Sắp đến cuối kỳ, không khí trong ký túc xá đều thay đổi.
Trước đây trên bàn của mọi người đều để đầy đồ ăn vặt với đồ trang điểm, bây giờ sách giáo khoa cuối cùng cũng có chỗ để trên bàn. Ngay cả không biết học cũng bắt đầu học. Thi cuối kỳ ở trường Tài Chính cực kỳ nghiêm ngặc, giáo viên bình thường sẽ không giơ cao đánh khẽ cho học sinh, có thể thi bao nhiêu điểm thì là bao nhiêu điểm. Bản thân thi môn chuyên ngành của bọn họ đã rất khó, lại thêm lúc trước lên lớp, đến cuối kỳ đều quên hết, nếu như không ôn, vậy thì không có cơ hội đậu.
Không khí học tập trong ký túc xá không bằng thư viện, trong ký túc xá vài người sau cơm trưa, thu dọn đồ đạc đi đến thư viện học. Mấy người các cô đến sớm, người trong thư viện không nhiều, vì vậy rất nhanh tìm được vị trí trống.
Lúc này Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.
Trần: [Cậu mua vé xe về nhà chưa?]
Dương: [Vẫn chưa.]
Trần: [Cùng nhau về?]
Dương: [Được.]
Trần: [Trường tụi mình thi xong thì có thể về, có lẽ là ngày 7 tháng 6 có thể đi, các cậu là khi nào?]
Dương Tịch Nguyệt nhớ lại mấy ngày trước lớp trưởng thông báo trên nhóm lớp, ra khỏi cuộc trò chuyện với Trần Hoài Dữ, ngẩng đầu nhìn Đại Chân trước mặt, duỗi tay nhẹ gõ vào cuốn sách trước mặt, hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Chân Chân, chuyên ngành tụi mình khi nào kết thúc thi?”
Bị gọi đến tên Đại Chân ngẩng đầu lên nhìn Dương Tịch Nguyệt đối diện, nghĩ một lát: “Chắc là ngày 7, bữa thi cuối cùng của tụi mình là buổi sáng ngày 7.”
Dương: [Ngày 7 được đó.]
Trần: [Được, vậy mình đặt vé, cao tốc tram Bắc Giang Thành, buổi sáng 9 giờ 40 có một xe đến Hải Thành.]
Dương: [Được, mình chuyển tiền cho cậu.]
Giao tiếp giữa hai người bọn họ thực ra không tính là nhiều, nhưng mà so với lúc cấp ba, đã tính là rất tốt rất tốt rồi.
Cậu đã không dùng QQ nữa, nhưng trước đây cuộc trò chuyện ít đến đáng thương kia, cô vẫn còn giữ, sau này khi đổi điện thoại, cũng sẽ chụp màn hình những cuộc trò chuyện đó, lưu vào điện thoại mới.
Cô không gia hạn kim cương vàng trên QQ, bởi vì cậu đã không dùng, cô cũng không cần gia hạn.
Thường có thể chú ý đến nơi của cậu, là vòng bạn bè. Bởi vì vòng bạn bè không có ghi lại hồ sơ đến thăm, vì vậy cô có thể tùy ý xem vòng bạn bè của cậu, xem ảnh đại diện cậu đổi, hoàn toàn không cần lo lắng bị phát hiện.
Cậu rất thích bấm thích vòng bạn bè của Lâm Đồng, hình như mỗi lần đều có thể nhìn thấy cậu bấm thích trên vòng bạn bè của Lâm Đồng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cậu bình luận.
Dương Tịch Nguyệt cho rằng, vòng bạn bè của Lâm Đồng chắc là cậu có cảm giác hiện diện cao nhất, nơi cậu sôi nổi nhất.
Ngày hôm đó Lâm Đồng đăng một bức ảnh, cậu trong bức ảnh dựa vào một chiếc xe thể thao bên cạnh, bên người là cô gái mặc đồ gợi cảm, hai người dựa vào nhau rất gần. Bên cạnh vẫn còn vài người nam và nữ, đều ăn mặc rất thời trang.
Trần Hoài Dữ khó có được lần đầu tiên bình luận một câu cho Lâm Đồng, chíỉcó hai chữ: [Rất tốt.]
