Chương 40

Khoảng thời gian sau đó, cô thậm chí tới mặt của cậu có chút nhớ không rõ nữa, nhưng lại thường ở trong giấc mơ nữa đêm nhìn thấy bóng lưng cậu. Cho dù là ở khoảng cách xa cũng có thể nhận ra cậu trong nháy mắt.

Có lẽ là số lần nhìn bóng lưng cậu nhiều hơn số lần nhìn thẳng vào mặt cậu.

Ở quảng trường người đông như kiến, ở trong trạm xe người qua người lại, ở đầu phố đông đúc chỉ cần một nháy mắt đủ để nhận ra bóng lưng cậu.

Cậu giống như đứng trong sương mù, cô nhìn không rõ cũng không nắm được.

Nhiều năm qua, thời gian hai người bọn họ quen nhau có vẻ rất dài rất dài, nhưng trên thực tế, thời gian hai người bọn họ ở chung lại rất ít.

Trương Hán từng hỏi qua Dương Tịch Nguyệt, hỏi cô tại sao không chấp nhận Tề Văn Lộ, suy cho cùng có thể gặp được một người con trai thật lòng thích mình thật sự là quá khó, nếu như bỏ lỡ có thể sẽ không gặp được nữa.

Dương Tịch Nguyệt không trả lời câu hỏi của Trương Hán, sự việc không xảy ra với mình, không ai có thể đồng cảm sâu sắc được.

Tề Văn Lộ rất tốt, rất tốt rất tốt, nhưng lại không phải người cô thích. Nếu như chỉ bởi vì Tề Văn Lộ thích cô, cô liền cùng với cậu ấy ở bên nhau, điều này đối với Tề Văn Lộ mà nói là không công bằng, giống như cô thích Trần Hoài Dữ vậy.

Bạn thấy đấy, chúng ta đều cố chấp và kiêu ngạo, không cho phép người mình thích không thích mình, không khoang nhượng, không cuối đầu.

Vì vậy, chúng ta mới biết thất bại và quay lại với đầy vết bầm tím.

Theo một nghĩa nào đó, chúng ta gặp được đều là sai người, nhưng mà lại vừa vặn là người phù hợp.

Cho dù là các bạn không thể ở bên nhau, cho dù giữa hai người cách muôn núi ngàn sông, nhưng cậu ấy vẫn chứng kiến sự trưởng thành của bạn, chứng kiến cả thanh xuân của bạn.

Không phải tất cả câu tôi thích cậu đều có thể nói ra, cũng không phải tất cả câu tôi thích cậu đều có thể nghe được câu tôi cũng vậy. Không có cái gì là tuyệt đối, chúng ta cần chấp nhận việc không được như ý muốn.

Dương Tịch Nguyệt không phải là một người giỏi ăn nói, nói với người khác một câu cũng suy xét rất lâu. Nhưng khoảng thời gian viết về cậu, thường thích cùng với đọc giả nói chuyện, cho dù chỉ là một hai câu cũng có thể khiến nội tâm của cô nhận được một chút bình tĩnh.

Những áp lực một mình chịu đựng đó, thường cả đêm không ngủ được. Đã khóc, đã cười, đã oán giận, đã hối hận, ký ức giống như thước phim đen trắng, không ngừng tua đi tua lại trong đầu, một lần lại một lần.

Cái gì mà quá khứ tan biến như gió, cái gì mà chuyện quá khư đều đã qua rồi. Dương Tịch Nguyệt ở đây, những lời này đều là trò cười. Nỗi đau gấp hàng ngàn lần so với kim đâm một vạn lần đều khó chịu.

Trương Hán lợi dụng việc học và công việc để chuyển sự chú ý, Lưu Tĩnh Vũ chạy đến vùng sâu vùng xa dạy học tình nguyện để tê liệt bản thân, mà cô dựa vào việc hồi tưởng lại cuộc sống, không cách nào thoát khỏi ác mộng “chai nước” đó.

Bọn cô đều đã buông bỏ phải không?

Không.

Những lời nói buông bỏ này đều là lừa mình dối người, tự mình cảm động.

Thời gian trôi qua, bọn họ sắp phải xa nhau, từ đây một Nam một Bắc, rất nhanh cậu cũng sẽ đi Bắc Kinh tiếp tục học, mà cô sẽ trở về Hải Thành sinh sống.

Cuộc đời của bọn họ một phần nhỏ phía trước là song song, bọn họ là hai con đường song song luôn đi cạnh nhau, thỉnh thoảng cô sẽ tụt lại phía sau cậu một đoạn nhỏ, nhưng mà cô rất nhanh sẽ đuổi kịp cậu.

