Chương 32

Mùa thu năm 2020. Một vài trường đại học ở Giang Thành tổ chức một cuộc thi biện luận chung. Vòng chung kết được tổ chức tại Trường Đại học Kinh tế Tài chính.

Đại Chân là nhóm phó của hội sinh viên trường, chịu trách nhiệm tổ chức hiện trường trận chung kết biện luận lần này. Cuộc thi biện luận có sự tham gia của sinh viên và giáo viên cùng với ban giám khảo của các trường. Người làm hậu đài không đủ nhân lực, Đại Chân đem Dương Tịch Nguyệt và Lâm San đến giúp một tay. Chuyên ngành bọn họ trong học kỳ này ít môn, Lưu Mộng Kỳ cả ngày ở bên bạn trai, không có thời gian đến giúp đỡ, chỉ có thể kéo Dương Tịch Nguyệt và Lâm San hai người này trước sau như một, nhàn rỗi lại độc thân.

Lâm San bị gọi đi đưa kịch bản cho người dẫn chương trình, để Dương Tịch Nguyệt một mình sắp xếp danh sách. Cần đối chiếu danh sách ký tên và danh sách của hội sinh viên mang lại, đối chiếu từng cái từng cái một, ghi chú lại người chưa đến, tiến hành phân loại sắp xếp. Công việc rất đơn giản rất nhẹ nhàng, không có gì khó khăn.

Trên chiếc bàn đơn giản đặt vài tờ danh sách, Dương Tịch Nguyệt kéo một cái ghế lại ngồi xuống, chăm chỉ so sánh. Cô làm việc gì cũng dễ bị phân tâm, vì vậy đồng thời sử dụng cả hai tay.

Tới cả trên bàn đột nhiên đặt một chai nước cũng không phát hiện.

Tề Văn Lộ đứng trước bàn, nhìn cô gái đang cuối thấp đầu nghiêm túc so sánh danh sách, mặc áo trắng váy đen đơn giản, mái tóc dài vén sau tai theo thói quen, thái dương rơi xuống vài sợi tóc. Hơi hạ mắt xuống, lông mi vừa công vừa vểnh. Rất nghiêm túc, vì vậy tới cả cậu đi qua, đặt chai nước lên bàn cũng không phát hiện.

Không nhẫn tâm làm phiền cô, nhưng lại không thể không làm phiền cô.

Hơi cúi xuống, đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Bàn sau khi bị gõ rung chuyển nhẹ cùng với âm thanh phát ra, khiến Dương Tịch Nguyệt theo âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi tay rất đẹp, lại nhìn lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình.

Tề Văn Lộ.

Dương Tịch Nguyệt nhớ tên cậu.

Là bạn cùng ký túc xá của Trần Hoài Dữ, lúc trước cùng đi ăn cơm.

"Xin chào, còn nhớ mình không? Mình tên Tề văn Lộ.” Tề Văn Lộ cho rằng Dương Tịch Nguyệt vốn không nhớ ra cậu, thế nên mở miệng thăm dò.

"Xin chào, mình nhớ ra cậu.” Dương Tịch Nguyệt đối mặt với cậu, lịch sự mỉm cười.

Nhận được đáp án của Dương Tịch Nguyệt, như thở nhẹ một hơi mỉm cười, nụ cười có chút xấu hổ, dường như là ngại: “Mình thấy cậu ngồi ở đây rất lâu rồi, đem một chai nước đến cho cậu.”

Trên bàn là chai nước khoáng cậu đặt.

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn.” Cậu không tự nhiên chạm vào sau gáy, như là đang tìm chủ đề: “Mình là đội biện luận của Giang Đại, tới Đại học Tài Chính tham gia thi đấu.”

Dương Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô cảm thấy cậu nói chuyện dịu dàng lại ngại ngùng, không giống là người của đội biện luận. Đội biện luận của Giang Đại rất mạnh, nếu như không xảy ra chuyện ngoài bất ngờ, Dương Tịch Nguyệt dự đoán, đội biện luận Giang Đại khả năng rất lớn sẽ giành được chức vô địch trong trận đấu lần này.

Nhưng nghiêng đầu nghĩ lại, nếu như không phải đội biện luận, thì tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Mà còn lúc trước nghe Hà Xuyên nói, ký túc xá bọn họ học hành rất tốt, ngoài Trần Hoài Dữ chính là Tề Lộ Văn.

"Thi đấu cố lên."

Nghe được lời nói của Dương Tịch Nguyệt, Tề Văn Lộ giống như rất vui, mĩm cười với cô: “Mình sẽ cố gắng.” Nói xong cậu chỉ vào vị trí cửa ra vào phía sau: “Vậy mình đi trước, hôm khác gặp lại.”

"Hẹn gặp lại."

Vì tranh cuộc thi biện luận, tình cờ vậy mà một ngày gặp Tề Văn Lộ ba lần.

