Chương 35

Thật ra sau này Dương Tịch Nguyệt gặp Trần Hoài Dữ một lần.

Đó là vào cuối tháng 4, Dương Tịch Nguyệt đang thi, địa điểm thi tại Giang Đại, cô cùng những người bạn tham gia cuộc thi lần này đến Giang Đại tham gia cuộc thi.

Diện tích của Giang Đại rất lớn, địa điểm bọn họ tham gia cuộc thi ở trong tòa dạy học của khoa nghệ thuật Giang Đại.

Trước khi tới đã xem qua bản đồ của Giang Đại, khoảng cách giữa khoa Nghệ thuật và khoa Luật cách nhau rất gần, ở giữa cách một cái nhà ăn và lầu thí nghiệm, nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, chắc sẽ không gặp cậu.

Từ lúc đặt chân vào cửa Giang Đại, trong lòng vẫn luôn không an tĩnh, sợ gặp phải cậu, nhưng lại muốn gặp cậu. Nhưng mà sau khi gặp cậu, lại không biết nên nói gì. Cô nghĩ, nếu như gặp cậu, cô chắc sẽ nói không nên lời.

Kết thúc bài thi, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của bạn cùng đi thi gửi cho cô, nói gặp được bạn, không đợi cô đã đi trước. Thuận tiện còn nói với cô, bên ngoài đang mưa.

Dương Tịch Nguyệt đi đến cổng mới nhìn thấy mưa trong miệng người bạn đó.

Rất rất lớn.

Cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.

Nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, có thể rõ ràng nhìn thấy màn mưa bên ngoài, cả không gian giống như rơi vào trong màn mưa khổng lồ. Trong đại sảnh ồn ào, vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, Đây là trận mưa đầu tiên của Giang Thành trong năm nay.

Mưa rất to, rất nhiều người ở đại sảnh trú mưa, đợi đến sau khi mưa ngừng mới rời đi. Cô không có dù, nơi đâu cũng không đi được, Dương Tịch Nguyệt thuận theo dòng người ở đại sảnh trú mưa.

Những chiếc ghế trong đại sảnh số lượng không nhiều, sớm đã bị người ngồi kín chỗ, Một mình cô tìm một góc vắng người, thỉnh thoảng nhìn mưa bên ngoài, thỉnh thoảng xem giờ trên điện thoại, đợi đến khi mưa ngừng.

Chính là ngay lúc cô xem giờ trên điện thoại xong, khi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, phát hiện Trần Hoài Dữ đứng cách đó không xa.

Vốn dĩ khi phát hiện ra cậu, lập tức cuối đầu làm như không nhìn thấy cậu, cô bây giờ, giống như chỉ nói với cậu một câu cũng sẽ đến nỗi khóc ra. Chỉ cần nhìn thấy cậu, liền sẽ nghĩ đến tình yêu đơn phương thất bại của mình.

Vốn dĩ đã chuẩn bị chọn trốn tránh cậu, đột nhiên nhìn thấy cậu đang bước tới mình.

Cô đã rất quen thuộc cậu, cô biết mọi thứ về cậu. Cô căn bản không cần đoán, liền biết cậu nhất định sẽ đi về phía mình. Cho dù chỉ là vội vàng nhìn một cái, cũng có thể bắt được ánh mắt cậu nhìn về phía mình.

Cô phát hiện ra cậu, đồng thời cậu cũng phát hiện ra cô.

Cô căn bản không thể trốn thoát.

Như thể có quá nhiều thứ, đều không phải thứ cô có thể chọn, những thứ đó cứng rắn, hiện thực tàn nhẫn đang bày ra trước mắt cô, đều là vì chứng minh một việc, việc thật sự cậu sẽ không thích cô.

Cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, loại vải có màu tối nhạt, cảm giác có chút bị ướt, khi đi về phía cô, vẫn là biểu cảm như khi trước nhìn cô, hoàn toàn không có thay đổi nào.

Vẫn không có bất cứ cảm xúc nào.

Bạn nhìn xem, cậu ấy có thể dùng nhiều năm như vậy thích một người, cậu ấy không phải vô cảm. Chỉ là tình cảm của cậu dùng cho một người khác, cho dù là người đó không thích cậu. Cậu giống như cô thích cậu vậy, thích một người khác.