Nhưng đường mà bọn họ đi, bản thân chính là hai con đường hoàn toàn khác nhau. Con đường này, cuối cùng có một ngày không còn song song nữa, một về hướng Bắc, một về hướng Nam, hai người bọn họ cuối cùng cần phải đường ai nấy đi.

Khoảng thời gian đó, cô thật sự rất thích tiếng bóng rổ đập xuống mặt sàn, thích tiếng giàu bóng rổ cùng với mặt sàn ma sát, thích tiếng còi trên sân thi đấu, thích tất cả âm thanh liên quan tới cậu. Đến nỗi mà trong thời gian đó ngoài viết văn, thời gian còn lại đều là xem thi đấu bóng rổ.

Cảm giác như trở về cấp ba, vào tiết thể dục đứng ở góc sân bóng rổ xem cậu đánh bóng.

Cô cho rằng bản thân sẽ quên đi cậu, nhưng mà mỗi lần đi qua cổng Thất Trung, nhìn thấy khuông viên Thất Trung, luôn không tự giác mà nhớ đến rất nhiều cảnh tượng, nhớ đến cảnh cô ở phía sau đi theo cậu.

Tình cảm mười năm, một đời đều sẽ ghi nhớ.

Cảm xúc đối với cậu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Mùa xuân năm đó, cậu chạy xong 1.500 mét, chen chúc trong đám đông bước ra khỏi sân vận động, hơi giơ tay hướng về các bạn cùng lớp trên khán đài, giơ tay ra hiệu, gây ra một mảng tiếng la hét.

Mùa hè năm đó, kết thúc tiết thể dục, cậu một thân mồ hôi, cầm chai nước khoáng đặt trên bàn, mở nắp chai bằng một tay, hơi ngẩng đầu, cô ngồi phía sau có thể nhìn thấy rõ trái cổ của cậu chuyển động lên xuống.

Vào mùa thu năm đó, vô tình gặp nhau trên xe buýt, cậu nhận ra cô, chính xác gọi tên cô, cậu ngược sáng, cô nhìn thấy dáng vẻ của cậu, dáng vẻ mà cô thích.

Mùa đông năm đó, bắn pháo hoa tại quảng trường, ở dưới vòng đu quay bên bờ sông, trong tay cậu cầm một cây pháo hoa, cô cách cây pháo hoa nhìn cậu, trên đỉnh đầu cậu pháo hoa nở rộ.

Khoảng thời gian đó giống như là trả thù, ở trong nhà trốn trong phòng của mình, xem rất nhiều phim thanh xuân. Thanh xuân luôn giống như là tiếc nuối nhiều hơn hoàn hảo. Đêm khuya chỉ có ánh sáng lập lòe trên màn hình, cô cùng khóc cùng cười. Mắt đều khóc sưng lên cũng không sao, dù sao sẽ không có ai nhìn thấy, Cô khóc, cô cười, toàn bộ đều là tình cảm của người khác.

Sau đó có một bộ phim được chiếu lại trong rạp, đúng lúc thời gian đó Trương Hán trở về Hải Thành, hai người mua vé chạy đến rạp chiếu phim xem phim, cho dù lúc trước đã xem qua Trương Hán vẫn khóc, nhưng lần này Dương Tịch Nguyệt lại không khóc, không có nguyên nhân, có lẽ là đã khóc không được nữa.

Trần Hoài Dữ, cậu xem, mình bây giờ muốn khóc cũng khóc không được nữa.

Đã rất lâu kể từ ngày đó, mới thấy vòng bạn bè cậu đăng.

Cậu với cô đều giống nhau, cũng là một người không thường chia sẻ cuộc sống của mình, một năm cũng chỉ có vài bài đăng. Đột nhiên lướt thấy, cô còn cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, xuất hiện ảo giác. Nhưng mà ảnh đại diện quen thuộc đó, cái tên quen thuộc, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ nhận nhầm.

Là một video, trong video là một con đường rất dài rất dài, hai bên đường trồng hai hàng cây rất cao, nhưng mà cành lá không xanh tươi, bên đường có vài người đi bộ, trên đường thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, đột nhiên nổi lên một cơn gió, thổi cát bay khắp mặt đất.

Chú thích: Nổi gió lên.

Bên dưới là bình luận của rất nhiều người.

Lâm Đồng hỏi cậu đang ở đâu.

