- 🏠 Home
- Yêu Thầm
- Đời Thường
- Nhưng Cậu Đã Không
- Chương 34
Nhưng Cậu Đã Không
Chương 34
Kỳ nghỉ đông năm 2020 rất dài, dường như không có hồi kết.
Kỳ nghĩ những năm trước đều sẽ cũng Trương Hán ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đông năm nay vẫn luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng cùng Trương Hán hoặc là Lưu Tĩnh Vũ dạo phố, thời gian còn lại đều ở một mình, đối với những việc khác cũng không có hứng thú, cả người đều rất nặng nề.
Lưu Tĩnh Vũ từ khi chia tay với Bàng Hàn Văn, tức giận đến nổi trực tiếp rút sim điện thoại ra, chiếc sim điện thoại này chỉ dành riêng cho một mình cậu, bị cô ném vào trong ngăn tủ. Không lấy ra nữa.
Lần đó thực sự không kìm nén được, lấy sim điện thoại lắp lại, vừa mở điện thoại lên chính là “bíp, bíp, bíp”, âm báo tin nhắn và tiếng rung không ngừng truyền tới.
Là đoạn tin nhắn muộn đã rất lâu.
Là Bàng Hàn Văn gửi đến.
[Không chia tay.]
[Tuyệt đối không thể.]
[Anh sẽ không chia tay.]
[Anh sai rồi bảo bối.]
[Bảo bối, em thấy tin nhắn anh gửi không?]
[Anh xem dự báo thời tiết, bên chỗ em nhiệt độ giảm rồi, nhớ mặt nhiều quần áo, không cần lúc nào cũng thích đẹp, trời lạnh mà vẫn mặc váy.]
[Hôm nay môn huấn luyện là anh đứng nhất, là thành tích tốt nhất.]
[Hôm nay chỗ bọn anh tuyết rơi rồi, vừa đi gác về, trên người một lớp tuyết dày rơi xuống.]
[Nguyên Đán cùng với đồng đội gói sủi cảo, nhân sủi cảo là anh làm đó. Lần đầu tiên trong đời gói sủi cảo, cảm giác vẫn rất được, đợi khi về gói cho em.]
[Gửi tin nhắn em cũng không biết, bảo bối, sau khi nhìn thấy thì gửi tin nhắn cho anh.]
[Gần đây không thể thường xuyên xem điện thoại, có thể sẽ có vài ngày không thể gửi tin nhắn cho em.]
[Hôm nay huấn luyện tay bị trầy, nhưng mà một chút cũng không đau.]
[Đã lâu không cùng em nói chuyện rồi.]
[Hôm nay tiểu đội trưởng giải ngũ, nói muốn về nhà kết hôn. 】
[Bảo bối, đợi anh giải ngũ trở về, chúng ta liền kết hôn.]
[Nhớ em rồi bảo bối.]
Lưu Tĩnh Vũ thật ra khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên cậu gửi thì đã tha thứ cho cậu rồi.
Thực sự nói, rốt cuộc cậu cái gì cũng không sai chỉ là bản thân cô thời gian dài không nhìn thấy cậu, gửi tin nhắn cho cậu phải đợi đến vài ngày sau mới có thể trả lời, có khi thậm chí là liên hệ không được. Tâm lý của cô hơi sụp đổ, không chấp nhận nỗi, lại thêm khoảng thời gian đó cậu đặc biệt lạnh nhạt, không kiên nhẫn với cô, vì vậy cô đề nghị chia tay.
Cô không muốn chia tay, cô làm sao muốn cùng cậu chia tay, bọn họ muốn vĩnh viễn ở bên nhau.
Mùa đông năm nay đặc biệt ảm đạm. Ba người trong nhà, đơn giản làm một ít đồ ăn tối, cũng không có trò chuyện gì nhiều, tới Xuân Vãn cũng không xem, ăn cơm xong ai làm việc đó. Giống như những ngày bình thường, đơn giản như một bữa ăn dành cho ba người.
Vẫn giống như mọi năm, khi bước sang năm mới gửi tin nhắn hàng loạt.