Trần Hoài Dữ không thường bình luận cho Lâm Đồng, đột nhiên nhận được bình luận của Trần Hoài Dữ, Lâm Đồng có chút kích động.
[Anh Trần của mình cuối cùng dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn tới bình luận cho anh em.]
[Mặc dù chỉ có hai chữ, những vẫn cảm thấy rất vinh dự.]
Trần Hoài Dữ trả lời một dấu chấm tròn.
Lâm Đồng được đằng chân lên đằng đầu: [Cái gì rất tốt, gái đẹp đúng không?]
Cậu trả lời: [Xe.]
Không lâu sau, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Lâm Đồng lại đăng một tin khác lên vòng bạn bè, là một ảnh chụp màn hình, bên trên là cuộc trò chuyện của cậu và Trần Hoài Dữ, nhìn dáng vẻ chắc là vừa cùng Trần Hoài Dữ nói vài câu trên vòng bạn bè, lại đi trò chuyện riêng.
Chú thích: Anh này không có tôi thật sự không được, nói chuyện càng ngày càng ngắn gọn.
Trần Hoài Dữ lại không trả lời cậu.
Dương Tịch Nguyệt cầm điện thoại nhìn hồi lâu, mỉm cười.
Nghĩ đến tính tình của Lâm Đồng, thật sự bổ sung cho Trần Hoài Dữ, nghĩ đến hiện giờ Hà Xuyên bên cạnh Trần Hoài Dữ. Tính cách cũng giống Lâm Đồng, Trần Hoài Dữ làm bạn với bọn họ, cũng không coi là quá nhàm chán.
-
Ngày thi cuối kỳ cuối cùng.
Dương Tịch Nguyệt trước đó một ngày đã sớm thu dọn hành lý, đồ đạc không nhiều, một vali nhỏ có thể hoàn toàn đựng, không cần đem tất cả về nhà.
Vừa cùng bạn trai ăn tối xong về ký túc xá, nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, Lưu Mộng Kỳ tò mò hỏi: “Mặt Trăng, cậu sao lại thu dọn hành lý sớm vậy?”
Dương Tịch Nguyệt quay đầu nhìn Lưu Mộng Lỳ mở cửa bước vào, mỉm cười: “Ừm, ngày mai thi xong mình liền đi.”
Không ngờ Dương Tịch Nguyệt đi sớm như vậy, có chút kinh ngạc: “Sớm vậy sao?”
"Ừm."
Khi kỳ thi diễn ra vào sáng hôm sau, Dương Tịch Nguyệt đã kéo vali đi thi.
Mấy người trong ký túc xá không biết sao cô lại vội như vậy, là có việc gì cần làm sao, cũng không hỏi, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, cô muốn nói thì sẽ tự nói.
Đặt vali ở sảnh tầng 1 của tòa dạy học, sau khi đặt xong đi lên lầu để thi.
Dương Tịch Nguyệt trước đây chưa bao giờ làm bài kiểm tra vội vàng như vậy, mọi câu hỏi đều được thực hiện gần như không tốn chút sức lực nào, gần như không chút do dự hay suy nghĩ, làm xong với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bài thi bắt đầu, sau 40 phút có thể nộp bài.
Bắt đầu thi lúc 8 giờ, Dương Tịch Nguyệt khi đúng 8 giờ 40 phút nộp bài, một chút do dự cũng không có. Môn chuyên ngành của bọn cô rất khó, có không ít học sinh gặp khó khăn trong việc nộp bài, Dương Tịch Nguyệt là người đầu tiên trong phòng thi nộp bài thi.
Tòa dạy học cách cổng phía Nam của trường một khoảng cách, cô đi nhanh hơn chắc có thể trong 10 phút đến cổng phía Nam. Gọi xe đến trạm Bắc Giang Thành, nếu như không kẹt xe, mất khoảng nửa tiếng, chắc chắn đến kịp.
Sau khi Dương Tịch Nguyệt ra khỏi tòa dạy học luôn chạy bước nhỏ trên đường, khi gần đến cổng lớn mới dừng lại đi bộ, từ từ chậm lại, điều chỉnh lại hơi thở của bản thân, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Đến khi chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, hơi thở đã ổn định lại.