Cậu trả lời ở Bắc Kinh.

Lâm Đồng hỏi cậu không khí ở Bắc Kinh có trong lành như Hải Thành không.

Cậu trả lời không bằng Hải Thành.

Dương Tịch Nguyệt đem đoạn video chưa đên hai mươi giây này xem đi xem lại rất nhiều lần. Như là đang tìm kiếm cái gì đó, một lần lại một lần. Muốn bấm thích, nhưng lại miễn cưỡng kìm nén.

Ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn tủ lấy chiếc hộp đặt trong tủ ra, bên trong đựng một bức thư, một tấm ảnh, còn có một bức ảnh tốt nghiệp. Đem bức thư không được gửi đi kia cầm lên, mở ra xem rồi lại xem.

Dương Tịch Nguyệt lấy quyển nhật ký kế bên tây mở ra, lật đến một trang mới, ở trên trang giấy trắng viết tên của cậu : Trần Hoài Dữ.

Từng chữ từng chữ, mỗi nét bút đều cực kỳ nghiêm túc. Giống như trong phòng học năm đó, viết tên của cậu lên trên tờ giấy làm bài văn của cậu.

Không viết ngày tháng, một trang giấy trắng, bên trên chỉ viết ba chữ “Trần Hoài Dữ”.

Nhật ký này cô viết từ cấp ba cho đến khi tốt nghiệp Đại học, đã viết bảy năm. Không liên tục, không phải mỗi ngày đều viết, nhưng khi viết đều là về cậu.

Trong nhật ký của cô, từ trước đến nay không có tên của cậu, một chữ “cậu ấy” xuyên suốt bảy năm. Chỉ là cuối cùng, lần cuối cùng trong nhật ký, cô thêm tên của cậu vào.

Trần Hoài Dữ, nam chính trong câu chuyện thanh xuân của cô.

Đột nhiên nhớ đến câu chuyện viết cho cậu kia, câu chuyện đó hầu như là từ góc nhìn của một mình cô.

Nghĩ đến một câu nói trong bài văn cô viết cho cậu——

"Thế giới của mình chìm trong cơn mưa, khi cậu đến, bầu trời bỗng nhiên trong xanh. Sau này khi cậu rời đi, từ đó thế giới của mình chỉ còn lại những ngày u ám.”

Biển ở Hải Thành vẫn xanh như ngày nào, bên biển ngoài tiếng gió thì chính là tiếng sóng.

Dương Tịch Nguyệt một mình đến bờ biển ở Hải Thành, ngắm nhìn biển cả bao la, bên tai trái đeo một chiếc tai nghe Bluetooth.

Trong tai nghe đang phát một bài hát——

"Rất lâu về trước, có một người đã yêu em rất lâu, nhưng cơn gió cứ dần dần thổi khoảng cách ra thật xa."

Nhớ lại concert năm 2015, nhìn người hát trên sân khấu, vẫy lightsick, cô thề, bản thân phải làm một cô gái dũng cảm nhất, tự do nhất.

Ngồi trên cát, nghe bài hát, ngắm nhìn biển cả.

Không nhịn được bấm mở vòng bạn bè, lần nữa bấm vào video cậu đăng, vừa bấm vào video, âm thanh trong tai nghe dần dần mất hẳn, thay vào đó là tiếng gió thổi trong video cùng với tiếng xe chạy trên đường.

Xem rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn là bấm thích cho cậu.

Video dừng lại, bên trong tai nghe lại vang lên tiếng nhạc.

Ngẩng đầu nhìn biển nơi xa.

Từ trong chiếc túi mang theo bên người lấy ra bức thư kia. Mở bức thư ra, đem bức thư không thể gửi đi xem rồi lại xem. Từ lá thư không dài này, nhìn thấy được đó là niềm vui vô tận của thiếu nữ năm đó.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, tay không cầm vững, lá thư từ trong tay bay đi. Rơi xuống trong chỗ nước biển nông trước mặt.

Dương Tịch Nguyệt đột ngột đứng dậy, đi tới muốn nhặt lên nhưng lại bị nước biển cuốn đi nổi trên mặt nước, may mắn Dương Tịch Nguyệt kịp thời nhặt nó lên, đi đến bờ biển, cầm cẩn thận từng li từng tí.

Từ từ mở ra, chữ viết phía trên đã hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ.

Thư không dài chỉ vài câu, đủ để nói lên hết toàn bộ tâm ý của thiếu nữ. Nhưng bây giờ chữ đã mờ, vĩnh viễn cũng không thể gửi đi, cậu vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy, cũng sẽ không biết, ở trong góc nhỏ hẹp u ám đó, tâm ý của thiếu nữ lặng lẽ nở hoa lại lặng lẽ khô héo.

