Chương 27

Sinh nhật của Trần Hoài Dữ là vào mùa đông, vào tháng 12.

Sinh nhật của cậu là ngày 20 tháng 12, đúng ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay ở Giang Thành. Những năm này tuyết rơi rất dày, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy. Trên đường đến lớp bị gió thổi cuốn theo tuyết làm không thể mở mắt, từ ký túc xá đến tòa dạy học, trên người đã bao phủ một lớp tuyết.

Cô ở trên vòng bạn bè nhìn thấy tấm ảnh sinh nhật của cậu.

Là Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè, nam sinh bọn họ ăn sinh nhật thật sự rất đơn giản, lại thêm trận tuyết lớn lần này, cũng không cách nào ra ngoài ăn, trực tiếp ở trong ký túc xá gọi thịt nướng từ bên ngoài, mua một ít bia, gọi một chiếc bánh sinh nhật. Bánh không lớn, nam sinh bọn họ không quá thích ăn đồ ăn ngọt như bánh kem này, mua một chiếc bánh xem như cho có hình thức.

Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè là góc nghiêng củaTrần Hoài Dữ đang đội mũ sinh nhật, mặc dù nhìn không rõ trực diện, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy cậu đang hơi mĩm cười. Cậu bị mấy người trong ký túc xá vây quanh, trước mặt đặt chiếc bánh kem đang cắm nến, Trần Hoài Dữ của hôm nay trông rất vui.

Sinh nhật của cậu là vào mùa đông, cậu thì thích mùa xuân.

Dương Tịch Nguyệt thoát khỏi vòng bạn bè, mở người liên hệ ghim ở Wechat.

Nhìn ảnh đại diện của cậu, lưỡng lự hồi lâu rồi bấm vào, gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu.

[Sinh nhật vui vẻ!]

Sau dấu chấm than còn thêm một biểu tượng cảm xúc là một cái bánh sinh nhật.

Muốn nói nhiều thêm một chút, nhưng soạn tin nhắn hồi lâu, cuối cùng vẫn là một cậu bình thường nhất. Mỗi lần muốn nói nhiều hơn với cậu điều gì đó, cuối cùng vẫn do dự mà bỏ cuộc.

Thời gian đã không còn sớm nữa, Dương Tịch Nguyệt đang đợi cậu trả lời, đợi rất lâu rất lâu, không thấy phản hồi của cậu.

Cậu là một người rất lịch sự, đối với lời chúc sinh nhật, nhất định sẽ lịch sự phản hồi lại, Dương Tịch Nguyệt nghĩ, cậu chắc là cùng với bạn trong ký túc xá đang ăn mừng sinh nhật, vẫn chưa kết thúc. Kết thúc rồi, cậu nhất định sẽ trả lời cô.

Trong ký túc xá đã tắt đèn, Dương Tịch Nguyệt năm nghiêng trên giường, cầm điện thoại trong tay, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt cô, ngón tay không ngừng bấm vào rồi lại thoát ra ở Wechat, lặp lại không ngừng.

Cho đến gần mười hai giờ, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ:

[Cảm ơn.]

Đến khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, cô mới hài lòng bỏ điện thoại xuống đi ngủ.

-

Tết Dương Lịch năm 2020, quảng trường trung tâm Giang Thành có biểu diễn bắn pháo hoa.

Một số người trong ký túc xá đã sớm thu xếp, bắt xe đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa.

Khi đến quảng trường trung tâm thì trời đã tối.

Từ xa có thể nhìn thấy những ký hiệu màu đỏ phát sáng trên các tòa nhà ở quảng trường, cùng với vòng đu quay lớn trên cao, những ô nhỏ từng cái từng cái đang chuyển động, ánh đèn lấp lánh nhiều màu.

Thời tiết rất lạnh, đứng ở quảng trường, gió lạnh thổi qua, Dương Tịch Nguyệt mặc một chiếc áo khoác dày vừa phải, đội mũ và quàng khăn, mặc rất ấm áp. Lâm San bên cạnh thì ngược lại, chiếc áo khoác không quá dày, chỉ quàng khăn choàng, gió lạnh thổi rối tung tóc cô. Đứng bên cạnh Dương Tịch Nguyệt, khoác tay Dương Tịch Nguyệt, một lát lại đặt đôi tay lạnh như băng vào trong túi áo khoác của Dương Tịch Nguyệt giữ ấm. Không ngừng dậm chân, trong miệng lẩm bẩm: “Thật lạnh, lạnh chết mình rồi.”

Đại Chân cũng mặc rất ấm áp nhìn Lâm San nói: "Đáng đời cậu, bây giờ thời tiết như này, cậu buổi tối ra ngoài nên mặc nhiều một chút."

Vào ngày đầu năm mới, Lưu Mộng Kỳ đi cùng bạn trai, còn lại Dương Tịch Nguyệt, Lâm San, và Đại Chân ba người ở quảng trường trung tâm xem bắn pháo hoa.

Ba người chờ đợi trong gió lạnh rất lâu cũng không thấy bắt đầu.

Trong quảng trường có rất nhiều người, các ghế dài cũng chật kín, không còn chỗ nào khác cho bọn họ, vì vậy bọn cô chỉ có thể ngồi bên bồn hoa ở quảng trường, ngồi theo hàng, ba người chen chúc dựa vào nhau, Lâm San bị Dương Tịch Nguyệt và Đại Chân mặc ấm áp kẹp ở giữa, đang nhìn vòng đu quay không xa.

Bên trên các ánh đền nhiều màu sắc nhấp nháy, vòng đu quay quay từng vòng từng vòng. Hầu hết là các cặp đôi ngồi trên vòng đu quay. Dương Tịch Nguyệt ngồi bên bồn hoa, nhìn người đến người đi trước mặt, nhìn vòng đu quay, Quay một vòng, ngừng lại, lại quay một vòng.

Trong số bóng người đang lắc lư trên quảng trường, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Sợ mình nhìn sai, nhìn một lúc lâu, mãi đến khi nhìn rõ dáng vẻ của cậu, mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Là Trần Hoài Dữ.

Thành phố Giang Thành này, không tính là lớn, chưa kể Đại học Giang Thành và Đại học Kinh tế Tài chính, hai trường này nằm cạnh nhau, giữa hai trường rất gần, ở Giang Thành thường xuyên nhìn thấy cậu cũng không tính là quá ngạc nhiên.

Hơn nữa, ngày hôm nay ở quảng trường trung tâm có bắn pháo hoa, học sinh ở gần các trường đại học hầu như là đều đến xem, cậu xuất hiện ở đây, cũng là việc hợp lý.

Nghĩ lại, lần trước gặp cậu, là lần ở Vạn Đạt ăn thịt nướng, đã qua rất lâu rồi. Hai người đã rất lâu không gặp nhau.

Cậu có lẽ là không chú ý đến cô.

Dương Tịch Nguyệt không chủ động đi tới, mà là khi màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu, kéo Lâm San và Đại Chân cẩn thận tiến về phía vị trí của cậu, lại gần cậu.

Xuyên qua đám đông nhìn cậu.

Dường như là hiện ra một loại nhớ nhung đã rất nhiều năm không thấy.

Đột nhiên nhớ ra khi mới khai giảng cấp 3, Lưu Tĩnh Vũ kéo tay cô nói nhớ cô, cô nói một ngày không gặp như cách ba thu.

Thực ra cô cũng không hiểu rõ ý “cách ba thu” trong miệng của Lưu Tĩnh Vũ là có ý gì, nhưng mà ngay lúc này, đứng ở quảng trường trung tâm, giữa dòng người nhìn cậu, nhìn góc nghiêng mơ hồ của cậu, cô cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của “một ngày không gặp như cách ba thu.”.

Trong phút chốc, cô thậm chí còn muốn ngay lập tức chạy đến bên cạnh cậu, đứng ở trước mặt cậu, nói ra hết toàn bộ tình cảm bao năm qua cho cậu biết.

Cô muốn mỉm cười với cậu, muốn nắm tay cậu, muốn ôm cậu, muốn đứng bện cạnh cậu như bao cặp đôi khác.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua, mặc dù cô bình thường suy nghĩ rất nhiều, khi làm việc có khi sẽ suy xét qua nhiều lần, có khi sẽ bốc đồng cáu kỉnh. Nhưng mà có những việc, có những thứ cô đều hiểu.

Như là quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ, bây giờ lao tới tỏ tình với cậu, gần như là không có bất kì khả năng thành công nào. Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có quan hệ mập mờ nào, so với bạn học cấp 3, càng tiến thêm một bước, cũng chỉ dừng lại ở bạn bè.

Bốc đồng nói cho cậu nghe bản thân yêu thầm cậu bao năm qua, bốc đồng mà tỏ tình, kết quả cuối cùng, có thể tới bạn bè cũng không làm được.

Vì vậy, cô sẽ không làm như thế này.

Có một số việc dường như vốn không thể bị người khác biết, như những việc bạn nghĩ trong lòng, những việc bản thân đã làm qua.

Mỗi người đều là một hòn đảo đơn độc.

Mỗi người, từ đầu đén cuối chính là cô đơn.

Có một số việc, đã định trước không người nào biết.

Người rất đông, ba người không biết như thế nào bị dòng người tách rời ra, Lâm San và Đại Chân không biết đi đâu, chỉ còn lại một mình Dương Tịch Nguyệt.

Tuy nhiên, chưa đến một phút, liền nhận được tin nhắn từ Đại Chân: [Tụi mình đã nhìn thấy Trần Hoài Dữ, cậu đi tìm cậu ấy đi, hai người bọn mình đến nơi ít người xem.]

Có ý muốn tạo một cuộc gặp gỡ, như là tình cờ gặp nhau.

Thực ra thật sự chính là như vậy, hai người bọn họ trước đó không biết tình trạng lẫn nhau, đến quảng trường trung tâm xem bắn pháo hoa. Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ này, ít nhiều vẫn là có chút ngẫu nhiên, quảng trường trung tâm rất lớn, người rất nhiều, muốn gặp nhau cũng là một việc vô cùng khó.

Nhưng họ đã gặp nhau.

Sự việc phát triển như vậy, giống như Dương Tịch Nguyệt tưởng tượng.

Trần Hoài Dữ phát hiện ra cô trước, đi đến trước mặt cô, tiến lên chào hỏi cô.

Ánh đèn tại quảng trường trung tâm lấp lánh, dưới ánh đèn, cô giống như là nghe thấy tiếng bước chân của cậu tiến về phía cô, một bước lại một bước, âm thanh đó giống như đạp lên trái tim cô, hoặc là cùng với tiếng đập của nhịp tim cô.

Hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh sáng đan xen, bên cạnh rất đông người, cô chỉ nhìn thấy cậu.

Người ở ngay trước mắt, mặc áo khoác bông ngắn màu đen, quần jean màu xanh đậm, giày thể thao màu trắng, áo khoác không có mũ, kéo khóa lên tới trên cùng, đến vị trí dưới cằm. Có vẻ như rất bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, nhưng nghĩ lại, lại giống như là không có gì ngạc nhiên.

Cậu ở trước mặt cô, vẫn là thoải mái như mọi khi: “Thật trùng hợp.”

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Từ "qiǎo" này, giữa hai người bọn họ, đã dùng rất nhiều lần.

(*) “qiǎo” (巧) trong từ 好巧 (Hǎo qiǎo), nghĩa là: Thật trùng hợp

Dương Tịch Nguyệt ngay lúc này thực sự là có chút chột dạ, Trương Hán thường nói cô là người không có tâm cơ nhất, mục đích làm việc gì cũng luôn rất rõ ràng, rất dễ bị nhìn thấu. Nhưng Dương Tịch Nguyệt bây giờ lại cảm thấy mình vẫn rất có mưu mô, nhưng mà là ý tốt.

