Chương 25

Còn nửa tiếng nữa mới đến trạm Nam Hải Thành.

Đường đi tốn rất nhiều thời gian. Dương Tịch Nguyệt mơ mơ hồ hồ nằm ngủ, lờ mờ nghe thấy âm thanh chuông điện thoại của cậu kêu lên, nghe thấy âm thanh cậu nhỏ giọng nói chuyện.

Mơ màng mở mắt ra, phát hiện âm thanh trong tai nghe đã tắt. Hơi quay đầu lại, nhìn thấy cậu đang dơ tay nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ.

"Ừm, không cần đến đón, con tự về được."

"Ừm, được."

Khi đang nói chuyện điện thoại, vô tình quay đầu nhìn Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, tình huống xảy ra bất ngờ, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Ừm, cúp đây."

Cậu cúp điện thoại, nhìn cô bên cạnh: “Tỉnh rồi?”

"Ừm." Dương Tịch Nguyệt tháo tai nghe ra khỏi tai, đưa cho cậu.

Cậu cầm lấy, cất tai nghe hộp đựng.

"Mình đánh thức cậu à?"

“Không có.” Trong xe vốn không yên tĩnh, cô là tự thức dậy, không phải cậu làm cô thức.

Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại “Sắp đến rồi.”

"Ừm."

Còn năm phút nữa tàu đến trạm.

Trần Hoài Dữ đứng dậy trước, lấy vali trên kệ phía trên xuống. Vali của Dương Tịch Nguyệt mặc dù không lớn, nhưng lại rất nặng, cho nên khi Trần Hoài Dữ lấy xuống tay mất lực, chút nữa trượt tay rơi vào mình.

May là cậu phản ứng nhanh, kịp thời ổn định lại vali.

Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy kinh hồn bạt vía, muốn đưa tay lên giúp đỡ, nhưng lại không kịp, cậu đã cầm xách vali xuống.

"Cậu cẩn thận một chút."

Cậu xách vali xuống, đặt xuống đất, trấn an đáp: “Không sao.”

Trước mặt là một cặp đôi, chàng trai cũng đang xách vali.

Nghe thấy Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ phía sau đang nói chuyện, nhìn bạn gái đang ngồi trên ghế xem điện thoại, hơi oán trách: “Em xem bạn gái người ta, còn biết quan tâm bạn trai, em xem em đi, chỉ biết ngồi chơi điện thoại, cũng không giúp anh.”

Cô gái ngồi trên ghế nhìn Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ ở phía sau, lại nhìn bạn trai mình: “Anh nói lời này trong lòng không cảm thấy áy náy sao, bạn trai nhà người ta có dáng vẻ sao, anh lại tự nhìn bản thân mình đi.”

Chàng trai giận dữ nói: “Ồ, em thích đẹp trai đúng không.”

Ánh mắt của cô gái lại lần nữa chuyển đến điện thoại, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không phải.”

Chàng trai tò mò hỏi: “Vậy là cái gì?”

Cô gái thẳng thừng nhìn chàng trai: "Cho dù anh không đẹp trai, em vẫn thích anh." Nói xong, cô cảm thán : "A, em thật vĩ đại."

Dương Tịch Nguyệt nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, mỉm cười, một cặp đôi rất thú vị, nắm được vài từ trong lời nói của chàng trai, dừng lại, nhìn Trần Hoài Dữ bên cạnh, thấy cậu không có phản ứng gì, cũng không tự mình đa tình nói cái gì đó.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa xe, liền nghe thấy giọng nói của cậu bên cạnh: “Vừa nãy hai người đó nói chuyện, cậu đừng để trong lòng.” Ngữ khí cậu nhẹ nhàng, giống như nói một chuyện rất bình thường, bình tĩnh phủ sạch quan hệ giữa hai người bọn họ.

Dương Tịch Nguyệt gần như hiểu ý cậu ngay lập tức, hơi dở khóc dở cười, nghĩ rằng cậu mới là người đừng để trong lòng.

"Mình biết, không để trong lòng, tụi mình không phải là bạn sao?"

"Ừm."

Cậu bước đi có chút nhanh, cô đi sau cậu, nhìn bóng lưng cậu, chân dường như không đi nổi nữa, đến khi cậu phát hiện cô ở phía sau không đi theo, quay đầu nhìn cô, cậu đứng ngược chiều ánh sáng, cô hơi nhìn không rõ mặt của cậu: “Sao vậy?”

"Không có gì." Cô lắc đầu rồi, nhấc chân đi theo cậu.

Sau khi ra khỏi trạm xe, hai người ngồi xe buýt về nhà, trạm xe có xe buýt chạy thẳng, có thể trực tiếp đưa đến tiểu khu.

Trên đường đi, cậu giúp cô xách vali.

-

Mùa hè năm nay, xảy ra rất nhiều việc.

Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn ở bên nhau.

Thời gian họ ở bên nhau thậm chí còn sớm hơn thời gian Dương Tịch Nguyệt biết. Nếu như không phải Lưu Tĩnh Vũ chủ động nói cho Dương Tịch Nguyệt biết, cô thật sự không biết chuyện này.

Nguyên nhân của sự việc là do Lưu Tĩnh Vũ gọi điện thoại rủ Dương Tịch Nguyệt đi dạo phố với cô. Trong điện thoại giọng Lưu Tĩnh Vũ có chút dè dặt, như là sợ cái gì đó, hoặc có lẽ đang trốn tránh.

Khi hai người đang đi dạo, Dương Tịch Nguyệt biết được, Bàng Hàn Văn sắp nhập ngũ, đã xin nghĩ học.

Tin tức này đến bất ngờ, Dương Tịch Nguyệt bình thường rất ít liên lạc với Bàng Hàn Văn, chỉ là thường trên vòng bạn bè nhìn thấy cậu. Tin tức của cậu đều là biết được từ Lâm Đồng và Lưu Tĩnh Vũ.

Dương Tịch Nguyệt hỏi Lưu Tĩnh Vũ tại sao lại cùng với Bàng Hàn Văn ở bên nhau, suy cho cùng trước đây không phát hiện đến việc giữa hai người bọn họ.

Lúc này, tóc của Lưu Tĩnh Vũ đã dài ra, hoàn toàn khác với dáng vẻ thời cấp ba, là một cô gái tùy tiện, bây giờ nói về chàng trai mình thích, vậy mà cũng sẽ thẹn thùng.

Ánh đèn trong trung tâm mua sắm rất sáng, hai người đi đến trước một cửa hàng, ngồi trên chiếc ghế gần đó nghĩ ngơi.

Dương Tịch Nguyệt yên lặng nghe Lưu Tĩnh Vũ kể chuyện của cô——

“Mình lúc trước cũng không ngờ đến cậu ấy thích mình.”

"Rất đột ngột."

“Sau khi lên đại học, vào học kỳ đầu tiên của năm nhất, cậu ấy luôn tìm mình nói chuyện, sau đó ngồi xe rất xa đến tìm mình, cậu biết đó, mình khi đó cũng đại khái đoán được ý của cậu ấy.”

"Sau đó cậu ấy bày tỏ với mình, nói thích mình rất lâu rồi."

"Thật ra hồi cấp 3 mình đối với cậu ấy không có thiện cảm lắm, cái này chắc là cậu biết, cậu ấy người này đặc biệt đáng ghét, luôn thích gây phiền phức cho mình, trêu chọc mình."

"Cậu ấy đột nhiên nói thích mình, thật ra mình cũng thích cậu ấy, cũng không biết là từ khi nào thích cậu ấy, chính là không sao nói rõ được."

"Vì vậy tụi mình ở bên nhau.”

Dương Tịch Nguyệt nhớ, mặc dù Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn, hai người bọn họ đều ở thành phố phía Nam, nhưng thành phố giữa hai người rất xa, hai người tính là yêu xa. Vốn dĩ gặp nhau rất khó, bây giờ Bàng Hàn Văn lại sắp nhập ngũ, số lần hai người gặp nhau lại càng ít.

Dương Tịch Nguyệt không thể nghĩ, cô gái như Lưu Tĩnh Vũ, yêu xa sẽ như thế nào. Trương Hán cũng yêu xa, tính cách của Trương Hán cũng gần giống với Lưu Tĩnh Vũ, nhưng mà nâng lực tiếp nhận của Trương Hán cao hơn nhiều so với Lưu Tĩnh Vũ.

Nỗi đau yêu xa không phải Dương Tịch Nguyệt có thể đồng cảm sâu sắc được.

Ngày hôm đó Lưu Tĩnh Vũ với cô nói rất nhiều rất nhiều.

Trường học của Bàng Hàn Văn không tốt lắm, chuyên ngành cũng không có triển vọng, người nhà bảo cậu trước đi nhập ngũ vài năm. Bàng Hàn Văn bản thân cũng thích nhập ngũ, con trai là trời sinh khao khát đối với nghề lính này.

Khi nói việc này với Lưu Tĩnh Vũ, trong lòng Lưu Tĩnh Vũ không muốn cậu đi, nhưng mà khi nhìn thấy Bàng Hàn Văn nói đến nhập ngũ, trong mắt sáng lên, lời bảo cậu đừng đi dừng bên miệng.