Nhưng mà, giữa hai người bọn họ khác biệt duy nhất chính là, cậu dũng cảm nói ra, không hối hận, không có tiếc nuối, cậu có thể chấp nhận kết quả không thể cùng người mình thích làm bạn bè, vẫn là đem tình cảm trong lòng nói ra. Nhưng cô không thể, cô không muốn cuối cùng bọn họ tới cả bạn bẻ cũng không làm được.

Giữa hai lựa chọn gần cậu và rời xa cậu, mình chọn gần cậu, với thân phận bạn bè.

"Dương Tịch Nguyệt." Cậu đứng ở trước mặt cô, khoảng cách hai người khoảng một mét, cậu nhìn cô, gọi tên cô.

"Cậu cũng ở đây à?" Cô bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười, may mắn bây giờ cô đang đeo khẩu trang, vì vậy cậu không nhìn thấy biểu cảm dưới lớp khẩu trang của cô, chán nản, giận dữ, không chịu nỗi.

“Mình đi ngang qua đây, trời mưa rồi, tới chỗ này trú mưa.” Cậu nhìn bản hiệu và thông báo đặt ở đại sảnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân cô tới đây: “Tới thi à?”

“Ừm, tới thi.”

Nhìn thấy những giọt nước trên tóc cậu, nghĩ chắc là bị dính mưa ở bên ngoài, từ trong cặp mang theo bên mình lấy ra bịch khăn giấy, bịch khăn giấy màu xanh nhạt, động tác chuẩn bị đưa qua ngừng lại, đột nhiên nhớ đến bọn họ hồi cấp ba, cô tan học cậu cũng tan tiết thể dục, hai người bọn họ gặp nhau trên đường, cô nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu, chạy đến căn tin mua một bịch khăn giấy.

Bịch khăn giấy cô mua hồi đó giống hệt bịch khăn giấy này bây giờ.

Hoàn toàn giống nhau, bịch khăn giấy năm đó cô mua cùng với bây giờ giống hệt nhau.

Năm đó bịch khăn giấy cô không đưa, bây giờ cô đưa cho cậu, nhưng mà, tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.

Đưa khăn giấy trong tay cho cậu, “Cậu ướt rồi, lau đi nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

Cậu nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đơn giản lau nước trên mặt xuống, nhìn cô, cô đang quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ: “Cắt tóc rồi?” Cậu chú ý đến mái tóc ngắn ngang vai của cô.

"Ừm."

Hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cho dù là từ trên mặt cậu cũng nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì khác, nhưng giây phút này, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Nhiều năm như vậy, cô bởi vì một câu của cậu, để mái tóc dài rất nhiều năm. Chất tóc của cô không tốt, tóc để đến độ dài nhất định, đuôi tóc luôn sẽ bị chẻ ngọn, nhưng mỗi lần đến thời điểm này, cần phải cắt đi một phần, lại luôn không nỡ, cho dù là chỉ cắt một chút cũng sẽ đau lòng.

Cô là một người chê phiền phức, lại luôn để tóc dài, bởi vì cậu thích nữ sinh tóc dài, vì vậy cô vẫn luôn để tóc dài.

Sau này khi biết được tóc dài này không phải là tóc dài như vậy, cô đã cắt tóc.

Cô đột nhiên gọi tên cậu: “Trần Hoài Dữ.”

Cậu nhìn cô: “Hả?”

Cô hỏi: "Tóc ngắn của mình có đẹp không?"

Cậu hầu như không có gì do dự, trả lời: “Đẹp.”

Nhìn xem, cậu không phải vì cô để tóc dài mà thích cô, cũng không sẽ vì cô cắt tóc ngắn mà ghét cô, mọi hành động của cô đều không gây ra bất cứ phản ứng trạng thái nào từ cậu, bởi vì cô không phải là người cậu để ý, vì vậy, bất luận cô có dáng vẻ gì, đều không liên quan đến cậu.

Cô mỉm cười: “Mình có một chuyện rất tò mò.”

"Cái gì?"

"Chính là chúng ta lúc cấp ba rõ ràng không thân, tại sau sau lần ở ga tàu điện ngầm, cậu chủ động chào hỏi với mình?”

Cô từ từ ngước mắt lên nhìn cậu.

"Là……"

“Bởi vì cậu ấy phải không?”

Cậu mỉm cười, không nói gì.

