Năm 2022, đầu năm mới Dương Tịch Nguyệt cắt tóc, vẫn là tóc ngắn như cũ, so với lúc trước càng ngắn hơn. Trên đường về nhà gió lạnh thổi rối mái tóc ngắn vừa cắt xong. Những năm này tóc dài, sau đó lại cắt ngắn, vẫn là cảm giác tóc ngắn thích hợp với mình hơn.
Sau tất cả, cô vẫn là không thể trở thành dáng vẻ cậu thích.
Năm nay thời tiết lạnh nhất, Dương Tịch Nguyệt nhận được oanh tạc nhiều lần của Lâm Đồng, gửi rất nhiều tin nhắn, một cái lại một cái, căn bản không kịp xem kỹ, từ từ xem xong một cái lại một cái, ý nghĩa biểu đạt chỉ có một: Bàng Hàn Văn xảy ra chuyện rồi.
Việc này Dương Tịch Nguyệt không nghĩ đến, gần như khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Lưu Tĩnh Vũ thời gian trước có nói qua với cô, nói rằng liên lạc với Bàng Hàn Văn không được, cậu nói được nghĩ hai ngày, đến lúc đó vẫn muốn gọi điện qua video nói chuyện với cô, nói rất lâu rất lâu, muốn đem những lời lúc trước vẫn chưa nói hết toàn bộ đều bù đắp lại.
Nhưng mà đợi đến ngày đó, lại không nhận được cuộc gọi video của cậu.
Chỉ nghĩ là trong đội tạm thời có việc gì đó, lại xóa bỏ ngày nghĩ không kịp nói với cô, dù sao loại chuyện này đã thường xảy ra rồi.
Khi đó hai người đang ngồi trong quán cà phê, đắm chìm trong ánh nắng, Lưu Tĩnh Vũ mặc bộ quần áo mới mua, hai tay chống cằm cười tít mắt, như là nghĩ đến việc vui nào đó: “Cậu ấy nói đợi cậu ấy quay về rồi, bọn mình liền đi gặp phụ huynh trong nhà, tụi mình kết hôn, cậu ấy nói cậu ấy để dành tiền mua cho mình chiếc nhẫn đẹp nhất.”
“Cậu ấy nói cậu ấy trong quân đội dùng một chiếc vòng sắc làm một chiếc nhẫn cho mình, cậu ấy cảm thấy quá xấu không hợp với mình nên không đưa cho mình, nói sẽ mua cho mình chiếc nhẫn kim cương lớn tốt hơn.”
“Mình nói mình muốn xem, cậu ấy từ chối.”
Dương Tịch Nguyệt vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Lưu Tĩnh Vũ khi nói những lời này, là hy vọng, là hạnh phúc, là vui sướиɠ. Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy nụ cười của cô thật sự là ngưỡng mộ.
Nhưng mà không thể ngờ đến là, Bàng Hàn Văn thật sự xảy ra chuyện rồi.
Bàng Hàn Văn đã hy sinh.
Dương Tịch Nguyệt khi nhìn thấy tin tức này hoàn toàn không tin, nhất thời không có phản ứng.
Làm sao có thể hy sinh được?
Một người rất hoạt bát, lúc trước vẫn còn rất tốt, sao có thể nói hy sinh liền hy sinh?
Sau này nhìn thấy thời sự đưa tin.
[Bàng Hàn Văn, một người lính thuộc lữ đoàn biên phòng của Quân đội Chiến khu phía Bắc, trong thời gian nghĩ phép vô tình gặp phải tên côn đồ cầm dao cướp giật, vì bảo vệ an toàn cho tính mạng và tài sản của người dân, ngay lập tức chiến đấu cùng với tên côn đồ, bị đâm ba nhát trúng vào bộ phận quan trọng, cấp cứu không có hiệu quả, hy sinh chỉ mới 22 tuổi, ghi nhớ công lao hạng nhất.]
Cậu vẫn chưa kịp ăn sinh nhật 22 tuổi của chính mình, vẫn chưa kịp cùng với cô gái mình yêu gặp nhau, sinh mệnh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 22.
