Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhưng Cậu Đã Không

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương Tịch Nguyệt biết việc Trần Hoài Dữ nhập viện là từ vòng bạn bè của Hà Xuyên.

Hà Xuyên đăng vòng bạn bè tương đối sôi nổi, cơ bản có thể ở trên vòng bạn bè của cậu nhìn thấy được phần lớn cuộc sống của cậu. Dương Tịch Nguyệt cũng thường thông qua vòng bạn bè của Hà Xuyên, hoặc nhiều hoặc ít biết được mộ số việc liên quan đến Trần Hoài Dữ.

Buổi sáng dậy sớm lúc 8 giờ, sau khi tỉnh dậy dọn dẹp một lát, không trang điểm, đeo balo, trên đường đi qua căng tin mua đồ ăn sáng rồi đi đến tòa nhà dạy học lên lớp.

Vào tiết chưa được vài phút, theo thói quen mở điện thoại lên xem vòng bạn bè.

Vừa mới làm mới bảng tin, liền nhìn thấy bức ảnh Hà Xuyên đăng.

Trong ảnh không thấy ai, chỉ có thể nhìn thấy một chai truyền dịch, giống như vừa treo lên, thuốc bên trong vẫn đầy, thuận theo ống truyền rơi xuống, cuối cùng là mua bàn tay của nam sinh. Kim đâm vào mua bàn tay, dán một miếng băng y tế. Hình như là tay trái, ngón cái của tay trái ở khớp xương có một nốt ruồi nhỏ, ở trong ảnh rất rõ.

Chú thích: Bữa sáng ở bệnh viện khá ngon.

Có người bình luận bên dưới, đó là bạn trai của Lưu Mộng Kỳ, Triệu Triết: [Sao nhập viện rồi, không sao chứ.]

Xem dáng vẻ chắc có rất nhiều người bình luận, nhưng mà bởi vì nguyên nhân không có chung bạn bè, cô chỉ có thể nhìn thấy trả lời bình luận của Hà Xuyên, không thể nhìn thấy người khác hỏi cái gì. Đều là những câu trả lời đơn giản, liên quan tới chủ nhân trong bức ảnh là ai, việc gì xảy ra

Hà Xuyên trả lời Triệu Triết: [Không phải tôi, là anh Trần, uống nhiều quá, ngộ độc rượu nhẹ, vấn đề không lớn.]

Dương Tịch Nguyệt không biết vấn đề không lớn trong miệng Hà Xuyên là có ý gì.

Cô lúc này hoàn toàn không nghe thấy lời giảng trên bục của giáo viên nữa, bên tai toàn bộ đều là âm thanh “ù ù ù”, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.

Mặc dù vậy, vẫn là dựa vào theo bản năng mở Baidu trên điện thoại,tìm kiếm ngộ độc rượu.

[Ngộ độc rượu có nghiêm trọng không?]

Đơn giản xem sơ qua...

Nắm được vài từ khóa liên quan: “Hôn mê.”, “Nôn mửa,”, “Hoa mắt chóng mặt.”, “Tổn thương hệ thần kinh.”, “Suy giảm trí nhớ.”

Nhìn thấy vậy, Dương Tịch Nguyệt kinh hồn bạt vía.

Không biết cậu tại sao lại uống nhiều rượu dẫn đến ngộ độc rượu như vậy, sự việc xảy ra bất ngờ, căn bản không phản ứng kịp, buổi trưa vừa tan học, không kịp về ký túc xá, liền đeo ba lô đi đến bệnh viện.

Dương Tịch Nguyệt thậm chí còn không biết bọn họ đang ở bệnh viện nào, nghĩ đến gần Giang Đại và Đại học Tài Chính, cũng chỉ có bệnh viện Đông Y gần đó.

Khoảng cách đến bệnh viện Đông Y không xa, cũng không cần ngồi bất kỳ phương tiện giao thông nào, hơn nữa vào buổi trưa, người trên tàu điện ngầm chắc sẽ rất đông, cũng không ngồi xe buýt, trực tiếp chạy bước đến bệnh viện Đông Y gần đó.

Bên cạnh bệnh viện có rất nhiều cửa hàng trái cây, khi đi ngang qua đột nhiên nghĩ tới bản thân tùy tiện đi đến bệnh viện, có chút không thích hợp, liền trực tiếp mua một ít trái cây ở cửa hàng, ít nhất không đi tay không đến.

Thời gian này người trong bệnh viện không nhiều, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, đi đến trước cửa bệnh viện dừng lại, đứng trước cửa chần chừ không dám đi vào.

Đang do dự, đột nhiên cánh tay trái bị người đυ.ng trúng, lực không mạnh lắm, chỉ là nhẹ nhàng chạm. Cuối đầu nhìn thấy cậu bé đứng bên cạnh, là một cậu bé rất dễ thương. Mẹ của cậu bé nhanh chóng chạy tới từ phía sau, xin lỗi cô: “Xin lỗi, không cẩn thận đυ.ng chúng con rồi.”

"Không sao đâu ạ." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, không để tâm.

Đứng ở sảnh bệnh viện, cô chợt cảm thấy không biết mình nên đi đâu. Không có mục đích, cô không biết bất cứ thông tin nào về cậu, nhưng mà vẫn là cứ như vậy đến bệnh viện, không biết cậu ở đâu, không biết cậu hiện giờ như thế nào, thậm chí có phải như là phỏng đoán của bản thân không, đoán rằng cậu ở bệnh viện này.

Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện không ngừng tràn ngập trong mũi, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nghe thấy tiếng cha mẹ không ngừng nhẹ giọng dỗ dành con nhỏ, nghe thấy tiếng trò chuyện, nghe thấy cả tiếng phát thanh của bệnh viện.

Phía trước có rất nhiều đường, không biết phải đi đâu.

Khi đang định bình tĩnh lại chuẩn bị đi hỏi y tá ở bàn tư vấn, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.

Quay lại thì thấy Hà Xuyên đang đứng ở phía sau cô không xa.

Cầm đồ ăn mang về trên tay.

Nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt đứng trong đại sảnh, Hà Xuyên chạy tới trước mặt cô: "Sao cậu lại đến bệnh viện?" Nhìn thấy túi trái cây trong tay cô, nghi ngờ: "Đến thăm bệnh nhân à?"

Nghe câu hỏi này, đầu của Dương Tịch Nguyệt đột nhiên ong ong vài tiếng, hoàn toàn không nói ra lời, thậm chí là tới nói cái gì, lúc nãy trong đầu căn bản hoàn toàn không suy nghĩ kỹ, đầu nóng lên liền chạy đến.

Lúc này không kịp bịa ra lời nói dối nào, chỉ có thể nói thật: “Trên vòng bạn bè mình nhìn thấy cậu ở bệnh viện, đúng lúc đang rảnh, mua chút trái cây đến thăm.”

Trong lời nói của Dương Tịch Nguyệt hoàn toàn không có bất kì chữ nào nhắc đến tên của Trần Hoài Dữ, tuy nhiên, Hà Xuyên cũng không nghe ra được ý trong lời nói của Dương Tịch Nguyệt.

"Không phải mình, là anh Trần, anh trai này hôm qua uống quá nhiều, vô tình nhập viện."

Nhận lấy trái cây từ tay Dương Tịch Nguyệt, dẫn Dương Tịch Nguyệt đến phòng bệnh, "Cậu nói cậu đến thì đến, cậu mang trái cây làm gì chứ."

"Cậy ấy không nghiêm trọng, bác sĩ bảo quan sát cậu ấy truyền hết bình dịch, không vấn đề gì lớn, không nằm viện, chỉ nằm giường bệnh trong phòng cấp cứu thôi."

“Cũng hoang mang, tửu lượng anh Trần tốt như vậy, sao lại bị ngộ độc rượu chứ.”

"Hỏi cậu ấy sao lại uống nhiều như vậy, cậu ấy cũng không nói."

Vừa đi vừa nói cuyện, Hà Xuyên dẫn Dương Tịch Nguyệt đến phòng bệnh.

Một phòng có bốn giường, phòng rất rộng, giường bệnh của Trần Hoài Dữ ở tuốt phía trong. Lúc đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cậu đang nữa nằm trên giường, hơi tựa lưng vào gối, chai truyền dịch đang treo còn thừa lại nữa bình chưa truyền xong. Một chân đặt thẳng trên giường, chân còn lại hơi cong lên, tay không có kim tiêm đang cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.

Nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại, nhìn thấy hai người từ ngoài cửa bước vào.

Vẫn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng của Hà Xuyên: “Em gái Mặt Trăng nhà người ta tới thăm cậu, cậu vẫn còn nằm trên giường.” vừa nói vừa đi qua đăt trái cây lên bàn: “Người ta còn mang trái cây cho cậu.”

Có lẽ là quên mu bàn tay mình còn có một cây kim, giơ tay lên chào cô, mu bàn tay nhói đau, lúc này mới phản ứng lại, để tay xuống. Dức khoát không có ảnh hưởng gì, không có chảy máu ngược trở lại.

Dương Tịch Nguyệt bước đến trước mặt cậu, nhìn vào bàn tay có kim, nhìn thấy mu bàn tay cậu, gân xanh trên tay cậu rõ ràng, rất dễ châm kim. Nhìn kỹ một chút, ở ống kim không có máu chảy ngược vào. Cau mày, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng đều không nói được.

Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không sao chứ”

Cậu nghe vậy nhẹ cười: “Không sao.”

Hà Xuyên từ trong túi lấy ra một quả táo, cũng không rửa, trực tiếp đưa vào miệng cắn. Trần Hoài Dữ nhìn cậu một cái ghét bỏ. Bắt gặp ánh mắt của Trần Hoài Dữ, vô thức cằm một quả chuối đưa cho cậu, nhìn thấy tay cậu vẫn còn có kim, lại giúp cậu lột vỏ chuối ra, đưa cho cậu.

Nằm trên giường bệnh, lăn qua lăn lại một đêm, cậu nhìn có chút tiền tụy, nhìn Dương Tịch Nguyệt mỉm cười: “Cảm ơn cậu đến thăm mình.”

"Không cần, tụi mình đều là bạn bè."

"Ừm."

Ngồi bên giường, nhìn Trần Hoài Dữ đang ăn quả chuối mà Hà Xuyên bóc vỏ cho, mỉm cười.

Bây giờ hòa thuận như bạn bè, cũng rất tốt, cuộc đời còn dài, chúng ta cứ từ từ.

Cậu không cần biết mình thích cậu nhiều như thế nào.

Mình thích cậu

Mình, thích, cậu

Chỉ là đơn phương, mình, thích, cậu.

Mình thích cậu, không liên quan đến cậu.

Mình có thể luôn đợi cậu, đợi cậu thích mình. Đến khi đó, mình nhất định sẽ kể ra toàn bộ nhưng năm tháng mà mình thích cậu, đến lúc đó, hy vọng cậu có thể thích mình nhiều hơn một chút.

[Nếu như chờ đợi có ý nghĩa, mình có thể đợi nhiều thêm một chút. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 17 tháng 5 năm 2019]
« Chương TrướcChương Tiếp »