Sau đó không biết là vì lý do gì, Dương Tịch Nguyệt thêm Wechat của Tề Văn Lộ, đây là lần thứ hai Dương Tịch Nguyệt có Wechat của bạn cùng ký túc xá của cậu.

WeChat của Tề Văn Lộ và Hà Xuyên hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại có chút giống Trần Hoài Dữ, nhưng dù sao cũng không giống. Vòng bạn bè của Tề Văn Lộ hoàn toàn không có dấu vết về cuộc sống các nhân, toàn bộ đều là một số luật pháp và tiêu đề được chuyển tiếp, cùng với tiêu đề tin tức, thỉnh thoảng sẽ đăng thứ về phương diện học tập. Hình đại diện của cậu là một nhân vật hoạt hình rất nổi, Dương Tịch Nguyệt nhất thời vậy mà không nghĩ ra gọi là gì, tên là tên tiếng Anh, tổ hợp chữ cái hơi lộn xộn, Dương Tịch Nguyệt không biết có ý nghĩa gì.

Cuộc thi biện luận lần này, không ngoài dự đoán, Giang Đại giành chức vô địch.

Những ngày sau đó, Tề Văn Lộ thỉnh thoảng sẽ cùng trò chuyện với cô trên Wechat, nhưng mỗi lần đều là cậu chủ động, chủ động nói những chủ đề hai người đều quen thuộc.

Rõ ràng một người trên vòng bạn bè từ trước đến nay không chia sẻ cuộc sống cá nhân, vậy mà hầu như mỗi ngày đều chia sẽ với cô những việc nhỏ trong cuộc sống của cậu.

Dương Tịch Nguyệt ban đầu vẫn nghiêm túc trả lời, sau đó cô dần dần có chút không hiểu, không hiểu cậu có ý gì. Dương Tịch Nguyệt không ngốc, thật ra thời gian dài, ý của Tề Văn Lộ, cô có thể cảm giác được. Cô đã không còn sức lực cùng nam sinh khác nói chuyện, hoặc là, phát triển một mối quan hệ mới. Huống chi, cậu vẫn là bạn cùng ký túc xá của Trần Hoài Dữ.

Sau này cậu gửi tin nhắn cho cô, cô thường xem như không thấy, hoặc là không trả lời ngay, có khi cậu nói ba câu, cô trả lời một câu, nhưng cậu lại có thể đáp ba câu.

Hầu như mỗi ngày đều có thể nhận được tin nhắn của cậu.

Cậu làm việc có chừng mực, cho dù mỗi ngày gửi tin nhắn, cũng không vượt quá khuông phép, quan hệ giữa hai người vẫn luôn duy trì ở mức độ bạn bè. Chủ đề thảo luận của hai người, thậm chí là có một phần liên quan đến việc học.

Dương Tịch Nguyệt không giỏi trò chuyện lắm, đa số đều là cậu dẫn dắt.

Rõ ràng không cùng một trường, lại thêm ngoài lần thi biện luận, trường học chính là trạng thái đóng cửa, nhưng bởi vì thường xuyên nói chuyện, cảm giác tồn tại của Tề Văn Lộ đặc biệt mạnh mẽ.

-

Ngày hôm đó, Dương Tịch Nguyệt nhận được điện thoại của Lưu Tĩnh Vũ đã lâu không gặp, vừa bắt máy, liền nghe thấy tiếng khóc ở đầu bên kia, vẫn luôn khóc.

Dương Tịch Nguyệt nghe thấy tiếng khóc của cô, hỏi cô xảy ra chuyện gì rất nhiều lần, bây giờ ở đâu, nhưng Lưu Tĩnh Vũ một câu cũng không nói, vẫn luôn khóc không ngừng.

Đợi Lưu Tĩnh Vũ bên kia điện thoại khóc xong, mới nghẹn ngào lên tiếng nói chuyện với Dương Tịch Nguyệt.

Câu đầu tiên là——

"Mình với cậu ấy chia tay rồi.”

Phản ứng đầu tiên khi nghe câu này, Dương Tịch Nguyệt không tin, không tin Lưu Tĩnh Vũ sẽ chia tay với Bàng Hàn Văn. Người yêu nhau thật sự, sẽ không dễ dàng như vậy mà chia tay. Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn, hai người này đều không phải người qua loa như vậy, hai chữ chia tay này, sẽ không dễ dàng nói ra.

Sau khi khai giảng, Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn lần đầu tiên có cuộc tranh cãi to, thật ra hầu như đều là Lưu Tĩnh Vũ nói chuyện, nhắn tin, cô nhắn tin cho cậu rất nhiều rất nhiều, nhưng Bàng Hàn Văn trả lời lại chỉ có: “Ừm”, “Được”.

Vốn dĩ yêu xa đã rất khó, nhưng không ngờ đến là, bây giờ hai người, đứng trước yêu xa là chữ “Quân đội.”.

Điều này có nghĩa là hai người thời gian nói chuyện một ngày, chỉ có vài phút, thậm chí là có khi tới cả một phút cũng không có. Cô hoàn toàn không liên lạc được với cậu, chỉ có khi cậu chủ động liên lạc với cô, cô mới có thể nghe thấy giọng của cậu.

