Mùa đông năm nay, đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat từ Hà Xuyên.
Từ sau khi thêm Wechat của Hạ Xuyên, hai người không trò chuyện nhiều. Đây là lần đầu tiên Hà Xuyên gửi tin nhắn cho cô. Khi Hà Xuyên gửi tin nhắn cho cô, đúng lúc đang có bài kiểm tra cô không kịp trả lời. Đợi đến khi nhìn thấy, đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.
Tỉ mỉ nhìn nội dung hai người bọn họ gửi, cô rất nhanh hiểu ra là ý gì.
Tin nhắn hai người bọn họ gửi đến là một việc giống nhau: Tề Văn Lộ thích cô, muốn hẹn cô đi ăn cơm.
Có lẽ là bản thân ngại trực tiếp nói với cô, bảo Hà Xuyên và Trần Hoài Dữ tới thăm dò ý của cô.
Dương Tịch Nguyệt có chút không chấp nhận được, chàng trai mình thích, muốn giới thiệu người khác cho cô, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được.
Tim giống như bị kim đâm, cơn đau từng cơn. Cây kim đó giống như chậm chậm đâm vào trong tim cô, không thể rút ra, luôn luôn cảm thấy đau.
Sau khi lần lượt trả lời, Dương Tịch Nguyệt bấm vào hộp thoại với Tề Văn Lộ.
Phần lớn đều là cậu gửi tin nhắn, mà cô chỉ trả lời đơn giản có chút qua loa.
Nghĩ xong liền nhắn tin cho cậu:
[Tin nhắn Hà Xuyên với Trần Hoài Dữ gửi cho mình, mình nhận được rồi.]
[Lúc trước thật ra mình đã sớm muốn nói rõ với cậu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.]
[Trước mắt mình không tính yêu đương, cũng không chuẩn bị phát triển một đoạn tình cảm.]
[Cậu là một người rất tốt rất tốt, đời người rất dài, thế giới rất lớn, trong một đời người sẽ gặp được rất rất nhiều người, cũng không nhất định phải là ai đó, luôn có một ngày, cậu sẽ gặp được người cậu rất thích, đồng thời cũng rất thích cậu.]
[Vì vậy, mình xin lỗi.]
Gửi xong câu cuối cùng, đột nhiên phát hiện, thì ra từ chối một người là việc đơn giản như vậy.
Nếu như thời gian quay trở lại, đem tâm ý của mình từ rất lâu về trước nói cho cậu biết, cho dù bị từ chối, vậy thì cô bây giờ, cũng sẽ không đau khổ như vậy.
Nhưng mà, đời người không có cơ hội làm lại.
-
Sau khi từ chối Tề Văn Lộ, cuộc sống của Dương Tịch Nguyệt giống như khôi phục lại bình yên. Hai người bọn họ không liên hệ lại, thực ra liên hệ giữa hai người bọn họ cũng không tính là nhiều. Bây giờ nghĩ lại, học kỳ trước cũng có thể tình cờ gặp hai ba lần, nhưng bây giờ càng ít.
Dương Tịch Nguyệt vẫn từng bước học tập, sống, thỉnh thoảng vào buổi tối xem vòng bạn bè một lát. Cậu vẫn là như trước đây, không chia sẻ về cuộc sống, thỉnh thoảng có thể thấy lượt thích của cậu trên vòng bạn bè của Lâm Đồng, người một ngày đăng bài rất nhiều lần.
Ngày hôm đó cậu đột nhiên tìm cô.
Nhận được tin nhắn của cậu cô rất ngạc nhiên, ngoài ngạc nhiên ra còn có chút nghi ngờ, bởi vì cô bây giờ không biết cậu tìm cô có chuyện gì. Suy cho cùng tương tác giữa hai người thực ra không tính là nhiều.
Hai người bọn họ cho dù là học tập hay cuộc sống, hoàn toàn không có bất kỳ trùng khít nào, đương nhiên cũng không giao lưu nhiều.
Thích trở lại thích, nhưng mà, cô vẫn tự mình biết mình.
Trước khi đến chỗ hẹn, giáo viên có việc tìm Dương Tịch Nguyệt, thời gian muộn mất mười mấy phút, khi đến địa điểm hẹn, thời gian có chút muộn.
Thời tiết có chút xấu, nhớ khi xem dự báo thời tiết nói có tuyết nhẹ, đến hiện tại vẫn chưa rơi, cũng không biết khi nào rơi.