Kéo vali ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy Trần Hoài Dữ đang đứng ở cửa.
Hôm nay cậu vẫn mặc áo thể thao thoải mái như trước. Quần thể thao ngắn đơn giản, sạch sẽ lại sảng khoái, bên cạnh là vali màu đen, kích thước tương đương với cô.
Cậu cúi đầu, trên tay cầm điện thoại, hình như đang gọi điện thoại, đi về phía cậu mấy bước, nhìn thấy cậu đặt điện thoại xuống.
Cậu hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang đứng trước mặt cậu.
Dương Tịch Nguyệt nhìn cậu mỉm cười, có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, cậu đợi có lâu không."
Cậu dường như không quan tâm đến việc Dương Tịch Nguyệt đến trễ. "Không có, không lâu lắm, cậu tới đúng lúc, vừa nãy tài xế điện thoại cho mình nói lập tức đến ngay. " Cậu hơi vẫy điện thoại trên tay.
Nghe cậu nói như vậy, Dương Tịch Nguyệt hơi yên tâm, nói: "Vậy thì tốt."
Chiếc vali của con gái nhìn không to, nhưng cầm lên cực kỳ nặng. Khi lên xe, cậu thuận tay giúp cô để vali vào trong cốp xe.
"Cảm ơn." Dương Tịch Nguyệt cảm ơn cậu.
"Không cần cảm ơn, đều là bạn bè." Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người khách sáo như vậy, hai người quen nhau một thời gian khá dài, cô gái này vẫn khách sao như cũ, giống như sợ mắc nợ cậu vậy.
Sau khi hai người lên xe, cả hai ngồi ở ghế sau, cậu không nói nhiều, lời cô nói càng ít, hai người không nói gì, nhưng mà không khí giữa hai người không có lúng túng.
Cậu hơi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đặt tay lên đùi.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
Không dám quá lộ liễu, chỉ là từ gốc độ của cô, hơi quay đầu, đúng lúc có thể nhìn thấy góc nghiêng của cậu, quai hàm sắc sảo, cùng với tay cậu đặt trên đùi.
Khớp tay của cậu rõ ràng, gân xanh hơi nhô lên.
Dương Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy, chàng trai nào có bàn tay đẹp hơn cậu.
Sau khi nhìn chằm chằm cậu vài giây, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, học theo dáng vẻ của cậu, đặt tay lên đùi, xem phong cảnh lướt qua không ngừng ngoài cửa sổ và tòa nhà.
Hai người cùng nhau ở trong một không gian nhỏ, Dương Tịch Nguyệt có thể ngửi được rõ ràng mùi hương trên người cậu. Thật khó để ngửi thấy mùi nước giặt quần áo nữa, thay vào đó là mùi thuốc lá nồng nặc hơn một chút.
Cậu hút thuốc nhiều hơn trước.
Tay của Dương Tịch Nguyệt đặt trên đùi vô ý hơi siết lại, luôn muốn cùng cậu nói câu gì đó, nói với cậu thuốc lá đối với cơ thể không tốt, nói với cậu bình thường ít hút thuốc lại một chút.
Lời nói ở bên môi, nhưng vẫn không quay lại nói với cậu.
Luôn cảm thấy, thân phận hiện giờ của mình, cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bình thường của cậu.
Có vẻ như không có tư cách quản cậu hút thuốc hay không, hút nhiều hay ít.
Cô sợ bản thân lỗ mãng kéo gần khoảng cách giữa hai người, sẽ gây ra bất mãn và phản cảm của cậu, hoặc là nói rằng cậu dễ dàng cảm nhận được tâm ý của cô.
Nếu như, nếu như, tới bạn bè cũng không làm được, vậy phải làm sao?
Cô không thể mạo hiểm.
-
Vị trí mà Trần Hoài Dữ mua là hai chỗ ngồi cùng nhau, là chỗ ngồi dành cho hai người, cậu là 8D, cô là 8F, bọn họ ngồi cùng nhau, chỗ ngồi của cô gần cửa sổ.
Sau khi lên xe, cậu đặt vali của cô lên trên kệ phía trên đầu.
Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt để vali lên đó, lúc trước ngồi qua tàu cao tốc rất nhiều lần, vali đều đặt bên cạnh, cho dù khe hở chỗ ngồi trước sau không quá lớn, sau khi đặt vali, chỉ có thể cuộn tròn chân lại, nếu như trong toa ít người, ghế phía trước không có người, hoặc là ghế bên cạnh trống cô có thể dễ chịu một chút, vali có vị trí để. Nhưng mà người hơi nhiều một chút, đa phần trên đường đều co chân lại.
Đây là lần đầu tiên có người giúp cô mang vali.
Dường như giữa hai người không có điểm gì chung, Dương Tịch Nguyệt chỉ có thể mở miệng trước: “Hè năm nay Lâm Đồng có về nước không?”
Nói xong, giống như cảm thấy chủ đề này đến quá đột ngột, sau đó bổ sung thêm: "Mình thấy Lâm Đồng trên vòng bạn bè cũng rất sôi nổi, nói bản thân muốn về nước."
Cậu ngừng động tác lấy tai nghe từ trong balo ra, nhìn Dương Tịch Nguyệt bên cạnh, hơi cụp mắt xuống, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, ở vị trí của cô, có thể nhìn thấy lông mi của cậu.
Cô nghe thấy cậu nói: “Kỳ nghĩ này chắc là sẽ không về, trước giờ cậu ấy không nói, chắc là không về.”
"Ồ."
Như là đã trả lời xong câu hỏi của cô, cậu tiếp tục hành động của mình, lấy tai nghe Bluetooth ra, kết nối với điện thoại.
Cậu khi lên xe thích nghe nhạc, thích đeo tai nghe, cô cũng thích. Cậu khi đeo tai nghe chỉ thích đeo một bên tai, cô cũng vậy.
Cô cảm thấy, hai người bọn họ vẫn có nhiều điểm chung, bất luận là ngẫu nhiên hay do tự tạo ra.
Có vẻ như đôi mắt của cô quá đáng, khi nhìn cậu hoàn toàn không có giấu giếm, cậu rất nhanh phát hiện ánh mắt nhìn cậu của cô. Quay đầu nhìn cô, như muốn hỏi: Sao vậy?
Dương Tịch Nguyệt mỉm cười.
Bây giờ ngồi bên cạnh cậu, đã không còn căng thẳng và bối rối như năm cấp ba nữa, cảm thấy tự nhiên hơn, dù trong lòng lại căng thẳng, cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, cô đã có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt rất tốt rồi.
Ngón tay chỉ vào tai nghe trên tai cậu.
“Không có gì, chỉ là tò mò cậu đang nghe bài gì.”
Cậu không nói gì, chỉ dừng lại vài giây, trong cái nhìn chăm chú của Dương Tịch Nguyệt, cậu lấy tai nghe còn lại trong hộp đựng tai nghe ra, đưa cho cô.
Cậu không nói, nhưng cô có thể hiểu rõ ý của cậu.
Nhận lấy tai nghe cậu đưa.
Đeo nó vào tai.
Trong tai nghe phát một bài hát——
"Vào ngày nổi gió ấy, anh đã cố gắng nắm lấy tay em, nhưng cơn mưa cứ lớn dần khiến anh không thể nhìn thấy em, phải mấy bao lâu nữa thì anh mới có thể ở bên cạnh em, đợi đến ngày nắng lên, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn."
"Rất lâu về trước, có một người đã yêu em rất lâu, nhưng cơn gió cứ dần dần thổi khoảng cách ra xa, không dễ dàng gì mới có thêm một ngày để yêu, nhưng đến cuối câu chuyện, dường như em vẫn nói ra câu tạm biệt."
(Bài hát: Ngày nắng - Châu Kiệt Luân)Tốc độ xe tăng dần, nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng, cây xanh, ngọn non xa xa, suy nghĩ thoáng qua, mặt trời đang chiếu sáng tỏa sáng rực rỡ, bên tai là bài hát yêu thích của cậu, ngồi bên cạnh cậu.
[Chúng ta đang đeo cùng một chiếc tai nghe, đang nghe cùng một bài hát.---Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 08.07.2019]