Sau khi đơn giản cùng vài người bạn tốt chúc mừng năm mới lẫn nhau, chính là những tin nhắn trong nhóm trò chuyện, Dương Tịch Nguyệt không để ý tới. Vẫn có thói quen thường xem điện thoại, trong lòng dù sao vẫn có một chút chờ đợi, nhưng không mạnh mẽ.
Khi hơi muộn một chút, nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ, vẫn là tin nhắn giống năm trước:
[Chúc mừng năm mới.]
Dương Tịch Nguyệt lần này với khi lần đầu nhận được chúc mừng năm mới từ cậu đã hoàn toàn khác. Khi đó cho dù là sau này mới biết tin nhắn cậu gửi là tin nhắn hàng loạt, những vẫn rất vui vẻ, ít nhất cậu vẫn nhớ sự tồn tại của cô.
Nhưng lần này, nhìn thấy bốn chữ này, vậy mà lại nghĩ, cậu lúc này gửi tin nhắn cho Thẩm Giai sẽ có dáng vẻ như thế nào? Cũng là bốn chữ chúc mừng năm mới đơn giản này sao? Cô cũng không rõ, chỉ có một chút có thể khẳng định, cậu gửi cho người mà cậu thích, tuyệt đối không phải là gửi hàng loạt.
(*) Gửi hàng loạt: gửi cho nhiều người cùng lúc.
Người mình thích với người mình không thích, khác biệt rất rõ ràng.
Cô cầm điện thoại, đứng bên giường nhìn hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, không nhịn được mà trả lời cậu: [Chúc mừng năm mới.]
Thực ra có khi, yêu một ai đó, thật sự là một việc rất quan trọng.
Có khi thậm chí là sẽ nảy sinh một loại suy nghĩ không bình thường. Thẩm Giai không thích cậu, là báo ứng của cậu phải không? Là báo ứng không không thích mình phải không?
Nhưng mà, cậu sai chỗ nào chứ?
Chỉ là cậu và cô, hai người đều thích phải một người không thích mình mà thôi.
Trong câu chuyện thanh xuân của cô có cậu, nhưng mà trong cậu chuyện thanh xuân của cậu lại không có cô.
Năm sau, Lâm Đồng đi qua Mỹ, qua bên đó tiếp tục hoàn thành học tập, không thể cứ ở trong nước, dù sao đi nữa đều phải hoàn thành việc học, Trước khi tốt nghiệp sẽ không quay về, dịch bệnh tràn lan trong và ngoài nước, đi đi về về giữa hai nước thật sự là quá phiền phức.
-
Mùa xuân năm 2021, học kỳ tiếp theo của năm ba.
Thời gian trôi qua rất nhanh rất nhanh, thời gian ở đại học đã qua ba phần tư. Không lâu sau này, bọn họ cũng sẽ giống như các học trưởng học tỷ, rời trường học, hướng tới tương lai của chính mình.
Lần đó trong một hoạt động, lại lần nữa gặp Tề Văn Lộ.
Thật trùng hợp, người muốn gặp không gặp được, người không muốn gặp, vẫn cứ gặp.
Cậu dường như hoàn toàn không bị lời từ chối lần trước của cô ảnh hưởng đến, khi nhìn thấy cô, mỉm cười bước về phía cô như cũ, vẫy tay chào cô.
Cậu mặc một bộ lễ phục, một bộ vest đen trắng đơn giản, rất thận trọng, nhưng lại không có chút cảm giác chỉnh chu quá đáng, cậu không đeo cà vạt, cổ áo hơi hé mở, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Mái tóc đen không dài cũng không ngắn, trên mặt đeo kính, cậu chắc là không bị cận thị, có lẽ là cần tham gia hoạt động.
Khi mĩm cười với cô, đôi mắt dưới cặp kính hơi híp lại, rất đẹp.
Trái lại là cô có chút khó xử, suy cho cùng đứng trước mặt là chàng trai mình từ chối, không thể nào làm như không có chuyện gì xảy ra.
Đều nói quá khứ tan biến như gió, nhưng cũng không thể nào quên nhanh như vậy được.
Sau khi hoạt động kết thúc, Tề Văn Lộ chủ động mời cô cùng nhau ăn cơm. Cậu rất nhiệt tình, cũng rất lịch sự, khiến người ta khó mà từ chối.
Cô không từ chối, cô thật ra đã không tìm được lý do gì để từ chối, lại tiếp tục chối từ, thì rõ ràng cô quá dè dặt.
Hai người chọn một nhà hàng theo phong cách Hồng Kông, nhà hàng do Tề Văn Lộ chọn. Hai người gọi vài món, toàn bộ đều là khẩu vị nhạt.
Cậu đã cởϊ áσ khoác ra, cổ tay áo sơ mi trắng được cởi cúc, xắn lên vài cái, lộ ra cánh tay gầy gò. Không động đũa mà hơi ngẩng đầu nhìn cô ngồi đối diện, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng lịch sự như ngày nào: “Mình nghĩ cậu chắc là sẽ thích nhà hàng này.”
Dương Tịch Nguyệt có chút không hiểu, nghi ngờ nhìn cậu.
Cậu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô ở đối diện, chậm rãi mở miệng giải thích: “Lúc trước chúng ta cùng nhau đi ăn vài lần, mỗi lần cậu đều ăn không nhiều, cho dù là ăn, cũng là chọn những món có khẩu vị nhạt, cậu chắc là thích đồ ăn nhạt hơn.”
Tốc độ nói chuyện của cậu không nhanh, như nhỏ giọng nói nhỏ.
Cậu nói hoàn toàn không sai.
Việc này cô chưa nói với người khác bao giờ, hiểu thói quen ăn uống của cô, ngoài người trong nhà cũng chỉ có Trương Hán, khi cô ở trường học cùng người khác ăn cơm, hầu như sẽ không đưa ra ý kiến của bản thân.
Đồ ăn khẩu vị nặng cô không phải không thể ăn, chỉ là không quá thích, trong nhà ba mẹ ăn nhạt, cô cũng hình thành theo thói quen ăn nhạt, vì vậy ăn cơm đều là ăn đồ nhạt. Sau này thích Trần Hoài Dữ, luôn bắt chước theo thói quen ăn cơm của cậu, trong vô thức, bản thân cũng giống như có thể chấp nhận được những đồ ăn khẩu vị nặng đó.
Cậu thích ăn cay, cô cũng tập ăn cay, sau này bản thân cũng thích ăn cay. Mặc dù dạ dày không tốt, ăn cay dạ dày sẽ đau, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ đến cậu, nghĩ đến các thói quen của cậu, đều sẽ không tự giác học theo.
Sự im lặng của Dương Tịch Nguyệt, khiến Tề Văn Lộ bên này, chính là đã ngầm thừa nhận.
Cô gái mình thích vẫn chưa nghe được lời tỏ tình của mình, trong lòng luôn có chút không cam tâm, luôn cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội, liền hẹn cô ra. Cho dù là biết rõ cô sẽ không đồng ý, vẫn muốn nói với cô tâm ý trong lòng của mình.
"Mặt Trăng."
Cậu đột nhiên gọi cô bằng biệt danh, cô không phản ứng lại, giật mình.
Cậu không ngờ cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, mỉm cười: “Đừng lo lắng, mình không phải muốn nói, lúc trước nghe Hà Xuyên gọi cậu như vậy, mình cũng gọi như vậy, được không?”
"Được." Cô hơi gật đầu.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, không biết phải làm sao, thở dài một tiếng. Cô gái mình thích ở ngay trước mặt, luôn è dè, cẩn thận từng li từng tí.
“Thật ra lần đầu tiên nghe thấy tên cậu từ trong miệng Hà Xuyên, mình không ghi nhớ lắm, lúc đó một lòng tập trung vào việc học.”
"Sau này gặp qua cậu vài lần, cũng không biết là bắt đầu khi nào mà rung động, chính là không sao nói rõ được mà thích cậu."