Trước đây đúng là cô quá theo khuôn phép, luôn cẩn thận nghiêm túc không dám lại gần.

Cô muốn tiến thêm một bước, cô không muốn mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ dừng tại đây.

Cái lý luận kì quái gì mà nam sinh nên theo đuổi nữ sinh trước, hãy để nó xuống địa ngục đi.

Cô thích cậu.

Thời gian hai người quen biết nhau quá dài, khi cấp 3 xem như là bạn học cùng lớp, lên Đại học, quan hệ giữa hai người có thể dùng bạn bè để miêu tả, nhưng đã đến thời điểm này rồi, cũng có thể xem là bạn tốt, cùng nhau xem pháo hoa, việc này là điều hết sức bình thường.

Khi hai người gặp nhau, cách thời gian bắn pháo hoa bắt đầu chưa đến 20 phút. Lúc này hầu như tất cả mọi người đều đổ về vị trí trung tâm của quảng trường, thuận tiện xem pháo hoa.

Dương Tịch Nguyệt thuận theo dòng người đi qua, bị cuốn theo dòng người, thuận theo di chuyển của dòng người. Trần Hoài Dữ bên cạnh cũng như vậy.

Quảng trường có quá nhiều người, cảnh sát và cảnh sát đặc nhiệm phụ trách khu vực quảng trường trung tâm cũng đến đây để duy trì trật tự.

Người quá đông, Dương Tịch Nguyệt bị người vây quanh đi về phía trước, cô bị người giẫm phải giày, chân không đứng vững, loạng choạng sắp ngã. May mắn là có Trần Hoài Dữ bên cạnh, duỗi tay kéo cô lại.

Cả hai người đều mặc áo khoác dày, tay cậu nắm ngay vị trí tay áo của áo khoác cô, kéo cô đề phòng cô bị ngã.

Lúc này, hai người gần như đã ở khoảng cách rất gần, cánh tay chạm vào nhau, cơ thể cách nhau gần như một nắm tay. Cậu nắm cánh tay cô chặt hơn, sợ cô bị ngã.

Trên quảng trường người rất nhiều, ngỗ nhỡ không cẩn thận ngã xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Cẩn thận một chút." Cậu đỡ cô, giữ cô đứng vững.

Hai người di chuyển theo dòng người. Cậu đứng trước mặt cô, dẫn cô đi về phía trước.

Đến khi dòng người dừng lại, cô nhìn về phía cậu, lúc này cô mới nhìn thấy trong tay cậu đang cầm vài cây pháo bông.

“Hà Xuyên đưa cho mình.”

“Chơi không?” Cậu hỏi.

“Ừm.” Cô từ trong tay cậu lấy một cây pháo bông.

“Đúng lúc mình có bật lửa.” Cậu từ trong túi áo khoác lấy ra một cái bật lửa.

Hai người chen ra khỏi đám đông, đứng ở một góc trong đám người, cạnh lan can bên phía quảng trường, bên lan can là một hồ nước, đúng lúc thuận tiện đốt pháo bông, cậu lấy bật lửa trong túi áo ra, cô cầm pháo bông, cậu dùng bật lửa đốt.

Khoảnh khắc cây pháo bông được đốt, trên bầu trời pháo bông cũng nở rộ rực rỡ.

Đám đông sôi nổi, tiếng reo hò, tiếng la hét, cùng với âm thanh nói chuyện của hai người——

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy,bất luận pháo bông trên bầu trời có rực rỡ đến mấy, lộng lẫy đến mấy, cũng không bằng pháo bông trong tay cậu ngay lúc này.

[Chúc mừng năm mới, hy vọng tết Dương lịch lần sau, mình vẫn ở bên cạnh cậu. —— Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 01 tháng 01 năm 2020.]