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên cơ thể anh, rất nhẹ, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, mùi khói thuốc thoang thoảng trên cơ thể anh cũng bay đến bên cạnh cô.

Có lẽ là do có linh tính nên cô luôn cảm thấy khi cậu đi ngang qua mình, mùi khói dần dần nồng nặc và rõ ràng hơn.

Nghĩ rằng tiết cuối là tiết thể dục, có lẽ là đã hút thuốc trong giờ thể dục, mùi thuốc lá vẫn chưa bay hết.

Căng tin trường không bán thuốc lá, có lẽ cậu mua ở ngoài trường.

Sau này thỉnh thoảng, khi đến siêu thị nhỏ bên ngoài trường để mua đồ vào cuối tuần, luôn cố ý hoặc vô tình liếc nhìn các loại thuốc lá trên kệ khi đi ngang qua quầy thanh toán, cố gắng tìm hiệu thuốc mà cậu đã hút. .

Trong nhà Dương Tịch Nguyệt, chỉ có ông nội cô hút thuốc, ba cô không hút thuốc. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy người lớn hút thuốc, đối với thuốc lá cũng rất xa lạ. Ngày hôm đó chỉ mơ hồ nhìn thấy, cũng không nhìn rõ lắm.

Cô không còn phân biệt được hôm đó anh hút nhãn hiệu thuốc nào nữa.

-

Học kỳ này sắp kết thúc, kỳ nghỉ hè mà mọi người mong đợi cũng sắp đến.

Tâm trạng chán nản của cả lớp do kết quả thi cuối kỳ đã được xoa dịu bởi kỳ nghỉ hè sắp đến. Điều yêu thích nhất của học sinh có lẽ là những ngày nghĩ.

Gần hết học kỳ, thầy dạy toán có việc nên chỉ chuẩn bị một số đề thi còn lại gửi cho mọi người dưới dạng điện tử, tự in ra rồi làm.

Dương Tịch Nguyệt nghĩ hè không lâu, cùng với Trương Hán khi đến Quảng trường Marina để xem bắn pháo hoa thì bị mất điện thoại. Mãi vẫn không tìm lại được. Đến khi mua một chiếc điện thoại di động mới, đăng nhập vào QQ. Các tài liệu bài kiểm tra được giáo viên phát trong QQ đã không còn nữa.

Hỏi Lưu Tĩnh Vũ nhưng cô ấy không trả lời.

Dương Tịch Nguyệt là một người nóng vội, muốn làm gì thì phải làm ngay. Vì vậy Dương Tịch Nguyệt lập tức liên lạc với giáo viên dạy toán.

Thực ra cũng không phải là nóng lòng chờ đợi, hoặc là phải nhờ người khác mà chỉ là mỗi khi nảy ra ý tưởng là lập tức loại bỏ. Trần Hoài Dữ là đại biểu môn toán, cô vốn dĩ muốn hỏi cậu, nhưng lại không có thông tin liên lạc của cậu.

Cách nghĩ trong đầu ngày càng rõ ràng hơn. Hai bên giằng co nhau, cuối cùng tình cảm đã chiến thắng lý trí, bản thân đã quyết định thực hiện điều này.

Thật ra, có rất nhiều cách để cô làm bài tập toán, nhưng cô không chọn, mà thay vào đó chọn cách rắc rối nhất.

Thầy dạy toán cũng trả lời cô rất nhanh.

[Tài liệu ở trong máy tính. Máy tính hiện không có ở đây. Tôi bảo đại biểu môn toán gửi cho em.]

Đại biểu của môn Toán là Trần Hoài Dữ.

Câu trả lời của giáo viên toán hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dương Tịch Nguyệt.

Suốt buổi chiều hôm đó, Dương Tịch Nguyệt liên tục nhìn vào QQ, hầu như cứ sau vài phút lại mở ra xem một cái, xem liệu có nhận được tin nhắn xác minh nào từ Trần Hoài Dữ hay không.

Một lát ngồi trên ghế, một lát chạy đến trên ghế sô pha, một lát nằm trên giường.

Không ngừng mở ra, sau đó lại tắt, lại mở ra, lại tắt, hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại.

Mẹ cô, bà Dương đang ở nhà nghỉ phép mấy ngày nay, nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt cầm điện thoại di động ra ra vào vào, rất nghi ngờ: "Con sao vậy?"

"Không có gì ạ." Dương Tịch Nguyệt cầm điện thoại di động trong tay đi về phòng.

"Ngày mai Trương Hán có tới không?" bà Dương gọi Dương Tịch Nguyệt đang chuẩn bị về phòng.

“Có ạ.” Ngày mai Trương Hán sẽ tới tìm cô chơi.

"Ngày mai mẹ đi làm lại, hôm nay mẹ đi siêu thị mua một ít hoa quả, ngày mai hai đứa ở nhà rửa sạch rồi ăn."

"Con biết rồi ạ."

Cho đến tối, người liên hệ mới trên QQ bất ngờ xuất hiện chữ số Ả Rập "1" màu đỏ.

Trong lúc vội vã, vô tình thoát ra khỏi QQ, sau đó lấy lại tinh thần, lập tức mở ra lại.

Trong số những người bạn hiện ra thông báo kết bạn mới.

Ảnh đại diện là một ngôi sao bóng rổ NBA, là một bức ảnh chụp nghiêng đang chơi bóng, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, ảnh có chút mờ, nhưng bóng rổ màu đỏ rất rõ.