Hai người hẹn ở một quán lẩu, là quán lúc trước bọn họ cùng nhau ăn, bước vào quán lẩu, chủ quán dường như vẫn nhận ra cô: “Tới rồi à.” Như bạn cũ chào với cô.
Cậu và cô, hoặc cô và cậu cùng với bạn cùng phòng của cậu, lúc trước tới quán lẩu này ăn một lần, không ngờ ông chủ vậy mà vẫn nhớ cô.
"Ừm." Dương Tịch Nguyệt mĩm cười với ông chủ.
Ông chủ duỗi tay, ngón trỏ chỉ vào vị trí trong góc phía sau bình phong: “Bạn trai con đến được một lúc rồi, mau qua đó đi.”
Dương Tịch Nguyệt nghe thấy xưng hô này của ông chủ, sửng sốt một lúc.
Nếu trước đây, có người lạ nói như thế này, cô sẽ không trả lời, nhưng lần này thì khác: “Cậu ấy không phải là bạn trai của con”.
Ông chủ có chút kinh ngạc, ông trước đây cũng là người từng theo đuổi một cô gái mình thích, ánh mắt nhìn cô nương nhà người ta với ánh mắt Dương Tịch Nguyệt nhìn Trần Hoài Dữ giống hệt nhau, rõ ràng chính là ánh mắt nhìn người mình thích, nói không thích, vậy thì hoàn toàn là việc không thể nào: “Vậy chắc là tôi hiểu lầm rồi, tôi còn cho rằng hai người là bạn trai bạn gái.”
"Không phải." Dương Tịch Nguyệt mĩm cười lặp lại lần nữa.
Ông chủ có vẻ có chút xấu hổ, nhìn Dương Tịch Nguyệt lịch sự mĩm cười, không nói gì nữa quay người đi đến sau bếp.
Dương Tịch Nguyệt không tức giận, cũng không đau buồn.
Buồn cái gì chứ?
Dương Tịch Nguyệt cảm thấy, bản thân đã buồn đủ rồi, lực sát thương của câu nói này của ông chủ đối với cô đã không to tác nữa.
Cô sẽ không là bạn gái của cậu, sẽ không, sẽ luôn như vậy, hoặc nói là, luôn luôn như vậy.
Đây là sự thật cô cần phải chấp nhận.
Vốn tưởng có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với cô, nhưng đợi đến khi Dương Tịch Nguyệt ngồi trước mặt cậu, mới biết mục đích cậu tìm cô.
Có lẽ biết việc cô từ chối bạn cùng phòng của mình, cậu làm người trung gian muốn nói với cô tiếng xin lỗi.
Cậu nói xin lỗi với cô, xin lỗi vì đường đột giới thiệu đối tượng cho cô như vậy, rất xin lỗi vì đã tạo ra rắc rối cho cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho cậu.
Cô nói không sao.
Biết cô không tức giận, cậu cũng thả lỏng người, cơ thể hơi tựa vào lưng ghế, hai người đối diện nhau, như người bạn cũ nói chuyện với nhau: “Thật ra mình vẫn cảm thấy cậu ấy rất tốt, thật sự không tồi, nhân phẩm tốt, học giỏi.”
"Nhưng mà trong ấn tượng, cậu hình như chưa yêu đương bao giờ, lẽ nào cũng giống mình?"
Cô biết bí mật đó của cậu đã không còn là bí mật nữa, hai người nói chuyện ngày càng thoải mái, cũng không hề chú ý, giống như giữa hai người bạn cũ trò chuyện hồi tường quá khứ.
Cô biết ý của cậu là gì.
Lắc đầu.
Hai người không nói nhiều, phần lớn thời gian là nghiêm túc ăn.
Quán lẩu không hề yên tĩnh, người ngồi ở bàn bên kia đang nói chuyện, giọng nói hơi lớn, mơ hồ có thể truyền đến bên đây bọn họ. Mùi vị lẩu rất nồng, hai người ngoài ăn, giao lưu những cái khác không nhiều.
Cậu dường như muốn nói gì đó, do dự rất lâu, cũng không mở miệng. Đến khi ăn lẩu xong, cậu buông đũa trong tay xuống, lơ đễnh điều chỉnh tư thế ngồi. Nhìn về phía cô đang ngồi đối diện cậu: “Thật ra mình từng hỏi qua cô ấy, trận đấu bóng rổ lần đó, tại sao muốn đưa nước cho mình.”
Câu nói đột ngột của cậu, hoàn toàn khiến cô bối rối.
Cậu có ý gì?
Nhưng câu tiếp theo, cô đã hiểu, cậu nói--------
“Nếu như hỏi mình thích cô ấy từ khi nào, có lẽ chính là lần đó, hôm đó vô cùng nóng, khi cô ấy ngược ánh mặt trời, đưa nước đến cho mình.”
“Lúc đó mình cảm thấy, vậy mà sẽ có người đưa nước cho mình trước nhiều người thế này.”.
“Suy cho cùng đó là môi trường cấp ba, phải không.”
Như nghĩ tới gì đó, cậu cười nhẹ một tiếng: “Có khi thích chính là không sao nói rõ được, cũng không ngờ tới, thích một lần lại nhiều năm như thế.”
Nếu như cậu không nói, cô có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, cậu tại sao sẽ thích người đó. Nguyên nhân thích một người, có rất nhiều, một việc rất nhỏ, có thể chỉ là vì một chai nước nhỏ nhỏ đó, đủ để khiến một chàng trai rung động.
Một lần rung động này, lại kéo dài nhiều năm như vậy.
Việc xưa vẫn còn sống động trong tâm trí, nhẹ mĩm cười, giống như tự cười mình.
“Cô ấy, đối với người mình không thích thật sự là nhẫn tâm, cũng thật sự không chừa đường lui.”
"Không thích chính là không thích, khi từ chối mình, đặc biệt dứt khoác."
“Cô ấy nói chai nước ngày hôm đó là cậu bảo cô ấy đưa đến.”
Cậu nhìn cô, ánh mắt như trước đây, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào, chỉ có một, có lẽ chỉ là tò mò chột chút? Thấp thoáng vẫn mang theo một chút thăm dò.
Có thể là vậy.
Cô chỉ nhìn ra được như thế.
Cô cúi đầu, nhìn nồi lẩu uyên ương trước mặt, vị trí nồi cà chua quay về phía bên cô.
Nhìn xem, cậu vẫn luôn như vậy, tỉ mỉ lại chu đáo.
Nhưng mà, vậy thì sao chứ?
Cậu không thích cô.
"Lúc đó."
Giả vờ bình tĩnh, giả vờ như là ký ức bình thường, chậm rãi nói.
“Hình như lúc đó mình thấy nước của lớp chúng ta đem tới đều đã uống hết rồi, dù sao các cậu thi đấu cho lớp tụi mình, trong tay mình đúng lúc có một chai chưa uống, liền bảo cậu ấy đem tới cho các cậu."
“Trên sân bóng rổ có quá nhiều người, mình lại không muốn để những người xung quanh thấy.”
Cô dùng từ "các cậu" này, mà không phải là “cậu”.
Hoàn toàn cắt ngang suy đoán tiếp theo của cậu.
“Này, nói thật đấy.” Biểu tình của cô nghiêm túc hiếm thấy, nhìn cậu hỏi: “Nếu như, mình nói nếu như, nếu như hôm đó người đưa nước cho cậu là mình, cậu có phải là sẽ không thích cậu ấy không, trái lại sẽ thích mình?"
Giọng điệu của cô thoải mái, như thể đang nói đùa, giống như kể chuyện cười.
“Mình cũng không biết.” Cậu nói.
Sự không cam lòng trong lòng càng ngày càng dày đặc, mỗi một câu của cậu đều mãnh liệt đánh vào tim cô, tim đau như tan vỡ, đang kìm nén sự khó chịu, khóe miệng nhếch lên như đang cười.
“Vừa nãy khi mình vừa bước vào, ông chủ hỏi mình có phải là bạn gái của cậu không.” Giống như đang nói đùa: “Này, nói thật đấy, nếu như mình tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý chứ?”
Giống như tùy tiện, cô cứ như vậy mà hỏi.
Cậu dường như không ngờ đến Dương Tịch Nguyệt sẽ hỏi như vậy, lần đầu gặp phải câu hỏi như này, cậu hơi khựng lại, lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Tụi mình không phải là bạn sao?”
Tay giấu dưới bàn đặt trên chân sớm đã nắm chặt, rất dùng lực, như sử dụng hết toàn bộ sức lực cơ thể, móng tay đâm sâu vào trong thịt, lực lớn đến nỗi khớp xương đều trắng.
Cô hơi cụp mắt xuống, như không dám nhìn cậu: "Đúng vậy, chỉ là có hơi tò mò.”
"Dương Tịch Nguyệt." Cậu đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô.
“Hả?” Cô ngước mắt lên nhìn cậu.
Cô nhìn thấy đôi mắt của cậu, cô từ trong mắt cậu không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, phẳng lặng, không nổi lên bất cứ cơn sóng nào. Khi cậu đối diện với cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy.
Cậu nói: “Nếu như trong lòng có thể cùng lúc chứa đựng hai người, vậy không thể gọi nó là thích thật sự.”
Nghe được lời của cậu, bàn tay đang nắm chặt đột nhiên buông ra, lòng bàn tay đỏ ửng, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Mình biết.”
Cậu cúi đầu mỉm cười, không nói gì.
"Mình chỉ là nói đùa thôi, cậu không phải là mẫu người mình thích.” Cô như đang nhấn mạnh, là nói cho cậu nghe, cũng là nói cho bản thân nghe.
“Cậu mới không phải là mẫu người mình thích.” Cô lặp lại.
“Vậy cậu thích dáng vẻ như thế nào?” Cậu dường như có chút tò mò, dù sao vẫn luôn không thấy cô có bạn trai.
Cậu hỏi thì cô trả lời: “Lương thiện, nhiệt tình giúp đỡ người khác, học giỏi, bền bỉ kiên trì, quan trọng nhất là phải một lòng.”
Cậu nghe được đáp án như vậy, có chút muốn cười, loại đáp án qua loa như này, cậu vẫn là lần đầu nghe thấy: “Cậu như này cũng quá chung chung rồi, cụ thể một chút, trông như thể nào?”
Hai người ngồi đối diện nhau, cô dựa vào ghế nhìn cậu đối diện, trầm mặc một lúc, dừng lại.
"Không nói cậu biết.”
Mỉm cười.
"Mình phải tự mình tìm ra cậu ấy, hoặc là đợi cậu ấy đến tìm mình.”
"Cậu tìm cho mình cũng vô ích, đó không phải điều mình muốn.”
“Được, cậu tự mình tìm.” Đột nhiên bị sự cố chấp và kiên cường của cô gây cười: “Đến khi tìm được rồi có thể dẫn đến cho mình xem xem, kiểm tra giúp cậu.”
"Được."
Sau đó là một khoảng im lặng dài, nước trong nồi lẩu đã nóng, sắp cạn. Phục vụ muốn thêm chút nước, bị cậu ngăn lại. Hai người đã ăn không ít, có thể kết thúc rồi.
Khi chia tay ở quán lẩu, là Dương Tịch Nguyệt rời đi trước, trước đây nhiều lần đều là cô nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, nhưng lần này cô rời đi trước, không quay lại nhìn cậu.
Sau này thời gian trôi qua, cô vẫn nhớ cảnh khi đó ở quán lẩu, đó là một khoảng trầm lặng rất lâu, không biết rốt cuộc qua bao lâu, có lẽ là vô cùng lâu, cô đột nhiên mỉm cười.
Khi đó, trong khoảng thời gian im lặng kéo dài đó, cô thực sự muốn nói với cậu rất nhiều rất nhiều điều.
Cô muốn nói với cậu rằng, cấp hai cô đã thích cậu rồi.
Nói với cậu khi phân ban năm cấp ba, chọn lớp xã hội bởi vì cậu.
Nói với cậu những năm này, cô nhìn nhiều nhất chính là bóng lưng của cậu.
Nói với cậu thật ra cậu đã giúp cô rất nhiều lần, bảng đen khi đó là cậu giúp cô lau.
Nói với cậu loại bột giặt cậu thường dùng cô tìm rất lâu mới tìm được, những luôn không dùng đến.
Nói với cậu hội thao lần đó, lời cổ vũ kia là cô viết cho cậu.
Nói với cậu, thật ra phương thức liên hệ của cậu, là cô dốc hết tâm tư mới có được.
Nói với cậu, cỏ đuôi chó kia là do cô đặt lên bàn của cậu.
Nói với cậu ý nghĩa của cỏ đuôi chó là yêu thầm.
Nói với cậu bản thân đã từng lén lút theo dõi cậu, cùng mua một cuốn sách ôn tập giống cậu.
Nói với cậu, chai nước đó thật ra là cô muốn đưa cho cậu.
Nói với cậu bản thân đã viết qua vô số lần tên của cậu.
Nói với cậu bản thân nổ lực học tập như vậy, chính là muốn thi vào cùng một thành phố với cậu.
Nói với cậu bản thân thật ra không thích ăn cay.
Nói với cậu bản thân thật ra không thích uống nước ngọt.
Nói với cậu bản thân thật sự thích cậu từ lâu, từ rất lâu rồi.
Nhưng mà cô không thể.
Thật ra nói với cậu rằng bản thân thích cậu phải chăng đã không còn cần thiết, hoặc là nói, không còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả tình yêu của cô, đều biểu hiện trong ánh mắt mỗi lần nhìn cậu.
Cô đã nói với cậu vô số lần thích.
Không nói ra bằng miệng, là bởi vì biết rõ không có khả năng, nói ra chỉ sẽ tăng thêm rắc rối cho cậu, ánh mắt nói ra, đã thỏa mãn rồi.
Cho dù là thăm dò, thái độ của cậu cũng đã rất rõ ràng.
Đời người vĩnh viễn không thể lặp lại, điều này cô biết.
Vì vậy, cho dù là nửa đêm mơ thấy bao nhiêu lần, trong lòng xây đắp bấy nhiêu lần, nếu như hôm đó là cô đưa nước cho cậu, vậy thì kết quả sẽ ra sao?
Nhưng cho dù là như vậy, kết quả sẽ không thay đổi.
Cậu không thích cô.
Đây là sự thật.
Người mình không thích bất luận quay lại bao nhiêu lần, đều sẽ không thích.
Là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ngày hôm đó cô không biết như thế nào về được ký túc xá, đã quên mất cô làm sao mà gọi xe, quên mất cô làm sao đi về ký túc xá.
Mơ hồ chỉ nhớ được, bài hát mà tài xế đã bật trên xe——
"Anh ấy không yêu tôi, lúc nói chuyện chẳng hề nghiêm túc, lúc lặng im lại quá thật lòng."
"Tôi biết anh ấy không yêu tôi, đôi mắt của anh ấy đã nói ra trái tim anh."
Về đến ký túc xá, khoảnh khắc đóng cửa lại, tất cả cảm xúc giống như là không thể kìm chế được, toàn bộ tuôn trào ra.
Đầu tiên là dựa vào cửa, đôi tay như mất toàn bộ sức lực, túi xách cầm trong tay từ trong tay rơi xuống. Túi xách rơi xuống sàn nhà, dây túi bằng kim loại chạm xuống mặt sàn, tạo ra âm thanh.
Dương Tịch Nguyệt hai tay che mặt, cơ thể dán vào cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Như là sắp chết, mọi chức năng của cơ thể mất phản ứng, không thể kiểm soát, như cá mắc cạn, tới hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thật ra vẫn không bằng không nói với cậu, cô cho rằng bản thân có thể buông bỏ, nhưng mà bây giờ cô đã biết nguyên nhân, đột nhiên cảm thấy ông trời cho cô một trò chơi rất lớn.
Hóa ra tất cả mở đầu của câu chuyện, chỉ vì một chai nước đơn giản như vậy.
Chỉ vì một chai nước đó.
Nếu như năm đó chai nước kia là cô đưa cho Trần Hoài Dữ, người Trần Hoài Dữ thích, có phải sẽ là cô?
Lúc này Dương Tịch Nguyệt thật sự không đoán trước được, câu hỏi này trong khoảng thời gian dài sau này, vẫn luôn quấy nhiễu cô. Trở thành lý do khiến cô tỉnh dậy từ trong mơ giữa đêm khuya, sau đó không thể ngủ lại được, như là cơn ác mộng, vĩnh viễn giày vò cô, khó mà thoát khỏi.
Dương Tịch Nguyệt vẫn luôn nghĩ, là một lòng, thâm tình, tình cảm trắng đen. Cô muốn một người thật sự rất yêu rất yêu cô, kiểu rất yêu rất yêu đó, nếu như không phải rất yêu rất yêu, vậy thì cô dứt khoác trực tiếp không cần.
Cô là người đối với tình cảm quá mức cố chấp.
Cô biết Trần Hoài Dữ không thích cô.
Vì vậy cô vĩnh viễn sẽ không nói với Trần Hoài Dữ, cô thích cậu, thích rất nhiều năm rồi.
Đau khổ của một người, còn hơn quấy nhiễu cả hai người.
Cảm giác mất đi người mình yêu nhất là gì, có lẽ chính là, vừa cười vừa khóc.
Lâm San lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tịch Nguyệt, hoảng sợ kéo cánh tay của cô hỏi cô làm sao? Từ khi quen biết Dương Tịch Nguyệt, chưa từng nhìn thấy cô rơi nước mắt. Luôn là cô gái vô cùng kiên cường, bây giờ lại ngồi trên sàn nhà khóc không thành tiếng.
Dương Tịch Nguyệt vừa khóc vừa cười, trong miệng lẩm bẩm: “Tại sao…” Bắt lấy cánh tay Lâm San trước mặt: “Tại sao, mình thật sự rất thích cậu ấy, rất thích cậu ấy.”
"Mình thật sự thích cậu ấy."
"Mình rất hối hận..."
"Tại sao."
"Mình nên làm gì bây giờ."
"Làm gì bây giờ……"
Ngày hôm đó, Dương Tịch Nguyệt ôm cánh tay của Lâm San khóc rất lâu, cuối cùng khi ngừng khóc, cô gọi tên của Lâm San.
"San San."
"Ừm?"
"Cậu có kéo không?"
Lâm San không biết Dương Tịch Nguyệt muốn làm gì, chỉ là cầm đến cho cô, do dự đưa cho cô.
Nhưng không ngờ đến là, Dương Tịch Nguyệt cầm kéo, một nhát một nhát, đem tóc của mình cắt xuống.
Cầm lấy tóc của bản thân, trong mắt hoàn toàn không có tiêu cự, chết lặng, trực tiếp cắt xuống, cực kì dứt khoác, không có bất kì do dự nào. Dùng kéo cắt tóc, cảm giác trong tay rõ ràng, tiếng cắt tóc cũng rất rõ ràng.
Mái tóc dài bị cắt đứt, rơi xuống mặt sàn.
Dọa Lâm San vội vàng giành lại chiếc kéo trong tay cô, sợ cô làm ra việc gì đó, đối mặt với cô hét lên: “Cậu làm gì vậy!” Đặt kéo ở nơi an toàn, nơi cô với không tới.
Dương Tịch Nguyệt duỗi tay chạm vào vụn tóc của bản thân, nước mắt một giọt tiếp một giọt, không kìm được rơi xuống, không nói chuyện, chỉ khóc, yên lặng mà khóc thầm.
Lâm San hoang mang ôm lấy cô, không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại làm như vậy, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, đừng khóc."
"Chúng ta không khóc."
Ngày hôm sau, Lâm San đi cùng Dương Tịch Nguyệt đến tiệm cắt tóc của trường, đem mái tóc bị cô cắt hỏng sửa thành tóc ngang ngắn. Độ dài giống như mái tóc ngắn hồi cấp hai cô để.
Khi bước vào tiệm cắt tóc với mái tóc rối bù, nhân viên trong quán kinh ngạc, khi cắt tóc thợ cắt tóc bắt chuyện với cô, hỏi cô sao lại thành ra dáng vẻ này, cô cũng không nói chuyện.
Sau khi cắt tóc xong, đi ra khỏi tiệm cắt tóc, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái. Tóc đã ngắn, mái tóc cô giữ rất nhiều năm, thì ra chỉ vài nhát kéo thì có thể cắt đi.
Nghĩ đến có một câu nói: “Cắt tóc xuống, làm lại từ đầu.
Hy vọng là thật, cô vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.
Mấy năm nay cô quá mệt mỏi, làm quá nhiều việc, mơ tưởng vô số lần bọn họ sẽ có một kết cục tốt hay không, nhưng trên thế giới này nào có được thoả mãn mong muốn như vậy, cậu ấy không thích bạn chính là không thích bạn, không có nguyên nhân.
Cần chấp nhận việc người bạn thích không thích bạn.
Cô thua rồi, thua triệt để trong vụ cá cược mang tên yêu thầm này.
Cứ như vậy đi, cô nhận thua rồi.
[Là mình thua rồi, mình nhận thua. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 24 tháng 12 năm 2020]