Cho đến nay, cô không tìm ra rõ được cậu đang nghĩ gì, căn bản là không thể đoán được, cô không biết cậu nghĩ như thế nào, cô cũng không có cái nhìn của Thượng Đế, không nhìn thấy được việc xảy ra của cậu. Chỉ có thể từ trong miệng của người khác, được biết chỉ là một chút, việc cậu thích một cô gái khác.

Cậu không nói gì, cô cũng không hỏi nữa.

Trong vô thức, mưa ngừng, cô chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng vừa đi được vài bước, quay đầu lại.

"Trần Hoài Dữ——"

Cô nhìn cậu hỏi, nhìn chàng trai cô thích nhiều năm, chợt mỉm cười.

“Chúng ta, có được xem là bạn bè không?”

Cậu trả lời: "Có."

Cô nhận được đáp án như mong đợi, mỉm cười, quay người đi không nhìn cậu, quay lưng với cậu, vẩy tay: “Mình đi đây.”

Dương Tịch Nguyệt sải bước về phía trước, không ngoảnh lại.

Cô cùng cậu đi trên một con đường, con đường mang tên thanh xuân.

Nhưng mà bây giờ, bọn có có vẻ như cần phải tách ra mà đi.

-

Dương Tịch Nguyệt vẫn còn nhớ, đó là một buổi tối thứ năm, đèn trong ký túc xá đã tắt, đột nhiên nhận được tin nhắn của Trương Hán.

Ba chữ rất đơn giản: [Chia tay rồi.]

Cô nhìn ba chữ mà Trương Hán gửi đến rất lâu, cô hiểu ba chữ này của Trương Hán là có ý gì, là thật sự chia tay rồi, không phải trò đùa, không phải vẫn có thể lại hòa giải, mà là đoạn tuyệt, chia tay rồi.

Nếu như chỉ là cơn giận bình thường, Trương Hán tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy.

Trước đây khi gửi tin nhắn trêu chọc với bản thân, luôn sẽ trực tiếp đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, sau đó là nhiều tin nhắn liên tiếp phàn nàn về hành vi của Lâm Nhất Phàm. Mặc dù rất tức giận, mặc dù rất buồn, nhưng trong câu nói hoàn toàn không có ý chia tay.

Nhưng lần này lại không có, chỉ có ba chữ đơn giản.

Có khi, chỉ cần ba chữ.

Dương Tịch Nguyệt của lúc này không biết bản thân nên trả lời như thế nào, nói cái gì cũng đều không thích hợp, chỉ là nhẹ nhàng hỏi cô: “[Cậu vẫn ổn chứ?]

Cô bây giờ chỉ quan tâm Trương Hán có phải là rất đau lòng và rất buồn, có phải là đang khóc. Hai người bọn cô, một người ở Giang Thành, một người ở Bắc Thành, xảy ra chuyện gì, cũng không có cách ở bên đối phương ngay lập tức.

[Mình rất ổn, không sao.]

Vẫn chưa kịp trả lời Trương Hán, liền nhận được điện thoại của cô.

Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, hoàn toàn nghe không được bất kỳ tiếng nức nở nào cả, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, và tiếng điện yếu ớt từ trong điện thoại truyền tới.

"Alo?"

"Mặt trăng."

"Mình đây."

"Mình có thể đi tìm cậu không?"

"Được."

Sau khi Trương Hán đến Giang Thành, ở một khách sạn gần Đại học Tài Chính.

Khi Trương Hán đến ga Bắc của Giang Thành, Dương Tịch Nguyệt đến đón cô. Ở cửa ra vào nhìn thấy Trương Hán, cô không cầm theo bất cứ hành lí nào, chỉ có một chiếc túi tote , rất đơn giản. Đột nhiên nhớ đến lúc trước khi vẫn chưa xảy ra dịch bệnh, hai người thường lợi dụng thời gian nghĩ ra ngoài chơi, có khi đến nơi rất xa, Trương Hán luôn sẽ mang một vali rất to, đựng đầy các loại đồ.

Nhưng sau này, khoảng thời gian cùng Lâm Nhất Phàm yêu đương, thường một mình ngồi xe đến Bắc Kinh tìm cậu, đường xa, hành trình mệt mỏi, vali lại đơn giản lại, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc túi.

Đến khách sạn, hai người gọi đồ ăn ngoài, một ít rượu.

Ngày hôm đó Trương Hán uống không tính là rất nhiều, không say, vì tác dụng của cồn, Trương Hán khóc.

Trên bàn bày những đồ ăn chưa ăn, còn có rượu sắp uống hết.