Bằng khen hạng nhất, không ai muốn nhận được hạng nhất phải dùng cả mạng sống để đổi lấy này, không ai muốn cả, cần hạng nhất có tác dụng gì.
Sau khi biết tin này, quân đội ngay lập cử người đến đón ba mẹ Bàng Hàn Văn, đưa con trai về nhà.
Bàng Hàn Văn là con trai duy nhất trong nhà, đem con trai duy nhất đưa đến quân đội huấn luyện. Thứ nhận lại được lại là hũ đựng tro cốt. Thậm chí là tới lần cuối gặp mặt con trai cũng không gặp được.
Bọn họ không biết con trai họ là mập hay là ốm, có phải là da đen hơn so với lần gặp nhau qua video lần trước không, vết thương trên tay đã lành hay chưa.
Những điều này bọn họ đều không biết, thứ duy nhất có thể nhận về chỉ có hũ tro cốt của con trai, một tấm huy chương hạng nhất cùng với một bức thư.
Bức thư là dành cho Lưu Tĩnh Vũ.
Khi nhận được tin này Lưu Tĩnh Vũ ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, cho rằng là ảo giác của bản thân, là bản thân nghe nhầm, nhưng mà tất cả mọi người đều đang nói cho cô biết, Bàng Hàn Văn hy sinh rồi, chết rồi, vĩnh viễn đều không thể trở về được nữa.
Nhưng mà người đã hy sinh trong miệng bọn họ, không lâu về trước vẫn còn nói muốn trở về lấy cô, mua nhẫn cho cô, tại sao nói biến mất là biến mất. Vẫn còn muốn làm tân nương của cậu, bọn họ sắp kết hôn.
Cho đến khi cô nhận được bức thư Bàng Hàn Văn để lại cho cô.
Mở bức thư ra, bên trong chỉ có hai thứ, một bức ảnh và một chiếc vòng sắt.
Bức ảnh là ảnh hai người chụp chung với nhau, là khi bọn họ vừa ở bên nhau, bức ảnh chụp khi lần đầu hẹn hò. Khi đó hai người mới vừa yêu nhau, vẫn còn ngại, tới nắm tay cũng sẽ đỏ mặt.
Chiếc vòng sắt kia kích cỡ vừa vặn với cô, không lớn cũng không nhỏ, vừa thích hợp. Bên viền phía trong chiếc vòng, hai chữ cái tiếng Anh in hoa được khắc lên: LP.
"LP" là chữ in hoa của tên Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn, vẫn còn một nghĩa nữa, là “Vợ.”
(*) Phiên âm của Lưu Tĩnh Vũ là Liu Jing Yu, phiên âm của Bàng Hàn Văn là Pang Han Wen. Phiên âm của từ vợ là Laopo
Bàng Hàn Văn muốn lấy Lưu Tĩnh Vũ làm vợ.
Trong khoảng thời gian đó Dương Tịch Nguyệt sợ cô nghĩ không thông, hầu như là bên cô như hình với bóng, nhưng cô lại hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ nghĩ không thông nào, Luôn mỉm cười với Dương Tịch Nguyệt nói: Mình không sao, đừng lo lắng.
Cô có thật sự là không sao, Dương Tịch Nguyệt trong lòng rất rõ.
Khi đó các nhà truyền thông dồn dập đưa tin, có khi thậm chí chạy đến nhà ba mẹ của Bàng Hàn Văn, nỗi đau đánh mất đứa con trai duy nhất đã là tột đỉnh, căn bản không chống đỡ nổi những câu hỏi và làm phiền liên tục của các phóng viên. Ba mẹ của cậu không còn cách nào chỉ có thể trốn đến quê nhà ở nông thôn.
Lưu Tĩnh Vũ luôn nói bản thân rất ổn, hoàn toàn không cần người ở bên, Dương Tịch Nguyệt không lay chuyển được cô rời khỏi nhà cô, đang rời khỏi vào lúc mở cửa nhà ra, Lưu Tĩnh Vũ đột nhiên gọi cô: “Mặt Trăng.”
“Hả?” Cô quay đầu lại.