"Mình là người ăn nói vụng về, cũng không biết nói những lời dễ nghe."
"Mình biết ý của cậu, hôm nay mình nói thích với cậu, chỉ là không muốn bản thân phải tiếc nuối, cậu cũng không cần có bất cứ gánh nặng gì."
"Năm trước, việc đó là mình làm quá đường đột, mình xin lỗi cậu."
"Theo đuổi một cô gái không nên qua loa như vậy, là vấn đề của mình.”
"Không..." Dương Tịch Nguyệt vội vàng nói.
Cậu hoàn toàn không có vấn đề gì cả, cậu rất tốt, cô cũng không tức giận, là vấn đề của bản thân cô, cô có người mình thích.
Lời còn chưa kịp nói, bị Tề Văn Lộ ngắt lời, cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng, mang theo chút ý trấn an: “Mình luôn cảm thấy con gái nên ngẩng cao đầu, sải bước về phía trước, không cần vì chuyện tình cảm mà dừng lại.”
"Cô gái mà mình thích, mình không hy vọng cô ấy vì chuyện tình cảm mà bị quấy rối.”
Khi cậu nói chuyện, đôi mắt đang nhìn cô, là đang cười, trong nụ cười của cậu hàm chưa rất nhiều thứ, Dương Tịch Nguyệt có thể nhìn rõ.
An ủi, khuyến khích, tán thưởng, thích.
Những thứ này cô đều có thể nhìn được từ trong mắt cậu.
Nhưng mà câu tiếp theo của cậu, lại khiến cô ngay lập tức bị kích động.
"Ánh mắt khi thích một người, không thể nào che giấu được."
Cậu mỗi lần khi nhìn về phía cô, đều có thể nhìn thấy rõ, ánh mắt cô nhìn về người khác.
Đột nhiên có chút hoảng hốt, giống như là bí mật của mình bị người khác nhìn trộm. Có chút luống cuống, cô hoàn toàn không ngờ đến Tề Văn Lộ sẽ phát hiện bí mật của cô.
Không cần cậu nói rõ ra, cô đã đủ rõ.
Vậy thì, người khác có phải cũng sẽ nhìn ra được giống như cậu hay không?
Cậu không nói gì nữa, trái lại nói một câu không liên quan.——
"Mặt trăng không biết sự tĩnh lặng và sáng chói của nó, thậm chí không biết bản thân là Mặt trăng."
Trong mắt một người không thích bạn, bạn không tồn tại bất kỳ dáng vẻ nào, bạn có bất kỳ dáng vẻ nào đều không quan trọng như vậy. Chỉ có trong mắt người thích bạn, mới nhìn thấy dáng vẻ tốt nhất của bạn.
Nhưng Dương Tịch Nguyệt không thể làm được điều tiếp theo. Điều này đối với Tề Văn Lộ là không công bằng, đối với bản thân cô cũng là thiếu trách nhiệm.
Có khoảng thời gian nghe Lý Vinh Hạo, anh ấy có một câu hát như thế này——
"Em hỏi anh tại sao lại cố chấp yêu em đến như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, sẽ luôn có người thích hợp với anh hơn em, thật ra anh nghĩ như thế không đáng, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, bởi từ khi em xuất hiện, anh cảm thấy những người khác cũng chỉ đến thế mà thôi."
(*) Bài hát: Không tạm bợ - Lý Vinh Hạo.
Dù cho không xứng đáng, nhưng mình biết, những ngày mình thích cậu đó, là thanh xuân đẹp nhất của mình, mà cậu, là màu sáng duy nhất trong thanh xuân nhàm chán và đơn điệu của mình.
Trần Hoài Dữ, cho dù kết thúc không tốt đẹp, mình cũng không hối hận khi quen biết cậu.
[Cho dù kết thúc không tốt đẹp, mình cũng không hối hận khi quen biết cậu.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 12 tháng 04 năm 2021.]
- 🏠 Home
- Yêu Thầm
- Đời Thường
- Nhưng Cậu Đã Không
- Chương 34