Thích cậu, không phải nhốt cậu tại chỗ, để cậu vĩnh viễn ở bên cô, mà là để cậu rời đi, để cậu bay đến nơi mà cậu thích, chỉ cần hai người yêu nhau, cô tin rằng, sẽ có một ngày cậu về bên cạnh cô.

Đợi đến khi đó, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không chia xa.

Bàng Hàn Văn chuẩn bị nhập ngũ, Lưu Tĩnh Vũ muốn tặng cậu quà, nhưng không biết tặng gì, liền kéo Dương Tịch Nguyệt đến trung tâm thương mại.

Hai người đi mua sắm hồi lâu, không biết nên mua cái gì, Bàng Hàn Văn đi quân đội, rất nhiều đồ đều dùng không được, cuối cùng hai người cái gì cũng không mua.

Ngày Bàng Hàn Văn đi, Dương Tịch Nguyệt cùng Lưu Tĩnh Vũ đến trạm xe tiễn cậu.

Bàng Hàn Vẫn luôn là một người cà lơ phất phơ không màng chính sự, mặc lên bộ quân phục, thật sự là không xấu, cả người càng thêm cường tráng, thật sự giống một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Bàng Hàn Văn đứng trong đám đông, xung quanh toàn là người, người mặc quân phục, tầng này đến tầng khác, Lưu Tính Vũ vẫn luôn tùy tiện, bây giờ vậy mà ngại không đi qua. Đến khi Bàng Hàn Văn ló đầu ra, nhìn thấy Lưu Tĩnh Vũ đứng cách đó không xa, tiến lên đi về phía cô.

Bàng Hàn Văn không khóc, nhưng Lưu Tĩnh Vũ đã khóc, nước mắt chảy ra mất kiểm soát, đôi mắt thì đang mỉm cười, khi nhìn Bàng Hàn Văn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà đôi mắt lại rơi lệ.

Cô vừa khóc vừa cười.

Bàng Hàn Văn bất lực lau nước mắt cho cô, vừa lau nước mắt vừa an ủi cô: "Đừng khóc nữa, nhiều người đều đang nhìn."

Lưu Tĩnh Vũ tức giận duỗi tay đấm vào ngực cậu một cái: “Anh còn không cho em khóc!”

Bàng Hàn Văn không biết làm sao, ôm Lưu Tĩnh Vũ vào lòng, an ủi cô: “Đừng khóc nữa, thấy em khóc anh đau lòng.”

Dương Tịch Nguyệt đứng một bên nhìn hai người họ.

Có vẻ như mọi người xung quanh đều đang yêu đương, bất luận là Trương Hán với Lâm Nhất Phàm, Lưu Tĩnh Vũ Bàng Hàn Văn,, hay là Lưu Mộng Kỳ và Triệu Triết. Chỉ có mình cô, trong lòng đang thích một người, sống một mình nhưng vẫn độc thân.

Bàng Hàn Văn không thể ở bên Lưu Tĩnh Vũ lâu được, nói chuyện ngắn gọn với cô một lúc rồi quay lại trong đội ngũ.

Hai người trong đám đông, nhìn đối phương từ xa.

Ngày hôm đó cùng Lưu Tĩnh Vũ ra khỏi trạm xe, vừa bước ra khỏi cửa trạm xe, cô

chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn người lại, cúi đầu, dùng hai tay che mặt.

Dương Tịch Nguyệt nhìn không rõ biểu tình của cô, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, nhưng Dương Tịch Nguyệt biết cô đang khóc, đang khóc thầm. Rõ ràng đã đau khổ đến tột đỉnh, nhưng vẫn nhẫn nại kiềm chế.

Ở cửa trạm xe người rất đông, cô sẽ không khóc ra tiếng để người khác nhìn cô.

Dương Tịch Nguyệt biết, Lưu Tĩnh Vũ thực sự rất buồn.

Rất nhanh, Lưu Tĩnh Vũ đã khôi phục lại nụ cười lạc quan ban đầu. Tự mình động viên bản thân, an ủi bản thân hai người sẽ còn gặp nhau, cô sẽ luôn đợi cậu trở về.

Tình yêu không thể chịu đựng được thất bại, nhưng tình yêu đích thực thì không sợ thất bại.

Lưu Tĩnh Vũ tin rằng, tình cảm của cô và Bàng Hàn Văn, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà dừng lại, bọn họ sẽ ở bên nhau dài lâu, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.

[Đột nhiên có chút ngưỡng mộ tình yêu của người khác.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 01.09.2019]