Lưu Tĩnh Vũ sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt trong trẻo kia giờ phút này sớm đã mất tất cả màu sắc, trong mắt một mảng u ám, cô cười với Dương Tịch Nguyệt: “Cảm ơn cậu.”
Dương Tịch Nguyệt bước ra khỏi cửa nhà Lưu Tĩnh Vũ, cho đến khi ra khỏi tiểu khu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không biết là không đúng chỗ nào. Quay đầu nhìn toàn lầu nhà của Lưu Tĩnh Vũ, nhìn vị trí tầng năm, không để ý lắm cảm thấy chắc sẽ không có chuyện gì đâu, ở trạm xe bắt xe buýt chuẩn bị về nhà.
Nhưng đợi đến khi xe buýt chạy đến gần trường Thất Trung, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, nhớ lại ánh mắt của Lưu Tĩnh Vũ khi nhìn cô, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng không an tâm, luôn có một loại linh cảm không tốt.
Xuống xe ở trạm kế tiếp, đến bắt xe buýt ở đối diện chuẩn bị quay lại xem xem. Cô sợ Lưu Tĩnh Vũ một mình ở trong nhà xảy ra chuyện.
Cùng ngày, Lưu Tĩnh Vũ được phát hiện đã tự sát tại nhà. Cô đóng tất cả cửa sổ và cửa nhà lại nằm trên giường, trên tay đeo chiếc nhẫn do chính Bàng Hàn Văn làm, mặc chiếc váy màu trắng, bật khí ga trong nhà.
Hai người yêu nhau sâu đậm, không cam tâm bị đối phương bỏ lại.
Rất may được phát hiện kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu, người được cấp cứu kịp thời.
Dương Tịch Nguyệt gặp lại Lưu Tĩnh Vũ là cô từ bệnh viện đi ra, Dương Tịch Nguyệt ở ngay cổng bệnh viện đón cô.
Cô đã ốm đi, lần nữa gặp lại Dương Tịch Nguyệt cô vẫn là cười với cô.
Trong cơn mơ màng dường như quay trở lại năm đó, khai giảng năm lớp 10, khi huấn luyện quân sự, Lưu Tĩnh Vũ vỗ nhẹ cô, khi đưa khăn giấy cho cô cũng là đang cười, nhưng khi đó trong ánh mắt của thiếu nữ có ánh sáng, mà hiện tại lại cái gì cũng không có.
Lưu Tĩnh Vũ không nói với bất kỳ ai, lúc cô được cấp cứu, cô gặp được Bàng Hàn Văn, cậu mặc quân phục, như cây bạch dương trắng nhỏ trên sa mạc Gobi ở phía Tây Bắc, kiên trì thẳng tắp, cậu đứng cách đó không xa, cô muốn lại gần nhưng bị cậu ngăn lại, cậu mắng cô, mắng cô không trân quý mạng sống của mình, muốn cô nhanh chóng cút đi không cho đi tìm cậu. Nói với cô nếu như yêu cậu, thì hãy sống thật tốt, mang theo một phần của cậu.
Sau này, Lưu Tĩnh Vũ cũng không còn tự tìm cái chết, mà là bình tĩnh đón nhận sự thật Bàng Hàn Văn đã rời đi.
Cô còn bạn bè, còn ba mẹ, cô không thể ích kỷ.
Cậu bảo cô hãy sống thật tốt.
-
Đầu xuân, sinh nhật của Dương Tịch Nguyệt, dịch bệnh ở Hải Thành lại trở lại, Trương Hán và Dương Tịch Nguyệt hai người tìm một quán lẩu đơn giản ăn, chỉ mua một cái bánh kem rất nhỏ, hai người mỗi người một nữa, vài miếng đã ăn xong.
Trương Hán hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Dương Tịch Nguyệt.
Trong vòng bạn bè đăng một bức ảnh của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Ngoài Trương Hán, nhớ sinh nhật cô còn có Lưu Tĩnh Vũ và Lâm Đồng, Lưu Tĩnh Vũ gửi lời chúc mừng sinh nhật cô, Lâm Đồng rầm rộ sôi nổi hơn, đăng một bài trên vòng bạn bè:
[Chúc Dương Tịch Nguyệt bạn của tôi sinh nhật vui vẻ!]