Trần Hoài Dữ, thật đáng tiếc, cậu không biết được tình cảm của mình.

Mười năm thanh xuân, đi đến thời điểm này cô đã cố gắng rồi. Nhớ lại dĩ vãng, không oán hận, cũng không trách móc, có chút hối hận và thương xót, nhưng biết được thời gian không thể quay trở lại, chỉ có chấp nhận và buông bỏ.

Quay đầu nhìn lại, suốt mười năm Xuân Hạ Thu Đông, cô dường như vẫn luôn ở tại vị trí ban đầu, lúc này cũng nên tiến về phía trước.

Trần Hoài Dữ, cuộc đời của chúng ta đan xen trong thời gian ngắn, trải qua thăng trần, cuối cùng đi đến bình yên.

Đối với Trần Hoài Dữ, nếu như lúc này phải nói với cậu một câu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giống với bốn năm viết trong lưu bút: [ Tương lai tươi sáng, sau này sẽ gặp lại.]

Hy vọng chàng trai của tôi, nam chính trong câu chuyện của tôi, cuộc đời sau này một đường suôn sẻ, thuận lợi. Gặp được một người thích cậu, cậu cũng rất thích cô gái đó, các cậu cùng ở bên nhau, nhất định phải hạnh phúc.

Hy vọng rằng lần sau khi chúng ta gặp nhau, là vào mùa Xuân cậu thích, như vậy nhất định là một ngày xuân ấm áp, cây khô gặp mùa xuân, tràn đầy sức sống, cậu đứng dưới bóng cây cành lá xanh tươi, ngược chiều ánh sáng, mỉm cười với mình, gọi tên của mình.

Trần Hoài Dữ, đợi đến khi mùa Xuân ở Hải Thành, khi cát vàng nổi lên, mình cũng buông bỏ được.

Nhưng mà, cậu biết không, mùa Xuân ở Hải Thành, vĩnh viễn sẽ không có cát vàng, cát vàng nổi lên là mùa Xuân ở Bắc Kinh.

Bên bờ biển đột nhiên nổi gió, bức thư đã mờ kia từ trong tay thổi bay, trong không trung lắc lư, cuối cùng rơi xuống biển, chầm chậm bị nước cuốn đi.

Càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Chữ càng ngày càng mờ đi, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một dòng chữ trên lá thư kia——

"Mình thích cậu, Dương Tịch Nguyệt thích Trần Hoài Dữ."

Đó là tình cảm mà cô không thể nói ra.

-HOÀN-

_______________________________________________________________

Lời tác giả:

Câu chuyện rất ngắn, nhưng khoảng thời gian rất dài, từ cấp ba đến tốt nghiệp Đại học, thời gia kéo dài bảy năm. Tôi nghĩ cố gắng đem nó (truyện) viết dài thêm, nhưng thời gian ở chung giữa hai người bọn họ thực sự là quá ít. Cấp hai cùng trường, cấp ba cùng lớp, đại học cùng một thành phố, cùng xuất hiện lại không nhiều.

Tới cả thời gian tôi đăng (truyện) cũng không ổn định, muốn thay đổi một chút hướng đi của câu chuyện, đổi thành Trần Hoài Dữ không thích Thẩm Giai, đem hướng đi của câu chuyện đổi thành kết cục hoàn hảo.

Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, đã lục lọi manh mối vô số lần, cũng không tìm được bằng chứng Trần Hoài Dữ thích Dương Tịch Nguyệt.

Bọn họ có mập mờ không? Có lẽ có, nhưng cũng chỉ là như vậy thôi.

Đã định trước là hướng BE, cho dù thay đổi như thế nào, đều không thể đổi thành HE.

Đời người rất dài, thường có nuối tiếc.

Trần Hoài Dữ, tôi tin tưởng tình yêu của cậu.

Cuối cùng, tôi muốn cảm on tất cả các bạn đọc giả xem đến đây, câu chuyện này không phải là một chủ đề rất hài lòng, bình thường đến nỗi không có ý tưởng gì mới, nhưng đây là cả một thanh xuân của Dương Tịch Nguyệt. Cảm ơn mọi người tới chứng kiến thanh xuân của cô ấy.

Chúng ta gặp lại ở câu chuyện tiếp theo.

Quyển tiếp theo .

Cảm ơn đã ủng hộ.