Hai người ngồi dưới đất, Dương Tịch Nguyệt nghe Trương Hán nói.

"Mình không biết phải làm sao, những năm này mình quá mệt rồi, dần dần, mình dường như cảm thấy, tụi mình càng đi càng xa, có lẽ tụi mình từ trước đến nay đều không đi cùng một đường, có lẽ tụi mình đi lạc rồi.”

Hồi cấp ba, Trương Hán là người thích trước, chủ động tỏ tình cũng là Trương Hán. Đăng ký thi đại học, Trương Hán muốn thi vào cùng một trường với Lâm Nhất Phàm, nhưng cuối cùng vẫn là không thể như mong muốn. Bởi vì yêu xa, Trương Hán hầu như thường chạy từ Bắc Thành đến Bắc Kinh. Mỗi lần đều là Trương Hán đi tìm Lâm Nhất Phàm. Mỗi lần đều là cô chủ động.

Một người chủ động quá nhiều, không nhận được phản hồi, cũng sẽ mệt.

Lâm Nhất Phàm có thích Trương Hán không?

Câu hỏi này, Trương Hán chắc chắn, cô chắc chắn cậu đối với cô là thích, là thích.

Nhưng thích lại có thể có tác dụng gì.

Cậu có thể làm, cũng chỉ là như vậy.

Cậu thích cô, nhưng lại chưa bao giờ sẽ vì cô mà thỏa hiệp, không có ai có thể trở thành vật cản trở trên con đường phía trước của cậu, Trương Hán cũng như vậy.

Cậu muốn làm cái gì, từ trước đến nay đều sẽ không căn nhắc cảm nhận của cô, từ trước đến nay đều coi mình là trung tâm.

Cậu nói muốn đi du học liền đi du học, đợi đến khi Trương Hán biết được tin này, cậu an ủi cô, đồng thời gợi ý cho cô bảo cô cũng đi du học, như vậy có thể tránh được vấn đề yêu xa lần nữa.

Nhưng đối với Trương Hán mà nói, chưa bao giờ tính đi du học, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không.

Cậu sẽ không vì cô mà thỏa hiệp, mỗi lần thỏa hiệp đều là cô.

Cô không thể vì cậu vức bỏ tất cả trong nước cùng cậu ra nước ngoài, người nhà của cô, bạn bè đều ở trong nước. Nhiều năm qua ở bên cạnh cậu, cô đã dần dần đánh mất bản thân mình, cô không thể cho phép bản thân hoàn toàn đánh mất mình.

Cô sẽ không cùng cậu ra nước ngoài, nhưng cũng sẽ không đề nghị chia tay.

Yêu xa cũng không có vấn đề gì, những năm qua đều đã yêu xa, cô có thể kiên trì.

Lần đó đến Bắc Kinh tìm cậu, muốn nói với cậu bản thân nguyện ý đợi cậu, thời gian mấy năm cô cũng có thể đợi cậu.

Nhưng khi đến Bắc Kinh, nhìn thấy cậu và vài người bạn cùng nộp đơn xin du học đang trò chuyện, nghe thấy nói dung nói chuyện của bọn họ.

Núp sau tấm bình phong, ngồi quay lưng về phía họ, nghe cậu nói với bạn học và bạn của cậu về kế hoạch cuộc đời của mình, lúc này đột nhiên phát hiện, trong kế hoạch cuộc đời của cậu chưa bao giờ có cô.

Luôn không có.

Từ khi bắt đầu đến hiện tại.

Cô chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời của cậu.

Đoạn tình cảm cô luôn cho rằng là hai chiều này, cuối cùng trở thành một trò đùa. Cô luôn đuổi theo cậu, trong suốt chặng đường, cô căn bản theo không kịp cậu, nhưng cô vẫn dùng toàn bộ sức lực, liều mạng đuổi kịp cậu.

Nhưng sau này mới phát hiện, cô sớm đã bị cậu bỏ rơi.

Cậu thậm chí không quay đầu lại đợi cô.

Cô đột nhiên dừng lại, đã không nhìn thấy cậu ở phía trước nữa.

Trương Hán nói rồi lại nói, gần như khóc không thành tiếng, giọng nghẹn ngào, một câu lại một câu.

"Rõ ràng trước đây tụi mình vẫn rất tốt, cậu ấy rất yêu mình, mình cũng rất yêu cậu ấy."