Lưu Tĩnh Vũ nói cô và Bàng Hàn Văn chia tay.

Nhưng Dương Tịch Nguyệt cảm thấy, bọn họ sẽ không kết thúc như thế này.

-

Đầu tháng 11, trường được dở bỏ phong tỏa, học sinh quẹt thẻ ra vào trường. Hôm này là thứ bảy, không chỉ có học sinh của trường Tài Chính có thể ra ngoài, học sinh bên Giang Đại cũng có thể ra. Học sinh bị kìm nén quá lâu, hôm dở bỏ phong tỏa, hàng loạt ùa ra khỏi trường. Có người đi dạo phố, có người đi ăn cơm, có người đi ngắm biển, tụm hai tụm ba, kết bè kết đội.

Chính là thật trùng hợp, ở lối ra vào của ga tàu điện ngậm gặp Tề Văn Lộ, cùng với Trần Hoài Dữ bên cạnh cậu.

Bọn họ và cô khoảng cách đại khái là một con đường.

Ở giữa đường, một chiếc lại một chiếc xe chạy qua, tốc độ xe không nhanh, không ngừng chia cắt tầm mắt của cô chạy qua. Bây giờ là đèn đỏ, đường đối diện có rất nhiều người đang đợi đèn đỏ. Tuy nhiên, cũng bao gồm cả bọn họ.

Người đầu tiên phát hiện ra cô là Tề Văn Lộ.

Sau khi nhìn thấy cô, cực kì kích động vẫy tay với cô.

Dương Tịch Nguyệt đang đeo khẩu trang, vì vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy biểu tình của cô dưới lớp khẩu trang. Cô nhìn thấy Trần Hoài Dữ từ cái nhìn đầu tiên, khóe miệng vô ý hơi cong lên, giống như phản xạ có điều kiện, bởi vì biểu cảm như vậy, cô đã làm qua vô số lần.

Rất nhanh khóe miệng hơi cong đột ngột bất động, có hơi sững lại giơ tay lên, hướng về phía bọn họ, lịch sự vẫy tay với bọn họ.

Đúng lúc là buổi chiều, mặt trời rực rỡ, nhiệt độ phù hợp, gió cũng rất dễ chịu. Nhìn Trần Hoài Dữ bên đường đối diện, trong đầu toàn bộ đều là những chi tiết nhỏ ba năm cấp ba.

Ba năm cấp ba, những bài kiểm tra làm không hết, tiếng chuông tan học chờ đợi rất lâu, cơn buồn ngủ sau buổi trưa, chiếc điện thoại dưới chăn, tờ giấy nhỏ lén lút truyền đi, cùng với cậu ngồi phía trước cô.

Thì ra đã thích cậu lâu như vậy rồi.

Cho đến bây giờ, xác định rỏ tâm ý của cậu, biết rõ bản thân vĩnh viễn không có khả năng đi đến bên cạnh cậu, khi lại lần nữa nhìn thấy cậu, trong lòng vẫn thích cậu.

Bất luận người cậu thích là ai, đều không có cách nào ngăn cản cô thích cậu.

Dù là tình yêu đơn phương, nhưng trong lòng cô, cũng là điều cô trân quý nhất, thanh xuân chỉ có một lần.

Đèn đỏ tắt, đèn xanh bật sáng.

Họ theo dòng người, từ đối diện đi qua, cậu đi sau Tề Văn Lộ, cùng cậu đi qua.

"Thật trùng hợp, đi tàu điện ngầm à?"

"Ừm."

Dương Tịch Nguyệt không để ý mà trả lời, ánh mắt không tự giác chuyển đến quầy hoa ở lối ra vào, là một dì lớn tuổi, một chiếc giỏ đan nhỏ, bên trong đựng rất nhiều hoa đã gói xong, tầm mắt rơi vào hoa cát tường màu trắng mà mình thích.

Tề Văn Lộ bắt gặp ánh mắt của Dương Tịch Nguyệt, tò mò hỏi: “Cậu thích hoa cát tường à?”

"Ừm."

Bọn họ ngồi tuyến số 3, cô ngồi tuyến số 4. Tàu bọn họ ngồi không giống nhau, điểm đến cũng không giống nhau.

Đứng trong trạm tàu, quay đầu nhìn chuyến tàu số 3 đối diện dần dần đi xa, một cảm giác bất lực tấn công, nói không rõ là cảm giác gì, chính là rất mệt, vô cùng mệt.

Nếu như hỏi cô, buông bỏ một người không thích bạn, rất khó phải không?

Rất khó phải không?

Cô sẽ trả lời thế nào?

Cô sẽ trả lời:

Rất khó.

Vô cùng khó.

Giống như: Con thuyền sơ sài chật vật đi qua ngàn ngọn núi.

[Hóa ra buông bỏ một người không thích mình lại khó đến thế. —— Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 05 tháng 11 năm 2011. ]