Có lẽ bởi vì vòng bạn bè của cậu, cô nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ: [Sinh nhật vui vẻ.]
Đây là số lần không nhiều cậu chủ động gửi tin nhắn cho cậu. Sau này nhớ lại, nếu như không phải bởi vì vòng bạn bè này của Lâm Đồng, cậu có lẽ sẽ không biết sinh nhật của cô là khi nào, cũng không nhớ phải chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cô mỉm cười, trả lời: [Cảm ơn.]
Ngoài Trần Hoài Dữ, còn có Hà Xuyên, chắc là từ phía Trần Hoài Dữ biết được.
Ăn tối xong trên đường về nhà, Dương Tịch Nguyệt nhận được một cuộc gọi, nói cô có một đơn hàng trong cùng thành phố.
Dương Tịch Nguyệt chưa bao giờ mua đồ, xác nhận lại tên và điện thoại nhiều lần, chắc chắn rằng là đồ của cô.
Cô không biết là ai, ai sẽ mua đồ cho cô?
Cho đến khi ở cổng tiểu khu nhìn thấy bó hoa trong tay nhân viên giao hàng, là một bó hoa cát tường màu trắng.
Trong hoa có một tấm thiệp, trên tấm thiệp có bốn chữ đơn giản: [Sinh nhật vui vẻ.]
Chữ ký là tên của Tề Văn Lộ.
Cô ở Hải Thành, cậu ở Giang Thành.
Cậu mua cho cô một bó hoa, một bó hoa mà cô thích.
Sau khi Dương Tịch Nguyệt ký nhận xong, về nhà chụp một tấm ảnh gửi cho cậu, lịch sự cảm ơn: [Cảm ơn.]
Tốc độ trả lời của cậu vô cùng nhanh, giống như là đang đợi cô: [Nghe anh Trần nói hôm nay là sinh nhật của cậu, hỏi thăm được địa chỉ của cậu, nhớ rằng cậu thích hoa cát tường, hy vọng cậu thích nó.]
[Cảm ơn, mình rất thích.]
Dương Tịch Nguyệt thực ra đã quên mất mình nói khi nào, hay là có nói qua với cậu hay không, bản thân thích hoa cát tường trắng, nhưng mà cậu lại ghi nhớ.
-
Từ khi Trương Hán và Lâm Nhất Phàm chia tay, dường như rất thích uống rượu, thường mua các loại rượu tìm Dương Tịch Nguyệt cùng cô uống.
Tửu lượng của Trương Hán thật ra không tốt bằng Dương Tịch Nguyệt, nhưng thích uống. Cho dù uống say bao nhiêu lần vẫn thích uống, mỗi lần đều sẽ uống say.
Đều nói mượn rượu giải sầu, nhưng điều này đối với Trương Hán mà nói, dường như là hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào.
Lần đó Trương Hán mang theo một túi đồ ăn vặt và rượu tới tìm Dương Tịch Nguyệt. Dương gia chuyển nhà, phòng của Dương Tịch Nguyệt so với lúc trước lớn hơn một chút, đầu giường đặt một chiếc ghế sô pha dành cho hai người, vẫn xem như là rộng rãi.
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Trương Hán uống một ngụm rượu, đột nhiên nói một câu: “Này, Mặt Trăng, cậu đã buông bỏ chưa?”
Khi tâm trạng của Trương Hán không tốt luôn thích chọc vào điểm đau của Dương Tịch Nguyệt, bây giờ cũng không ngoại lệ. Mà mỗi lần vào lúc này, Dương Tịch Nguyệt đều sẽ phản kích lại, hai người chọc vào điểm đau của nhau, sau đó ôm nhau khóc.
"Vậy còn cậu?"
Dương Tịch Nguyệt hỏi lại.
"Cậu đã buông bỏ chưa?"
Trương Hán không nói chuyện chỉ nhấp một ngụm rượu. Cô ấy dường như bị nghẹn không đáp lại lời của Dương Tịch Nguyệt.
Nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, chậm rãi mở miệng: “Mình không còn cách nào, mình không thể lừa cậu, mình vẫn là rất thích cậu ấy.”
Vào lúc cuối Hạ đầu Thu rời khỏi Giang Thành cho đến bây giờ, Dương Tịch Nguyệt gặp qua những chàng trai có dáng vẻ rất giống cậu, mỗi lần như vậy luôn sẽ vô ý nhìn họ.
Nhưng ai cũng đều không thể so sánh với cậu.
Con người đó của cậu, nhìn thì trầm mặc ít nói không nói chuyện nhiều, thật ra tâm tư rất sâu, trên người luôn mang vẻ không chịu thua, ánh mắt khẽ nhìn liền có thể khơi dậy sự chú ý của cô. Tương tự, cậu cũng rất thâm tình, thích một người, một khi đã thích, liền thích rất nhiều năm.
Trong thanh xuân ngắn ngủi đó của cô, cậu là ký ức duy nhất.
Thực ra sau này phát hiện cậu cũng có rất nhiều khuyết điểm, vấn đề nhỏ đặc biệt nhiều, thói quen xấu cũng nhiều, cậu cũng không phải một người hoàn mỹ, nhưng mà những điều này đều không ảnh hưởng việc cô thích cậu.
Vẫn luôn thích.
Trương Hán rõ ràng là đoán được câu nói của Dương Tịch Nguyệt, cô căn bản cũng không phải người nói bỏ là có thể bỏ được, dù cho là trên miệng nói buông xuống, nhưng trong lòng vẫn là không buông xuống được.
Thích một người nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ.
Trương Hán nghiêng đầu nhìn cô, hơi dựa vào ghế sô pha, mỉm cười: “Mặt Trăng.”
“Hả?” Cô quay đầu lại nhìn cô, hai người nhìn nhau.
“Nếu không thể quên được, vậy thì đem cậu ấy viết ra, những tình cảm không buông bỏ được đưa vào trong câu chuyện, có lẽ khi viết xong liền có thể buông bỏ.”
Có lẽ là uống rượu có hơi nhiều, đầu có chút choáng nhưng ý thức vẫn xem như là tỉnh táo, hơi ngẩng đầu dựa vào trên sô pha, ánh đèn trên trần nhà có hơi chói mắt, khiến cô không thể mở mắt.
Trong mắt đột nhiên xuất hiện nước mắt, độ nhiên lại mỉm cười.
Đặt chai rượu trong tay xuống, duỗi tay vỗ vào ngực, như là bảo đảm, như là một loại tuyên thệ: “Được, vậy mình liền viết một quyển tiểu thuyết cho cậu ấy!”
Trương Hán bị phản ứng của cô dọa sợ, liếc nhìn cô rồi lại cười, cười mắng cô: “Thần kinh.”
Dương Tịch Nguyệt bỏ rượu trong tay xuống, lên án: “Này, vừa nãy không phải cậu bảo mình viết à?”
Trương Hán vỗ vai Dương Tịch Nguyệt: “Không bảo cậu kích động như vậy.” Đang nói trong nháy mắt từ trên sô pha đứng thẳng dậy: “Nói thật đó, nếu như cậu thật sự muốn viết, mở đầu bài văn nhất định phải viết câu nói mà mình nói này, mình cảm thấy mình nói rất hay.”
Dương Tịch Nguyệt cười hỏi: "Chỗ nào hay.”
Trương Hán giống như nghĩ ngợi vài giây, chật một tiếng: “Dù sao chính là chỗ nào cũng hay.” Mỉm cười: “Hơn nữa phía trên nhất định phải đánh dấu: Trương Hán nói.”
"Được."
Trăng ngoài cửa sổ sáng, yên tĩnh, mặt trăng dịu dàng, trong phòng mở đèn, hai người nữa nằm trên sô pha, một lát đánh vào vai của đối phương cười, một lát lại ôm đầu khóc.
[Buông bỏ một người, vốn dĩ không phải một việc dễ dàng.—— Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 08 tháng 03 năm 2022.]