"Cậu biết đó, mình thật sự muốn cùng với cậu ấy vĩnh viễn ở bên nhau."

“Nhưng mà tại sao lại khó như vậy.”

"Mình đã nổ lực, thật sự rất nổ lực rất nổ lực."

"Nhưng vẫn không còn cách nào."

"Cậu ấy nói nếu cứ tiếp tục, chính là lãng phí thời gian, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì rồi."

"Nhưng mà mình đã vì cậu ấy lãng phí rất nhiều, rất nhiều thời gian rồi, những năm này mình thật sự một lòng chỉ có cậu ấy."

“Cậu ấy nói không có ý nghĩa.”

Một câu không có ý nghĩa của cậu, hoàn toàn tàn nhẫn phủ định mọi thứ mà cô bỏ ra những năm qua.

Giống như cuối cùng có một không gian riêng, có một người có thể bộc lộ hết, Trương Hán bật khóc, mọi tủi thân và sợ hãi toàn bộ giải tỏa ra ngay hôm nay.

Rõ ràng là đang nhìn Trương Hán khóc, nhưng khi nhìn thất nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt của Trương Hán, không tự giác, Dương Tịch Nguyệt cũng cùng khóc.

Rõ ràng, chúng ta đều là đơn thuần muốn một đoạn tình cảm chân thành.

Trên thế giới này có rất nhiều con đường, cuối cùng chúng ta vẫn không thể cùng người mình thích đi chung một con đường.

Hai giờ sáng, hai người còn chưa ngủ, Trương Hán đột nhiên nói muốn đi ngắm mặt trời mọc.

Hai người lớn lên bên biển, đối với đại dương, đối với mặt trời mọc, luôn luôn không hiếm lạ, nhưng mà lần này lại hiếm khi muốn ngắm mặt trời mọc.

Sáng sớm tháng 4, nhiệt độ không cao, hai người không mặc áo khoác dày, bắt taxi ra bãi biển, dưới cơn gió biển cả người nổi da gà. May mắn là không quá khó chịu, hai người ngôi trên bãi cát trò chuyện với nhau, dần dần quên đi cái lạnh.

Trương Hán nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Dương Tịch Nguyệt: “Mặt trăng.”

"Ừm?"

"Mình cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa."

Dương Tịch Nguyệt không nhìn Trương Hán bên cạnh, tập trung vào biển cả vô tận, nước biển màu tối, sóng cuồn cuộn.

"Hán Hán, cậu thật may mắn, so với mình."

"Ít nhất, các cậu từng yêu nhau."

"Cậu biết không, nếu như chỉ là cậu ấy không thích mình, mình cũng có thể chấp nhận được, nhưng mà, cậu ấy có người mình thích.”

"Thích một người?"

"Ừm, lúc cấp ba ngồi trước mặt mình là một cô gái, tóc rất dài, rất đẹp"

"Cậu ấy yêu thầm cô gái đó, giống như mình yêu thầm cậu ấy vậy.”

“Tóc dài cũng là vì cậu ấy mà để?”

"Ừm, cậu ấy nói cậu ấy thích cô gái có mái tóc dài, mình liền để tóc dài.”

"Không thích cậu là tổn thất của cậu ta.."

"Mình cũng cho rằng là như vậy."

Trời dần dần sáng, ở cuối biển, chậm rãi, nơi tiếp giáp giữa biển và bầu trời, đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng đỏ, mờ mịt, sau đó ánh sáng đó càng ngày càng lớn, từ mặt biển nhô lên.

Ánh sáng của mặt trời mọc đó giống như là sắp xuyên qua những đám mây, tuôn ra.

Trương Hán hưng phấn đứng dậy: "Mặt trăng! Mặt trời mọc!" Kêu Dương Tịch Nguyệt lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Ánh sáng đỏ cuối bầu trời càng lúc càng chói mắt, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên có chút choáng váng, đột ngột từ trên bãi cát đứng dậy, động tác đứng dậy có chút đột ngột, trước mắt một màu đen nhưng rất nhanh khôi phục lại.

Đứng bên cạnh Trương Hán, ngắm mặt trời mọc bên bãi biển.

Toàn bộ cơ thể dường như được bao bọc trong ánh sáng.

Vành mắt đột nhiên nóng.

[Nhìn xem, ngay cả khi ngắm mặt trời mọc, mình cũng có thể nghĩ đến cậu. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 25 tháng 4 năm 2021]