Tên rất đơn giản: Chen.

Là pinyin họ của cậu.

Bên kia để lại tin nhắn: [Tôi là Trần Hoài Dữ.]

Gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp bấm chấp nhận lời mời kết bạn.

Sau khi đồng ý có chút hối hận, cảm thấy không nên đồng ý nhanh như vậy, nên chờ một lát, như vậy có vẻ trông tự nhiên hơn, không có nóng vội.

Cô không để lại bất kỳ ghi chú nào cho cậu. Biệt danh của cậu được hiển thị bên cạnh ảnh đại diện: Chen.

Cô nghĩ, cậu không cần bất kỳ ghi chú nào của cô, bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ thứ gì liên quan đến cậu, cô đều có thể nắm bắt ngay, ghi nhớ ngay lần đầu, phản ứng ngay lập tức.

Thông qua chấp nhận bạn bè, chưa đầy hai mươi phút, cô nhận được tin nhắn của cậu.

[Mình là Trần Hoài Dữ.]

[Ừm, mình biết.]

[Giáo viên dạy toán bảo mình gửi tài liệu cho cậu.]

Không đợi cô trả lời, cậu đã gửi tài liệu qua, là một tập tin.

Cô vẫn chờ đợi tin nhắn từ cậu, vì vậy đã nhấp vào và tải xuống ngay khi cậu vừa gửi xong.

Cậu gửi tài liệu xong thì không có tin nhắn nữa.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đột ngột kết thúc.

Cô muốn cùng cậu nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói gì.

Có chút căng thẳng, có chút không biết phải làm sao, tim đập có chút nhanh. Lúc này trong lòng Dương Tịch Nguyệt tràn ngập cảm xúc phức tạp, còn có chút may mắn, may mắn bản thân bây giờ chỉ ở một mình, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hay động tác căng thẳng của cô.

Không ngừng gõ vào hộp thoại, gõ xong lại rất nhanh đem từng chữ xóa đi.

Cuối cùng chỉ còn lại hai chữ:

[Cảm ơn.]

Cậu không trả lời ngay lập tức, mà là năm phút sau.

[Không có gì.]

Cô và cậu học cùng trường cấp hai, nhưng không cùng lớp, vì vậy không có điểm chung gì cả. Cô cũng không có nhiều bạn bè, hoàn toàn không có cơ hội quen biết nhau.

Vì vậy lần này, là lần đầu tiên cô có được thông tin liên lạc của cậu.

Rất xúc động, rất vui mừng.

Giống như một người đi nhặt rác trong một thời gian dài, cuối cùng một ngày nọ, có được chiếc chìa khóa có thể mở được rương kho báu.

Giữa họ có bất cứ liên hệ gần gũi nào, đều cũng khiến cô phấn khích.

Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cửa sổ trong phòng ngủ nhỏ hé mở, tất cả gió và nắng toàn bộ ùa vào, con gió nhẹ thổi vào rèm giường, ánh nắng lan tỏa khắp sàn nhà trong phòng.

Dương Tịch Nguyệt ngồi ở bàn học, trên bàn có rất nhiều sách và bài kiểm tra, rất bừa bộn.

Cầm điện thoại di động trên tay, nhìn chằm chú vào ảnh đại diện và tên của cậu một lúc lâu.

Thực ra, đôi khi hạnh phúc chỉ vì một điều nhỏ nhặt mà thôi.

Nó có thể là nhiều thứ, nó có thể là một điều rất nhỏ. Quan trọng nhất là, người khiến chúng ta hạnh phúc.

Tâm sự của một thiếu nữ rất khó đoán, nhưng nó lại rất đơn giản, có thể vì được cách thức liên lạc của chàng trai mình thích mà vui vẻ rất lâu, rất lâu.

Đêm đó vì tò mò, đã bấm vào trang cá nhân của cậu.

Trang cá nhân của cậu rất đơn giản. Ảnh bìa là hình của hệ thống. Trong trang cá nhân toàn bộ đều liên quan đến bóng rổ, không nhiều, nhưng mà có thể thông qua những cái này, nhìn ra được sự thích thú của cậu đối với bóng rổ.

Cậu sẽ vì đội bóng yêu thích của mình thắng trận đấu mà vui mừng, cũng sẽ vì đội bóng mình thích sơ xuất mắc sai lầm trong trận đấu mà tức giận.

Qua vài lời nói của cậu, có thể thấy được hứng thú của cậu, thấy được sở thích của cậu.

Đối với trang cá nhân QQ của người mình thích, không thể chỉ xem một lần là được, mà sẽ luôn xem, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Cô vẫn không thoát khỏi giao diện trang cá nhân của cậu, bởi vì khi thoát ra lại phải mở lại, quá nhiều lần, cậu sẽ nghi ngờ.

Đêm khuya, Dương Tịch Nguyệt đã mua kim cường vàng trên QQ trong một tháng, bởi vì kim cương vàng này có chức năng giấu hồ sơ truy cập của bản thân trong trang cá nhân của người khác, có cái này, cô có thể đến trang cá nhân QQ của cậu bất cứ lúc nào mà không cần lo lắng.

Bất đầu điều này, chính là rất nhiều năm

[Hóa ra cậu ấy hút thuốc. ——2016.06.06 Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt]